Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

Tôi biết, thực ra em không thuộc về tôi.

Tôi biết, hạnh phúc hiện tạ, cho dù có thể làm người ta say đắm như thế nào thì cũng chỉ là ảo ảnh.

Tôi biết mình chỉ tạm thời giành em từ bên cô ấy đề cùng em trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ.

Tôi phải luôn nhắc nhở mình về điều đó, không được quên, không được quên, không được quên...

Như thế có một ngày tôi sẽ phải trả em về nơi ấy, có thể, nỗi đau sẽ vơi đi...

Alsdus

 Sau khi Sica ra nước ngoài, mỗi ngày qua đi đều nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn...

Một buổi sáng, Hyomin tỉnh giấc, chậm chạp mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của nó, cô mỉm cười, bỗng không muốn dậy nữa, chỉ muốn nằm trên giường như thế và không làm gì cả, chỉ nhìn nó.

Cô muốn nhìn để nhớ từng đường nét trên gương mặt, nhớ nhịp thở, nhớ đường cong của viền môi, nhớ cảm giác mỗi khi đặt tay lên lồng ngực ấm áp của nó. Cô muốn nhớ bởi lo sợ ngày nào đó sẽ để mất nó...

Bước xuống giường, mở chiếc laptop đang đặt trên bàn trang điểm, cô bỗng muốn viết nhiều điều, muốn ghi chép lại...

"Hyomin?"

Đột nhiên hơi ấm quen thuộc luôn bên mình biến mất, nó bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.

"Chị đang làm gì đấy?" No thấy cô đang mải miết gõ bàn phím.

"Không có gì...." Hyomin vội vàng chuyển màn hình, quay đầu lại "Chị chỉ lên mạng đọc tin tức thôi"

Jiyeon nheo mày nhưng không nói gì nữa.

Hyomin tắt laptop, nó bước lại gần ôm lấy bờ vai cô, nó cúi xuống mái tóc đen dài, mềm mại của cô và hít một hơi thật sâu. Mấy tháng gần đây, nó đã dần quen và cũng thích mùi thơm của cô.

"Em đang làm gì thế?" Hyomin cười hỏi.

Đôi tay nó đang đặt lên trên khuôn ngực ấm áp mềm mại của cô.

"Chẳng phải em nói... sáng nay phải đi Busan... để gặp khách hàng...." Nụ cười của cô biến mất, nhịp thở bắt đầu hỗn loạn, bởi nó đang luồn tay vào trong lớp áo ngủ của cô, ngón tay không biết vô tình hay cố ý chạm vào nhũ hoa nhạy cảm của cô.

Hyomin ngẩng đầu, nhìn nó bằng đôi mắt đầy tình ý.

"Sẽ không kịp...."

"Không cần quan tâm xem có kịp hay không..."

Đôi môi lướt qua vành tai cô, kích thích làn da nhạy cảm...

"Em sao thế? Chẳng giống em chút nào..." Hyomin vội nói. Đôi môi của nó đã đặt lên dái tai của cô một nụ hôn.

Khoảnh khắc đó, chút lý trí còn lại trong suy nghĩ của cô không còn.

Đó là điểm nhạy cảm của cô! Nó hiểu rõ điều ấy. Những ngày gần đây, người này đã quá rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.

"Lên giường nhé..." một giọng nói mê hoặc làm cô khó lòng từ chối.

Khi tới giường, nằm đè lên Hyomin, bàn tay của Jiyeon đặt lên đôi tiểu bạch thỏ căng trong của cô, ở trên đó nhẹ nhàng vuốt ve. Jiyeon từ từ hưởng thụ quá trình, một bàn tay khác của nó cũng không nhàn rỗi, nó vén những sợi tóc có chút hỗn độn của Hyomin sang một bên, để lộ ra chiếc cổ trắng mịn gợi cảm, Jiyeon vẫn luôn cho rằng cổ của cô rất gợi cảm, không nhịn được liền hôn lên nơi đó... Jiyeon ôn nhu tinh tế hôn khắp người cô, ôn nhu như nước ngọt ngào như mật. Thân thể của Hyomint từ từ thả lỏng. Môi của Jiyeon theo cần cổ Hyomin chậm rãi dời xuống, nhẹ nhàng hôn lên cặp xương đòn của cô. Từ từ đầu của Jiyeon vùi vào ngực của Hyomin, chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát hai khỏa đầy đặn, mềm mại mang theo mùi thơm nhàn nhạt, môi Jiyeon ngậm một hạt hồng đậu, nhẹ nhàng cắn, liếm... Tay của Jiyeon lặng yên không một tiếng động tiến vào động khẩu thần bí của cô, như có như không vuốt ve chỗ cực kỳ mẫn cảm đó. Hyomin cảm giác chân bị dị vật xâm nhập lập tức theo bản năng khép chân lại, nhưng Jiyeon lại dùng thân thể của mình chen vào giữa hai chân cô. Đầu của Jiyeon không biết khi nào thì đã muốn chuyển qua chỗ tư mật của Hyomin, tầm mắt nóng rực chăm chú nhìn bên trong...

"Ji...Jiyeon..." Hyomin gọi tên của Jiyeon, cảm giác thân thể càng ngày càng khó khống chế, khó chịu mà không có cảm giác giải thoát muốn cho Hyomin nổi điên.

Sau khi động tình, Hyomin vẫn là mê người như vậy, càng thêm kiều mỵ dụ hoặc, xinh đẹp cơ hồ làm người ta hô hấp không thông...

Jiyeon ngẩng đầu hôn Hyomin, nụ hôn ướt áp nóng bỏng quấn quit làm cho ngọn lửa càng cháy càng mạnh, Jiyeon còn đang bồi hồi ở trước ở trước động khẩu sau đó đem ngón tay giữa sáp nhập vào...

Khi biết Hyomin sắp đến, tốc độ càng phát ra nhanh hơn... Sau một hồi cố gắng của Jiyeon, thân thể Hyomin đã đạt tới khoái cảm cao nhất....

"Đi ra"

"Cái gì?"

"Cái...đi ra đi"

"Em đi á?"

"Cái...tay!"

"À! không muốn!" 

Nếu không phải người đã mệt rã rời thì cô chắc chắn sẽ đá kẻ kia một phát...

"Ôi! Đúng... đúng là không kịp rồi!" Hơi thở gấp gáp. Rầm một tiếng, từ trên giường lao xuống, chỉnh trang lại quần áo, Hyomin kéo tay người đang nằm trên giường, nhưng lại bị nó kéo ngược lại,

"Muộn lắm rồi! Sắp mười giờ rồi!"

Đôi mắt lười nhác chợt mở to. Muộn thế rồi sao? Chết tiệt! Chưa bao giờ nó đi làm muộn...

Jiyeon nhảy xuống giường. Một cơ thể không một mảnh áo đang đứng trước mặt Hyomin, nhưng lúc này cô không được phép đỏ mặt.

"Nhanh lên chút!" Hai người kéo tay nhau vào phòng thay quần áo.

Hyomin vội vội vàng vàng lấy một bộ đồ trong tủ đưa cho Jiyeon. Sau đó cô chọn cho mình một bộ vest đơn giản.

"Để chị giúp em!"

"Ối! Chưa xong! Còn tóc..." Hyomin kéo nó lại.

Bây giờ cô chịu trách nhiệm chăm sóc và chỉnh trang lại mái tóc của nó. Mỗi sáng, cô đều chải đầu giúp nó, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Xong xuôi tất cả, hai người vội vội vàng vàng chạy xuống tầng dưới.

Kít..... vội vàng phanh lại.

Vừa xuống tới nơi đã thấy ông nội đang trừng mắt nhìn.

"Mấy giờ rồi hả?" ông nội bực tức giáo huấn.

Đôi mắt sáng như đèn đó... quét mái tóc rối bời cùng khuôn mặt chưa trang điểm của cô, và vả nét mặt vội vàng của Jiyeon.

Ông nội lắc đầu. Ai nhìn cũng biết được vì sao muộn thế này mà hai người mới xuống, thật chẳng ra thể thống gì!

Hyomin và Jiyeon chột dạ, giống như hai đứa trẻ bị bắt lỗi vì làm việc xấu. Hai người nắm tay và cũng nhìn nhau.

"Còn đứng đó làm gì nữa? Không mau ăn sáng đi!" ông nội quát lên

Hyomin nhìn vào phòng ăn. Trên bàn có cháo, và mấy đĩa rau nhỏ, bữa sáng quả là phong phú, là ông đã dậy sớm để nấu bữa sáng sao? Xem ra bình thường ông tỏ ra khó khăn với cô, nhưng thực ra ông cũng quan tâm cô!

Nhưng bây giờ không có thời gian để cảm động nữa.

"Giờ bọn cháu phải đi luôn, không đủ thời gian ăn sáng nữa đâu ông."

"Đi thôi Hyomin!" Jiyeon kéo Hyomin ra ngoài.

"Này! Sao lại thế? Vội cái gì chứ! Hai đứa này..."

"Sao lại đi ra ngoài trong bộ dạng ấy? Chẳng phải sẽ làm trò cười... thật là.." Ông nội lẩm bẩm, nhìn theo bóng lưng hai người.

Vốn không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của ông nội, hai người đã vào xe.

"Hôm nay không cần đưa chị tới quán, chỉ cần tới đầu đường là được rồi."

"Không được" Jiyeon quay đầu lại "Em không yên tâm..." nó bõng dừng lại, trừng mắt nhìn cô.

"Làm sao?"

Hyomin theo ánh mắt của nó nhìn xuống ngực mình, mới phát hiện cà vạt trên âu phục của nó lại đang thắt trên cổ cô. Trong lúc vội vàng lại xảy ra chuyện này, chẳng trách ông nội khi nãy lắc đầu, trừng mắt nhìn cô.

Hai người nhìn nhau, cùng cười lớn...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: