Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bạn đã trở thành nữ chính ngôn tình trong đời thực như thế nào?

1. Hồi năm nhất đại học, tôi đăng ký tham gia ban truyền thông của hội sinh viên, hội trưởng của chúng tôi là một đàn anh cực kì đẹp trai, còn lạnh lùng nữa, rất nhiều người nói anh ấy giống Ngô Ngạn Tổ.

Khi đó tôi chỉ mải mê chơi đùa, khám phá môi trường mới, nên không có cảm hứng gì lắm với bạn khác giới, vì vậy dù hội trưởng có nhan sắc vượt trội như thế nào, trong mắt tôi anh ấy cũng không khác một củ cải trắng là bao. Có lẽ cũng chính vì thái độ này, nên anh ấy đã cảm thấy tôi là một cô gái thật thú vị chăng^.^

Một hôm sau khi sắp xếp xong công việc trong ban, tôi vui vẻ ôm cặp sách ra về, chỉ cần nghĩ đến việc về đến kí túc xá lại có thể tiếp tục chơi game, lòng tôi vui như Tết, khóe miệng không kìm được mà vô thức kéo lên.

Đàn anh thấy tôi cười, hình như cũng cười theo thì phải, sau đó anh hỏi tôi, Đang cười gì thế?

Tôi nào có mặt mũi để nói ra chân tướng đằng sau nên chỉ đành mượn đại một lý do để lấp liếm:

"Nghĩ đến việc sắp được trở về để học bài, em thấy rất vui." Nói rồi lại còn bổ sung thêm một câu nữa:

"Học tập khiến em cảm thấy rất vui vẻ."

Sau khi nghe tôi nói vậy, anh lạnh lùng Ừm một tiếng, sau đó hỏi tôi:

"Em về kí túc xá luôn đúng không?"

Tôi gật đầu.

Thế rồi, đàn anh bất ngờ đón lấy cặp sách từ trong tay tôi.

Khi đó, tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ ngốc nghếch để anh cầm giúp.

Đôi mắt đen láy nhìn bộ dạng đờ đẫn của tôi thì liền nói thêm:

"Vừa hay tiện đường.

Lý do này cũng xem như là hợp lý, bởi vì kí túc xá nam ở ngay sau kí túc xá nữ. Sau này tôi mới biết vào khoảnh khắc ấy, anh đã nhìn trúng tôi rồi.

Suốt chặng đường, anh chẳng nói lời nào cả, để phá vỡ bầu không khí ngại ngùng, tôi chỉ đành cố gắng tìm ra vài chủ đề.

"Trăng hôm nay vừa sáng lại vừa tròn, ngày mai chắc sẽ không mưa đâu anh nhỉ?"

*Đáng iu thế bảo sao người ta chẳng đổ .*

"Ừm"

"Bánh ngọt bán trước cổng trường mình cực kì ngon, có thời gian anh ghé qua ăn thử nhé"

"Ừm"

Tối hôm đó chỉ có một mình tôi luyên tha luyên thuyên, còn anh thì có một lời thoại duy nhất Ừm, mệt ơi là mệt, sau này anh mới kể lại rằng bởi vì cảm thấy tôi rất buồn cười.

Tôi hỏi anh buồn cười ở chỗ nào, anh bảo là cảm thấy cô bé này rất ngốc, chính là kiểu rất dễ bắt nạt ấy~.~

-----

Sau khi trở về kí túc xá, giữa hai đứa cũng không còn liên hệ đặc biệt gì nữa. Cho đến một cuộc họp thường niên do nhà trường tổ chức diễn ra.

Nội dung chủ yếu xoay quanh kì đại hội sắp tổ chức sau đó. Hội phó phân phó một số nhiệm vụ và căn dặn một số thứ là chúng tôi có thể giải tán rồi.

(Mỗi lần hội phân chia nhiệm vụ, anh ấy chỉ ngồi một bên với chiếc máy tính, vô cùng lạnh lùng. Nhưng chẳng ai dám ý kiến với điều này cả bởi vì trình độ kỹ thuật của anh thực sự rất lợi hại, tất cả những công việc liên quan đến mảng đó đều do anh phụ trách, những người khác chỉ làm nhiệm vụ viết chương trình, diễn tập,... mà thôi)

Mọi người đều thu xếp đồ đạc để rời khỏi, tôi cũng lục đục xử lý đồ đạc của mình, đàn anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tôi rồi nói,

"Em đợi một chút."

Khi đó tất cả mọi ánh mắt đều dồn về chúng tôi, tràn đầy sự tò mò cùng phấn khích.

Tôi cũng cảm thấy cho chút kì quái, thế nhưng cũng không nghĩ được nhiều mà chỉ ngoan ngoãn ngồi chờ.

5 phút sau thấy anh vẫn không có động tĩnh gì, tôi không kìm được nữa liền hỏi:

"Anh bảo em ở lại có việc gì không ạ?"

Lúc này anh mới đánh mắt về phía tôi lần nữa, sau đó gập máy tính lại, Ừm một tiếng.

Trong lòng tôi đang vô cùng bực bội, dờ dệt làm gì không biết, tôi cần phải về để chơi game ngay huhu.

Có lẽ cảm xúc ấy đã thể hiện trên mặt tôi nên anh cũng không chần chừ nữa:

"Đi thôi."

Đi được mấy chục bước thấy tôi vẫn lật đật ở phía sau chưa đuổi kịp anh liền hỏi:

"Không cần về kí túc xá học sao?"

Ngữ khí này khiến tôi cảm thấy mình như bị chế nhạo vậy.

Nhưng tôi trời sinh đã rộng lượng, không để bụng gì cả, nghĩ đến việc sắp được về phòng để chơi game, tâm tình lại tốt lên nhiều, sau đó liền vui vẻ đi tiếp.

Về sau nghĩ lại tôi cảm thấy mình đúng là một đứa ngốc mà, nghĩ lại vẫn còn cảm thấy bội phục chính mình.

2. Tôi đoán là anh thích tôi sớm hơn.

Trước năm 2, tôi cảm thấy mình đúng là quá ngây ngô, chỉ biết đâm đầu vào game, những thứ khác dường như đều không nhìn thấy.

Đến khi đã lên năm 2, tôi làm thêm ở một tiệm trà sữa gần trường.

Lí do là bởi tôi không muốn tiêu số tiền bố mẹ gửi làm chi phí sinh hoạt vào game, vì vậy chỉ có thể dựa vào sức mình để thỏa niềm đam mê mà thôi.

Lịch đi làm được sắp xếp theo lịch học của chúng tôi, có một hôm tôi làm tới ca tối, ca tối thì kết thúc vào khoảng 9r, thế rồi hôm ấy trời đột nhiên mưa lớn, bởi vì là mùa hè nên còn có cả sấm và chớp nữa.

Tôi lại không mang ô, mặc dù quan hệ với các bạn cùng phòng kí túc cũng không tệ, nhưng tôi không muốn làm phiền họ, định bụng sẽ đến cửa hàng tạp hóa cạnh đó mua một chiếc ô trong suốt loại 10 tệ rồi về là được rồi, nhưng thú thực trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Nào ngờ đến lúc tan làm, tôi đi từ tiệm trà sữa ra thì thấy ở bên ngoài có một người đã đứng ở đó tự bao giờ, con tim bé nhỏ vô thức đập nhanh. Mặc dù mưa rất lớn, nhưng từ hình dáng của đối phương, tôi cũng có thể đoán được đó là ai.

Không biết vì sao, khi đó tôi không dám nhúc nhích, chờ đợi mãi, cuối cùng vẫn là anh cầm ô đi tới, đỡ lấy cặp sách trên tay tôi rồi cúi đầu nhìn xuống, không nhanh không chậm mà hỏi:

"Sao, vẫn chưa đi được?"

Tôi Oh một tiếng rồi đi vào dưới ô, sau đó cả hai trở về kí túc xá.

Trải qua lần này, coi như cũng xem là một lần thông não, tôi đã mập mờ phát giác ra điều gì bất thường, hình như anh thích tôi, mà tôi, đối với anh cũng có hảo cảm.

Anh đem lại một cảm giác an toàn tuyệt đối, từ nhỏ tôi đã sợ sấm, thế nhưng hôm đó đi bên cạnh anh, tôi cảm thấy tiếng sấm ngoài kia chẳng còn đáng sợ chút nào nữa.

----

Mọi người nhìn vào thì tưởng tôi là đứa không sợ trời không sợ đất, nhưng thật ra tôi lại là một chú thỏ đế. Tính cách này thể hiện rất rõ trong chuyện tình cảm luôn ấy.

Bình thường lúc nào anh cũng khiến cho mọi người có cảm giác là một người rất lạnh lùng, nhưng khi chỉ có hai đứa ở bên nhau thì lại cực kỳ nghịch ngợm. Đã không ít lần, tôi rơi vào cái bẫy mà anh đã tạo ra.

Nhớ khoảng thời gian sau khi cả hai vừa mới xác định mối quan hệ, sau khi kết thúc giờ tự học, anh từ kí túc xá đến đón tôi, hai đứa dự định sẽ chạy vòng qua sân vận động. Phía sau sân vận động có một hàng cây, đây là nơi hay diễn ra những sự kiện gì thì chắc tôi không cần phải nói nữa nhỉ, có một lần cùng bạn phòng ký túc chạy nhầm vào đây, không cẩn thận đã nhìn thấy cảnh người ta kiss nhau giữa ban ngày ban mặt, tôi xấu hổ vô cùng.

Khi đó tôi thầm nhủ, sau này có người yêu tuyệt đối sẽ không cùng bạn trai lén lút làm những chuyện ngại ngùng ở những nơi như thế, cảm giác bị người khác phát hiện thật sự chẳng khác gì sét đánh trúng đầu. Không ngờ, tôi lại bị vả mặt nhanh như thế.

Hôm ấy sau khi đã chạy được khoảng 3 vòng, tôi cảm thấy hơi khát, liền đề nghị với anh đi mua chút gì để uống đã.

Thấy khóe miệng anh khẽ kéo lên một chút, bảo tôi rằng không cần mua nước, rồi kéo tay tôi chạy về phía hàng cây nọ.

Đến nơi anh dùng tay che mắt tôi lại rồi kéo tôi đến một gốc cây không có người. Lúc đó tôi vẫn kịp định thần chuyện gì đang xảy ra, còn ngây ngô hỏi anh:

"Đưa em đến đây làm gì? Lẽ nào ở đây có nước uống ư?"

Anh bất ngờ đến gần tôi, đẩy tôi dựa vào thân cây phía sau, sau đó cúi đầu, cả gương mặt áp vào một bên cổ tôi. Tôi cảm thấy bầu không khí bắt đầu nóng lên, hơi thở có chút không ổn định.

Tưởng rằng anh đang khó chịu ở đâu, tôi liền đỡ anh lên.

Anh chậm rãi đỡ lấy tay tôi, bảo tôi đừng động đậy. Khi đó dưới tán cây rất tối, tôi không nhìn rõ được gương mặt anh, đột nhiên anh cụng trán mình vào trán tôi, một tay vuốt vuốt má phải của tôi, nói:

"Không phải là muốn uống nước sao?"

Sau đó tôi mất nụ hôn đầu tiên rồi.

Nói thật lòng, tôi không tin rằng mình là tình đầu của anh ấy, tình đầu mà có thể kiss đến là thành thục như vậy sao? Có quỷ mới tin được!

Nhưng mỗi lần tôi hỏi anh, anh đều dùng bộ dạng rất thành thật mà nhìn lại. Hơn nữa với điều kiện của anh, tìm một chị gái xinh đẹp không phải là điều khó khăn mà.

Thế nên là, tôi cảm thấy con trai ở phương diện này có những điều khó có thể lí giải lắm.

---

Có một lần chúng tôi đã cãi nhau, kỳ thực cũng không tính là cãi nhau, mà giống như một cuộc chiến tranh lạnh nhiều hơn.

Nhưng đó là sau này, còn lúc ấy tôi không nghĩ nhiều lắm bởi vì giữa hai đứa đâu có mâu thuẫn gì.

Bình thường những lúc không thể gặp mặt chúng tôi cũng giống như bao cặp đôi khác hay nhắn tin với nhau, mỗi lần tôi gửi tin nhắn anh đều trả lời rất nhanh. Thế rồi có một hôm mãi không thấy anh trả lời.

Tôi có chút hoang mang, nhưng lại không tìm được lý do nào cả, tưởng rằng anh đang có việc gì quan trọng cần phải hoàn thành, vì vậy không đến tìm anh. Tình trạng ấy kéo dài khoảng 1 tuần gì đó.

Đến tối thứ 6, kết thúc giờ tự học, trên đường trở về kí túc xá tôi nhìn thấy anh đứng ở dưới sảnh lớn, nhìn thấy tôi đến anh cũng không nói lời nào mà chỉ lạnh lùng nhìn về phía tôi.

Biết anh đến tìm mình, tôi vui chết đi được, nghĩ rằng anh đã xong việc của mình, liền vui sướng chạy chân sáo đến trước mặt anh. Chưa đợi tôi kịp mở lời anh đã nói trước, giọng còn có chút khàn:

"Có phải là anh không tìm em, thì em cũng sẽ không đến tìm anh đúng không?"

Thấy thái độ nghiêm túc của anh, tôi không khỏi ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng nhanh nhẹn lắc đầu:

"Em đoán là anh có việc gấp cần phải giải quyết, nên"

Chưa đợi tôi nói hết anh đã kéo tôi đi một mạch đến hàng cây huyền thoại. Có ngốc đến đâu đi nữa cũng biết là anh đang tức giận, mặc dù không biết là vì điều gì, nhưng tôi cũng không dám phản kháng.

Nhìn đi, quan trọng là tôi vẫn rất ngoan đúng không.

Lúc đến nơi anh lập tức kiss tôi, kiss tới mức tôi cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi vậy.

Cảm thấy có điều gì đó không đúng tôi liền ôm chặt lấy anh, tựa như đang ôm chặt một chú cún nhỏ đang kích động vậy.

"Xảy ra chuyện gì vậy ạ? Em thấy anh không được vui."

Anh không trả lời, tôi lại nhón chân lên xoa đầu anh.

"Ngoan, có em ở đây, có việc gì hãy nói với em nhé."

*Bây giờ nghĩ lại thấy xấu hổ kinh TT*

Sau đó hai chúng tôi im lặng mất mấy phút, anh đột nhiên kéo tôi vào lòng, mắng nhỏ,

"Đồ ngốc này."

Thế là chiến tranh lạnh kết thúc, nhưng tôi vẫn chưa hiểu được nguyên do của cuộc chiến ấy là gì, sau này mới ngộ ra được.

Lên năm hai đại học, có một lần tôi đi nhận sách ở thư viện, một nam sinh khóa dưới thấy vậy liền tới bê giúp.

Vì chuyện này mà sau đó anh lại giận tôi, hỏi tôi vì sao không bảo anh tới mà phải để người đàn em kia giúp là sao?

Lần này tôi trả lời cực kì tinh tế:

"Những việc nặng nhọc như thế này để anh làm, em sẽ đau lòng lắm đấy."

Đó, các bạn thấy chưa tiến bộ lên bao nhiêu rồi đó^^

3. Về mặt tình cảm, tôi có thể nói là một đứa khá chậm chạp, là kiểu sau khi xảy ra rồi mới ý thức được vấn đề ấy. Sau này anh kể với tôi rằng anh đã thể hiện tình cảm của mình rõ ràng như thế, mà tôi vẫn cứ ngơ ngác, cái gì cũng không hiểu.

Tôi đọc sách khá sớm, mặc dù anh ở trên tôi một khóa nhưng chúng tôi cách nhau tới 3 tuổi lận, hơn nữa thời cấp 3, tôi chỉ chuyên tâm vào học hành, những chuyện liên quan đến tình yêu, tình báo kinh nghiệm của tôi thật sự nghèo nàn đến tội nghiệp.

Nhưng kỳ thực tôi cũng cảm nhận được anh đối với tôi và những người khác có chút không giống nhau, mỗi lần tan họp đều đưa tôi về kí túc, chỉ mua trà sữa cho một mình tôi (những người khác trong ban đều do hội phó phụ trách).

Bởi vì chưa từng xử lý qua một mối quan hệ nào như thế này, nên tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào. Có một khoảng thời gian tôi đã lựa chọn tránh mặt anh. Chỉ cần trong ban không có việc quan trọng, tôi sẽ tìm mọi cách để không gặp anh.

Tình trạng ấy cứ kéo dài mãi cho đến lúc đại hội thể thao diễn ra, ban truyền thông có một đội chuyên đi chụp ảnh, còn tôi bình thường chỉ phụ trách viết kịch bản, thế nhưng lần này trưởng ban lại tới tìm tôi, nói rằng nhiệm vụ chụp ảnh lần này sẽ do tôi phụ trách, mặc dù cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng cũng như mọi lần, tôi vẫn là không nghĩ nhiều.

Ngày đại hội diễn ra, tôi chạy đến hàng đầu tiên đợi đội sinh viên của viện đi tới thì sẽ chụp vài bức, lúc đến nơi thì tình cờ phát hiện anh đang ngồi ở vị trí cách tôi không xa, cúi đầu hình như đang chơi điện thoại.

Thấy vậy tôi liền di chuyển ra xa một chút, núp sau những sinh viên cũng đang có mặt ở hiện trường.

Tôi cũng không rõ là vì lí do gì, nhưng hễ nhìn thấy anh, tim tôi liền đập rất nhanh, cứ căng thẳng không thôi.

Chụp xong tôi thu dọn đồ nghề, chuẩn bị trở về kí túc xá để chọn ảnh và lên bài.

Nhưng lúc tôi chuẩn bị rời khỏi thì anh cũng cho điện thoại vào túi rồi bình tĩnh đứng lên.

Thế là tôi liền chạy đi như một mũi tên.

Nhưng tôi trời sinh chân ngắn, cảm giác như anh chỉ cần tùy tiện đi vài bước đã đuổi kịp rồi, sau đó một tay giữ cánh tay tôi lại không cho tôi chạy nữa.

Tôi thấp hơn anh một cái đầu, nên mỗi khi anh cúi xuống nhìn mình, tôi cảm thấy cực kỳ áp lực, nhưng đồng thời trái tim tôi lại đập càng nhanh.

Tôi lúng túng hỏi: "Anh làm gì thế?"

Anh trầm mặc nhìn tôi một lúc, rồi từ từ buông tay, hỏi lại: "Em sợ anh?"

Tôi lắc đầu phủ nhận.

Anh dường như thở phào nhẹ nhõm, lại cúi đầu hỏi tiếp:

"Thế vì sao lại trốn anh?"

Suy nghĩ một chút, cuối cùng tôi vẫn quyết định nói ra sự thật:

"Em cảm thấy anh đối xử với em không giống như với những người khác."

Anh bị tôi chọc tới mức bật cười, hỏi lại:

"Em thấy chỗ nào không giống?"

"Đối với em tốt hơn những người khác rất nhiều." Tôi xấu hổ cúi đầu.

"Em không biết vì sao anh lại đối xử tốt với em như thế, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó kì lạ, em cũng không biết phải làm thế nào, nên mới trốn tránh anh."

Nói rồi tôi mới dám ngẩng đầu lên, anh đang nhìn tôi, khoảnh khắc 4 mắt chạm nhau tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh lại tiếp tục truy hỏi:

"Kỳ lạ như thế nào."

Tôi không nhịn được nữa, lí nhí đáp:

"Em cảm thấy anh đang thích em."

Sau đó anh bật cười, nói:

"Nếu như anh bảo đó là sự thật, thì em tính thế nào?"

Tôi thành thật trả lời:

"Không biết ạ."

Anh bất ngờ kéo tôi vào lòng, ôm lấy tôi rồi hỏi:

"Em có chán ghét không?"

Tôi vùi đầu trong lòng anh khẽ lắc đầu.

"Không chán ghét."

Mặc dù không thể nhìn thấy mặt anh nhưng tôi cảm nhận được rằng anh đang rất vui vẻ, anh đưa tay lên xoa đầu tôi rồi nói:

"Từ bây giờ em là bảo bối của anh rồi."

Sau đó chúng tôi chính thức trở thành một cặp.

Có những lúc giận dỗi tôi hay nói với anh rằng, lúc đó là anh đơn phương quyết định, cho nên không tính. Anh không vui nhưng vẫn ôm lấy tôi rồi thủ thỉ: Lúc em ở trong vòng tay của anh, anh thấy tim em sắp nhảy ra ngoài đến nơi, còn nói là anh tự quyết định ư?

----

Một ngày cuối tuần, anh nói muốn đưa tôi ra ngoài chơi, tôi vừa hay cũng không bận gì cả, liền vui vẻ đồng ý.

Kết quả khi đến nơi mới phát hiện, lần này không chỉ có hai chúng tôi, mà còn có một nhóm người nữa.

Lúc mới đầu tôi có chút ngơ ngác, đã nói rõ là thế giới của riêng hai người cơ mà, sao bây giờ lại trở thành buổi tụ họp đông đủ thế này. Chưa kịp bình tĩnh lại thì anh đã bắt đầu giới thiệu tôi với những người bạn của anh, đó đều là những người bạn từ thời thơ ấu của anh cả. Sau đó chúng tôi từng người một lần lượt chào hỏi lẫn nhau, lặp đi lặp lại tựa như cái cần gạt nước mưa trên xe ô tô vậy.

Bạn bè của anh đều rất thú vị, có một anh lớn tuổi hơn người yêu của tôi, còn lại đều nhỏ tuổi hơn anh ấy. Một trong hai người nhỏ tuổi hơn bắt đầu trêu chọc chúng tôi, lớn tiếng chào: Chào chị dâu ạ. Sau đó nhìn sang phía anh rồi tiếp tục nói: Chị dâu, chị là cô gái đầu tiên mà anh XX đưa đến ra mắt mọi người đó.

Thế là tôi liền hỏi: Có khi nào anh ấy còn cô gái khác mà chưa dẫn đến gặp mọi người hay không?

Mọi người cười lớn.

Cuối cùng người anh lớn lên tiếng:

"Em dâu yên tâm, nhóc này trước kia tuyệt đối là một cẩu độc thân cấp hoàng kim, anh có thể đánh cược."

Nói rồi lại bổ sung thêm một câu nữa:

"Nếu như không phải em có thể hoàn hàng thoải mái."

Tôi quay sang nhìn anh, định nói điều gì để động viên thế nhưng lại buột miệng thốt lên:

"Anh thật là đỉnh."

Mọi người lại cười thêm một trận nữa.

*Bởi vì tôi hay xem livestream của các game thủ, ở bên dưới phần bình luận thường hay có những câu kiểu như thế, lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ là buột miệng mà thôi.

Sau này anh nhất định không đồng ý cho tôi xem livestream gì nữa.

~End~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com