Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8: Quá khứ bị lãng quên

Đèn tín hiệu đã chuyển sang màu đỏ nơi ngã tư đông đúc. Nhưng vì mải nói chuyện với bố Yeri mà mẹ cô đã không hay biết điều này. Chiếc xe cứ thế lao thẳng khi xe từ hai bên đang đi tới.

Đoàng! Chiếc ô tô đâm vào cột đèn bên đường, rồi lật úp. Khói bốc từ đầu xe bốc lên nghi ngút. Nhưng đó không phải là chiếc xe đang chở Yeri. 

Mẹ Yeri bàng hoàng. Yeri vì cú phanh gấp mà ngất lịm đi. Mặt đường in rõ dấu bánh xe còn rất nóng. Chiếc xe đang tan tành nơi vệ đường vì cố tránh mà đã gặp tai nạn thảm khốc. Người phụ nữ cầm lái bất động, máu chảy lênh láng, trong xe còn có tiếng khóc của trẻ con. 

- Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi, mẹ ơi - Đó là một bé gái lớn hơn Yeri một chút. Đứa bé đó chính là ... Nayeon.

Xe cứu thương, nhân viên cứu hộ nhanh chóng có mặt. Mẹ Yeri nhanh chóng đưa cô lên xe đến bệnh viện. Còn đứa trẻ kia vẫn khóc nức không thôi. Mẹ nó người lấm lem đầy máu. Người ta khiêng mẹ nó đi, còn đắp khăn che kín mặt mẹ nó. Nó cố nhào tới, người ta giữ nó lại, nó vật vã, nó không thể chấp nhận nổi một sự thật là ... mẹ nó đã chết, chết ngay trước mặt nó, đau đớn đến vậy. Một cảnh tượng khiến ai chứng kiến cũng cảm thấy xót xa vô cùng.

*Bệnh viện

Trần nhà trắng, ánh đèn lờ mờ, nhòe nhòe. Yeri từ từ mở mắt, không biết mình đang ở đâu, chuyện gì vừa xảy ra. Mẹ cô đang ngủ thiếp đi bên cạnh, tay bà nắm chặt lấy bàn tay cô.

- M...M...Mẹ

- Yeri, con đã tỉnh dậy rồi.

- Mẹ... chuyện gì đã xảy ra vậy?

- Con đã ngất lịm đi, làm mẹ rất lo ... 

- Hình như, chúng ta ... đã gây ra ... tai nạn... - Hình ảnh làn khói xuất hiện phảng phất trong trí nhớ của cô.

- Kh...ông, họ ... không sao, ... không ai bị làm sao hết... Con đừng lo. - Mẹ cô buông ra những lời ngập ngừng, bà không dám nhìn thẳng vào mắt cô để nói những lời vừa rồi.

- Tốt quá, vậy mà con cứ tưởng đã...

- Nào, mẹ đỡ con dậy ăn cháo ...

Đến mấy hôm sau, Yeri đã khỏe mạnh và xuất viện, vừa hay tin cô đã trúng tuyển đợt thử giọng vừa rồi. Và cũng ngay trong tuần ấy, cả gia đình cô trở về Hàn. Khi cô hỏi vì sao lại về vội như vậy, mẹ cô nói có việc đột xuất, phải về ngay, chứ không nói rõ lí do.

Và câu chuyện thảm khốc hôm đó, trong tâm trí Yeri đã bị lãng quên như thế. Bởi gia đình cô đã biến nó thành một câu chuyện không đáng để nhớ tới, và giờ đây, cô sắp phải đối mặt với những điều kinh khủng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới...

*Nhà vệ sinh nữ

Yeri không còn có thể đứng vững sau khi nghe được sự thật. Đầu gối cô như trùng xuống, mắt cô nhòe đi. Còn con người đang đứng trước mắt cô, nhìn sâu vào đôi mắt chỉ cháy rực sự thù hận.

- Mẹ cô không chỉ cướp đi mạng sống của mẹ tôi mà còn cướp đi rất nhiều thứ. Ngày hôm đó, tôi cũng tham gia buổi thử giọng, giống như cô. Thậm chí, tôi đã trúng tuyển nhưng cơ hội đó cũng đã tan biến. Tôi phải chống chọi với căn bệnh trầm cảm suốt 2 năm trời. Đã biết bao lần, tôi nghĩ đến cái chết. Nhưng tôi vẫn cố gắng vượt qua, tôi phải sống... để làm cô đau khổ. - Nayeon cúi gầm mặt, nước mắt cô rơi lã chã. - Đáng nhẽ tôi cũng đã có một tuổi thơ như bao người, nhưng vì gia đình cô mà tôi chỉ biết sống trong thù hận. - Cô ta nở một nụ cười rất cay độc, cái chết của mẹ đã để lại vết sẹo quá lớn trong lòng cô - Kim Yerim, cô, ... đừng hòng sống yên ổn! - Nayeon hét lên, rồi rời khỏi.

Yeri hoàn toàn suy sụp, cô ngồi thụp xuống sàn nhà, ôm gối, người run lẩy bẩy. Tiếng nói của Nayeon vẫn vang vọng trong đầu cô. Bàng hoàng, tội lỗi, sợ hãi. Giông tố, thật sự sắp ập tới thật rồi!

* Kí túc xá của RV

Kể từ lúc ở trường về, Yeri đã tự nhốt mình trong phòng, bỏ cả bữa tối. Mặc mọi sự cố gắng của các chị, cô cũng nhất quyết không ra. Joy, Wendy, Seulgi, Irene - cả 4 người - đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra, khiến cô em út vốn luôn lạc quan, vui tươi lại trở nên như vậy. Họ thật sự lo lắng. 

... Sáng ngày hôm sau

- Yeri à, đã sáng rồi, em mau dậy ăn sáng, đi học thôi! - Irene nhẹ nhàng gõ cửa.

- ...

Không một lời hồi đáp, một sự im lặng đến đáng sợ. Có linh cảm chẳng lành, Irene vội vàng gọi thợ đến phá khóa. 

... Cạch

Cánh cửa phòng mở ra. Yeri đang nằm sõng soài dưới nền nhà. Mặt cô không còn một chút sức sống, đôi môi tái nhợt lại, cả người ướt đẫm mồ hôi, trán cô nóng ran. Trong tức khắc, Yeri được đưa ra khỏi phòng. Seulgi luống cuống lấy điện thoại gọi xe cấp cứu tới.

Bụp! Chiếc cửa xe đóng lại. Cả 4 người và chú quản lí đều lên xe đưa Yeri đến bệnh viện. Chiếc xe vừa lăn bánh rời khỏi , có một người to cao, bịt kín mít xuất hiện trước cổng, cẩn thận nhìn ngó xung quanh đi vào khu kí túc. Không ai khác - đó chính là Jungkook.

Kính coong! Kính coong! 

Không ai ra mở cửa ... Jungkook chợt nhận ra, cửa không hề khóa. Trong một giây không suy nghĩ, cậu định mở cửa bước vào, thì cậu chợt nhớ ra, lần trước cũng vì vô ý mà Yeri đã xông vào và nhìn thấy cậu đang ở trần, đây lại là kí túc xá của nữ, làm như vậy, thật thiếu ý tứ. Cậu lôi điện thoại ra, gọi cho Rùa Con.

Tút...tút...tút...Không nhấc máy... Cậu lại gọi lại lần nữa thì nhận ra tiếng chuông văng vẳng phát ra từ trong nhà. Vẫn không có ai bắt máy. Cậu đẩy cửa bước vào. Hình như không có ai ở nhà. Tiếng  chuông điện thoại vẫn vang lên đều đều. Bước vào căn phòng, cậu thấy chăn, gối bừa bộn, chiếc Samsung vẫn đổ chuông inh ỏi, rung bần bật ở trên sàn. Cậu nhìn toàn bộ căn phòng, chắc chắn đây là phòng của Yeri. Nhưng Yeri đã đi đâu rồi, chuyện gì đã xảy ra.

*Trường Trung học nghệ thuật SOPA

Jungkook đến trường với tâm trạng cực kì lo lắng. Cậu bước vào lớp với hi vọng sẽ nhìn thấy Yeri ngồi đó. Nhưng không hề, và cả buổi học hôm nay cô không hề tới. Cậu đã gọi hàng tá cuộc, nhưng đáp lại chỉ là những tiếc tút...tút... 

... Jungkookie đang gọi tới...

- Kook à, sao giờ này lại gọi anh thế? - Jimin đang ở phòng tập.

- Hyung, hyung có thể gọi cho Seulgi noona hỏi giúp em Yeri đang ở đâu được không? - Đầu dây bên kia phát ra giọng nói đầy lo lắng.

- Yeri? Đã có chuyện gì sao?

- Em ... em có linh cảm không tốt, hình như là Yeri đã gặp chuyện gì đó, hyung mau gọi rồi báo lại cho em được không?

- Được rồi, anh sẽ gọi ngay đây, đừng lo quá. 

Chuông tan học đã kêu từ bao giờ, trường học giờ không có một bóng người. Chỉ độc có Jungkook vẫn đang ngồi bần thần ở ghế đá, cứ chốc chốc lại kiểm tra điện thoại, chờ đợi một tin nhắn tới. 

*Ting: Tin nhắn từ Jimin hyung

"Yeri giờ đang nằm viện, bệnh viện ASAN Seoul, phòng 132"

*Phòng 132, bệnh viện ASAN Seoul

Cốc Cốc! Jungkook gõ cửa phòng, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Joy, Irene, Seulgi, Wendy đều có mặt, trên giường bệnh, Yeri đã tỉnh nhưng còn rất yếu. Đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt các noona kể từ khi chính thức trở thành bạn trai của Yeri, vậy mà lại trong hoàn cảnh khó xử như vậy. Trên đường tới đây, trời đã đổ mưa rất to, Jungkook đã đội mưa đến đây. Toàn thân cậu ướt sũng. Thấy vậy, Joy liền lấy khăn khô đưa cho cậu, rồi chẳng ai bảo ai, tất cả đều tự động đi ra ngoài.

- Đến đây làm gì cơ chứ? - Yeri rất cảm động, nhưng cũng đau lòng. - Không biết trời mưa sao, mà vẫn tới, ướt thế này rồi bị cảm thì biết làm thế nào?

- Còn em thì sao? Tự dưng, đùng cái lăn ra ốm đến mức phải nhập viện, điện thoại thì không mang theo, làm người khác lo lắng! 

-...

Tự dưng mắt Yeri đỏ hoe lại, hai hàng nước mắt bắt đầu lăn trên đôi gò má xanh xao. Những giọt nước mắt bất chợt khiến Jungkook vô cùng bối rối. Cậu ôm lấy cô vào lòng, không biết mình có làm gì sai không.

- Đừng khóc, đừng khóc mà, nói anh nghe có chuyện gì vậy?

Yeri không thể nào nói câu chuyện kia được. Cô không thể khiến cho cậu lo lắng thêm nữa. Nếu vì cô mà Jungkook sao nhãng luyện tập, rồi comeback một lần nữa không thành công, cô sẽ thấy có lỗi chết mất. Tuyệt đối không!

- Chỉ là em thấy hơi áp lực, nghĩ hơi nhiều chút thôi, không sao đâu! - Cô vội vàng lau đi nước mắt, cố gắng tươi tỉnh nhất có thể.

- Thật chứ?!?! - Thái độ thay đổi đột ngột khiến Jungkook nghi ngờ.

- Anh có muốn em mau khỏe lại không?

- Đương nhiên là có rồi.

- Vậy mau quay về, luyện tập thật chăm chỉ, đừng lo cho em, lần này nhất định các anh phải đạt được cup. 

- Nhưng anh mới ngồi đây còn chưa ấm chỗ.

- Mau đi về đi - Yeri chèo ra khỏi giường, lôi Jungkook đứng dậy.

- Được rồi, về thì về, em mau nằm xuống đi. - Kook kéo cô trở lại giường, chỉnh lại gối, đắp chăn cho cô - Hứa là mau khỏe đấy!

- Em biết rồi, mau về đi, ngày mốt là suất viện - Yeri nói, cố nở một nụ cười thật tươi.

Jungkook nhìn vậy cũng ấm lòng mà chấp nhận đi về. 

Cả đêm hôm đó, Jungkook đã ở phòng tập, không chỉ cậu mà các anh cũng đều rất quyết tâm, họ có niềm tin rằng bài hát này sẽ là một thành công lớn.

Còn Yeri, cô không tài nào ngủ được, nỗi sợ hãi đã bao phủ cả tâm trí cô. 

Nayeon, rốt cuộc cô sẽ làm gì?

Mọi người xung quanh Yeri, có khi nào sẽ bị liên lụy?

...

HẾT CHAP 8.

________________________________________________________________________________

M.n đã xem moment của Jungri hôm Music Bank Singapore vừa rồi chưa??? 

Our ship is sailing!!!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com