Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tòa Thành Hai Mươi(2)

Vốn cho rằng sau khi các cô nghe xong sẽ kinh ngạc rồi căm hận âu sầu, cô vùi đầu xuống rất thấp, đang đợi chỉ trích đổ ập xuống. Nào ngờ chờ đến đáp án cũng là....

Khưu Tiệp chớp mắt vài cái: "Có rồi? Của ai? Của thái tử gia?"

Lý Chân há hốc vì kinh ngạc: "Sao mà nhanh quá vậy chứ? Mẹ ơi, khiến cho chị cũng chộn rộn với tình yêu chị em rồi. Quả nhiên là đàn ông phải trẻ tuổi mới tốt, chất lượng cao à..." Cô ta tự mình cảm khái cả buổi, nhìn thấy sắc mặt Thân Nhã Lợi càng ngày càng khó coi, cuối cùng biểu cảm khoa trương dần dần rút đi trên mặt, thay vào đó là nụ cười gượng chồng chất: "Nhã Lợi, em đừng nói cho chị biết em và Dante không có làm biện pháp phòng ngừa."

"Chỉ có một lần thôi, em không nghĩ đến..."

"Một lần! Nếu như không có làm phòng ngừa thì một lần cũng có khả năng không chống đỡ được đó. Một lần em không biết uống thuốc sau đó à?" Lý Chân sốt ruột đến sắp khóc lên, "Bốn mươi ngày, cái này tiêu rồi. Bây giờ em định làm thế nào?"

Thân Nhã Lợi không có cho ra đáp án gì. Giống như đồng hồ của thế giới đột ngột bị nhấn nút tạm dừng, sự vật trong đầu cô cũng bị dịch chuyển đi. Cô nhìn chằm chằm một chỗ ngơ ngẩn thật lâu, sau đó lắc lắc đầu, che lên trán: "Em không biết."

"Tên Cố Hi Thành cặn bã này! Cái tên đàn ông cặn bã như anh ta nếu không có ý định chịu trách nhiện thì cũng không nên để bất kỳ ai phải mang thai mới đúng! Khốn kiếp!" Khưu Tiệp khẽ mắng. Nếu như không có người ở đây, có lẽ cô ta đã ném cái ly trên mặt đất rồi.

So ra Lý Chân tĩnh táo hơn một chút, hạ giọng nói: "Nói như vậy, phá thai thân thể rất đau đớn, sau này có thể cả đời không có mang thai lại được. Nhưng nếu sinh ra, nửa đời sau của em muốn tìm một người đàn ông tốt tương đối khó khăn rồi. Hơn nữa, lựa chọn một trong hai loại này, dù loại nào bị truyền thông phát hiện cũng sẽ ảnh hưởng to lớn đến sự nghiệp của em. Em nghĩ kỹ lựa chọn thế nào đi."

Nghe được lời nói của Lý Chân, áp lực của Thân Nhã Lợi càng lớn: "Em không biết.... thật sự không biết."

"Lý Chân, chị thật là chẳng biết nói chuyện chút nào." Khưu Tiệp trừng mắt nhìn Lý Chân một cái, kéo Thân Nhã Lợi đến bên cạnh, "Chúng ta hãy nghĩ theo hướng tốt nào. Nếu như cậu bỏ đứa bé này, cuộc sống sau này sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, cậu vẫn là chị Nhất, vẫn là thiên hậu siêu cấp. Nhưng nếu có đứa bé này, cậu sẽ phải bắt đầu làm mẹ, có thể sự nghiệp sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng có một đứa con đáng yêu làm bạn, sau này cũng sẽ không thấy cô đơn rồi... Cuộc sống nào mới là kiểu cậu muốn đây?"

Tuy Khưu Tiệp cố gắng miêu tả sự việc hết sức tốt đẹp, nhưng Thân Nhã Lợi biết lời Lý Chân nói mới là sự thật. Cô lắc đầu: "Còn chưa nhất định mang thai đâu. Qua tối nay rồi nói sau."

Cô tự cho là rất lạc quan, cũng cho rằng mình có thể xem mọi việc không quan trọng, nhưng khi thật sự nghe các bạn an ủi, cô vẫn cảm thấy rất buồn phiền. Còn chính thức buồn phiền đến cực hạn là sau đó gặp phải hai ký giả mê điện ảnh.

"Thân thiên hậu, Thành Thời Gian Barcelona xem quá hay, tôi khóc bù lu bù loa luôn. Cô biết không, trong lòng tôi cặp đôi xứng nhất trên màn ảnh là cô và Bách Xuyên, nhưng kể từ khi tôi xem cô và Dante diễn với nhau.... Thật ra thì tổng cộng chỉ hơn mười phút thôi, nhưng hơn mười phút này đã lật đổ hơn mười năm kiên trì của tôi rồi. Cô và Dante mới thật là xứng đôi, không chỉ có diễn tình cảm hay còn có tướng vợ chồng!"

"Đáng tiếc là Dante khẩu vị nặng, thích mèo Ba Tư lông vàng..."

"Sao tôi cảm thấy người anh ta yêu là thiên hậu chứ nhỉ, cậu suy nghĩ chút xem, anh ta làm kiến trúc, đây là lần đầu tiên đóng phim, tại sao lại diễn được tình cảm nồng nàn như vậy, khẳng định anh ta có hứng thú với người đẹp Thân của chúng ta rồi."

"Cậu đã hoàn toàn rơi vào thế giới ảo tưởng rồi, mau tỉnh lại đi..."

Nghe các cô nói chuyện là một kiểu hành hạ không thể nghi ngờ. Dù là bây giờ anh có cảm giác như thế nào với cô, đối với anh muốn diễn đạt cảnh tình cảm với cô chỉ là dễ như trở bàn tay. Dù sao trước kia anh thật sự rất yêu cô, anh chỉ cần dùng một phần mười sự nhiệt tình yêu thương ngây thơ năm đó đối với cô cũng có thể khiến cho nhân vật Tá Bá Nam trở nên vô cùng phong phú.

Thành phố mùa đông như một khu công nghiệp hoang phế, tất cả cao ốc cũng giống cột khí đốt chọc trời thải ra sương mù màu trắng lên bầu trời đêm. Những sương mù này chính là ngôi sao mọi người có thể nhìn thấy, bọn chúng khuếch tán bốn phương tám hương vô bờ vô bến, cho đến nơi không nhìn thấy được. Cô nhớ đến trong đài phát thanh đêm khuya thường xuyên có người kể lể tình yêu nam nữ nơi đất khách với người dẫn chương trình, giọng nói của bọn họ luôn nghe thấy vô cùng cô đơn, luôn dùng giọng nói tiếc hận cho thấy tất cả đau thương được che giấu sâu trong nội tâm. Mà bây giờ, khoảng cách cô và người kia cách xa nhau đâu chỉ là vài thành phố. Đó là nửa vòng trái đất. Bọn họ hoàn toàn ở đất nước khác nhau, trải qua cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Thời điểm cô cạn kiệt sức lực thì anh vẫn tinh thần dồi dào; Khi xe cô đi qua thành phố chật chội thì anh đang tìm kiếm linh cảm trên đường phố phong cách Châu Âu thưa người; Thời điểm cô một mình rời giường thì anh đã ôm lấy vợ đi vào giấc ngủ; Khi cô và người xung quanh thảo luận xem ai kiếm tiền được nhiểu hơn, bước lên cao hơn thì anh và các bạn đang nói chuyện người nghèo khó ở Châu Phi và Đông Âu; Khi thế giới cô chú ý đến kinh tế tăng trưởng nhanh chóng và dân chúng không gánh nổi lãi suất thì thế giới anh chú ý tỉ lệ thất nghiệp, cuộc thi bóng đá, đấu bò và nghệ thuật; Tháng mười một đến cô và bạn bè thảo luận Lễ Quang Côn (1) làm thế nào mới sôi nổi thì anh mời vừa thoát khỏi Party ma quỷ Halloween...

(1): Lễ Quang Côn hay còn gọi Ngày lễ độc thânlà một ngày lễ vui vẻ được lưu truyền trong giới trẻ Trung Quốc,  lấy làm tự hào về việc bản thân vẫn thuộc "bộ tộc độc thân" ( "Quang côn" mang ý nghĩa là "Độc thân" ). Lễ độc thân bắt đầu xuất hiện từ trong trường học, thông qua internet được truyền bá rộng rãi, dần dần trở thành 1 nét văn hóa mới. 1/1 là tiết tiểu quang côn , 1/11 cùng với 11/1  là tiết trung quang côn, 11/11  bởi vì có 4 số 1, cho nên được xưng là tiết đại quang côn. Cho nên nói lễ độc thân thường là chỉ 11 / 11- tiết đại quang côn .

Nếu như khoảng cách giữa bọn họ là một dãy phương trình thì khoảng cách vị trí vật lý là một hằng số không thay đổi, như vậy khoảng cách trong tim là ẩn số có thể thay đổi theo thời gian, càng lúc càng lớn. Sâu trong nội tâm như là một con ác ma nho nhỏ, nó đang không ngừng tự nói với mình, nếu quả thật có con của anh dường như cũng không có gì không tốt. Dù sao cũng sẽ không gặp lại. Nếu như bên cạnh có một sinh mệnh nho nhỏ có thể nối thừa dòng máu của anh, thay thế anh ở bên cạnh cô... Có thể nghĩ đến vậy thì thật mình đã tệ hại đến cực độ rồi. Buổi tối này cô uống rất nhiều rượu, mỗi lần ngửa đầu uống rượu cô cũng có thể thấy được bầu trời đêm tối. Trong phút chốc mỗi lần như thế cô cũng cảm giác giống như mình đã hòa vào một thể với trời không, hoặc là, mình đã bị lao ngục đen tối này cắn nuốt.

Lúc Lý Chân trở về từ trong đám người, Thân Nhã Lợi đã say đến đứng không vững, nằm trên người Khưu Tiệp nói lảm nhảm. Lý Chân vội vàng kéo hai người bọn họ ra, khẽ giọng nói: "Nhã Lợi, em làm gì vậy, sao lại uống nhiều như thế?"

"Em cảm thấy cả đời này cũng bị người đàn ông này hại chết rồi..." Thân Nhã Lợi dựa vào hõm vai Lý Chân, nói uể oải, "Lần đầu tiên yêu đương là anh ấy, lần đầu tiên nắm tay là anh ấy, lần đầu tiên ôm là anh ấy, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên xảy ra... Thế nhưng anh ấy lại cứ thế mà đi. Nhiều năm như vậy em chính là bi kịch... Bi kịch nhất chính là lần đầu tiên làm chuyện đó mà lại, lại có thai...."

"Nói nhăng gì đó, hiện tại còn chưa xác định có phải hay không mà, sao em lại bi quan như vậy." Trước tiên Lý Chân nghiêm túc chỉ trích cô, nhưng cùng với Khưu Tiệp đồng thời nhận ra được trong lời nói cô có gì đó không đúng, "Cái gì, em nói lần đầu tiên là với anh ta?"

"Nhã Lợi, lần đầu tiên của cậu là với Cố tiểu thụ? Cậu không hù dọa chứ, vậy lúc trước cậu cậu cậu cậu.... cậu là cái đó...."

Cả cô cũng không nghe được đáp án của cô. Bởi vì cô say đến mức mất đi giác quan và tri giác.

Một đêm qua đi, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua rèm cửa sổ hơi mờ, kín đáo trải lên tấm lót sàn, ở nơi ngóc ngách và đầy cả vách tường. Một trận đau bụng ngắn ngủi khuấy động khiến cho Thân Nhã Lợi mở mí mắt nặng trịch ra. Cô nheo mắt, chưa nhìn thầy rõ tình huống xung quanh, muốn đưa tay lần đến điện thoại để trên đầu giường, nhưng phát hiện nơi đó không có gì cả. Lại vươn cánh tay ra mò xuống dưới, muốn xem coi có túi ở trên mặt đất hay không, vẫn không có gì cả. Cô dụi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện hoàn cảnh xa lạ và tao nhã: Đây là một phòng ngủ màu trắng ngà, màu sắc chủ đạo của gian phòng và ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ đúng lúc hòa hợp với nhau. Cửa phòng tắm và bàn đọc sách đều bằng thủy tinh, phía trên còn điêu khắc nhân ngư, có vẻ như có giá trị nghệ thuật hơn bức tranh đắt giá. Trên bàn thủy tinh đặt một máy tính Mac còn đang sáng, dường như chủ nhân mới vừa rời đi không bao lâu. Cô vừa định xuống giường nhìn xem giờ trên máy vi tính, nhưng thân dưới có cảm giác khác thường khiến sắc mặt cô đại biến.

Trong khoảng thời gian ngắn từ lúc xuống giường đến phòng rửa tay cô đã suy nghĩ rất nhiều, bao gồm đêm hôm trước say rượu và mấy ngày nay thảm hại. Ban ngày lại đến, lý trí một lần nữa trở về, cô để tay lên ngực tự hỏi đến tột cùng là mình có muốn sinh ra đứa con của Cố Hi Thành hay không? Đáp án dĩ nhiên là phá bỏ. Nhưng mà nếu quả thật mang thai, cô sẽ sinh ra đứa bé. Cô không thể áp đặt sai lầm của bọn họ lên người đứa bé vô tội.

Khi suy nghĩ đứng trước ngã tư đường, chúng ta thường không biết làm sao. Chờ đến ngày cuối cùng tìm được đáp án của mình lại phát hiện ra nghi ngờ trước đây cũng chỉ là điều dư thừa. Bởi vì, còn có một con đường to lớn sáng chói đang chờ ta.

Hóa ra trên cơn đau bụng trên giường và phiền não ngày hôm trước cũng là phản ứng bình thường trước chu kỳ kinh nguyệt. Lần đầu tiên Thân Nhã Lợi vui vẻ đến gần như khóc lên ở ngày đầu đáng ghét nhất. Cô nhanh chóng đi ra ngoài lấy băng vệ sinh trong túi, sau khi làm xong công tác vệ sinh cô liền nghĩ gọi điện thoại cho Khưu Tiệp và Lý Chân. Nhưng điện thoại di động vừa mở ra lại phát hiện ba cái tin nhắn, cái thứ nhất là A Lãm gửi: "Lịch trình hôm nay tôi đã hủy bỏ giúp cô, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." Cái thứ hai là Lý Chân gửi: "Nhã Lợi, bọn chị để Lý Thái Tử đưa em về. Em nên yêu đương một cuộc thật vui, quên mất người đáng ghét kia đi." Cái thứ ba là Khưu Tiệp gửi: "Nhã Lợi, khi cậu nhìn thấy tin nhắn này của mình, chắc cậu đã ăn mất A Tùng non nớt, nhớ chia sẻ cảm tưởng sau khi ăn với bọn mình."

Lúc này cô mới chậm chạp phát hiện ngoại trừ quần lót thì trên người mình chỉ mặc một bộ váy ngủ tơ tằm, bên trong trống không — Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đây là đâu, nhà của Lý Triển Tùng ư? Đương trong trạng thái kinh ngạc, Lý Chân lại gửi đến một tin nhắn: "Nhã Lợi à, nếu như em chạy đuổi theo một người quá lâu, cảm thấy đã mỏi mệt, không bằng thử nghĩ có lẽ người phù hợp đã đứng ngay phía sau mình. Có điều là trước giờ em không nghĩ đến muốn quay người lại nhìn thử xem."

Thân Nhã Lợi quay người theo bản năng, cũng chỉ nhìn thấy giường nệm bừa bộn, còn có một tấm poster khổng lồ trên tường. Cô hơi không chịu được Lý Chân nổi máu văn nghệ ban ngày, lắc lắc đầu trả lời tin nhắn: "Em quay người nhìn thấy chính là tấm poster của mình, ý của chị là em đây đã định trước là cô độc sống quãng đời còn lại à..."

Cô trợn mắt nhìn, không tiếp tục viết chữ, lần nữa ngẩng đầu nhìn tấm poster kia. Trên poster cô nương theo ánh mặt trời bên cạnh bờ biển, tóc xoăn hơi rối đều bị vén qua một bên, trong tay cô cầm một ly nước uống, mỉm cười lười biếng. Một đôi mắt đen thẳm sâu hun hút, quyến rũ, tự tin.

Bất kể đây có phải chân chính là cô hay không. Nhưng đây là cô đẹp nhất không thể nghi ngờ, cũng là dáng vẻ cô hy vọng duy trì nhất.

Lúc này, tiếng tay cầm chốt cửa vang lên, có người đi vào.

Cô quay người, nhìn thấy người bước vào.

Chàng trai trẻ tuổi kêu nhân viên phục vụ đẩy bữa sáng vào, khăn trải bàn trắng bóc sáng ngời như hấp thu ánh nắng, dao nĩa làm bằng bạc và bình nước ép trái cây tươi cũng tỏa sáng lấp lánh giống vậy. Lý Triển Tùng mới vừa nhìn thấy cô liền chạy như bay đến bên cạnh computer, dùng cơ thể cản trở tầm mắt cô, tắt đi văn bản bài luận văn đại học phía trên, chỉ để lại báo cáo chi tiết thị trường chứng khoán cuối ngày hôm đó. Sau đó cậu quay người, cười ra vẻ thong dong: "Chị tỉnh rồi."

"Chúng ta... Tối hôm qua không có làm gì chứ?" Cô cào mái tóc dài,  để chúng che lại thắt lưng váy ngủ.

"Chị cảm thấy sao?" Ánh mắt cậu khiêu khích, nghiêng đầu hiện lên nụ cười xấu xa, "Chị Nhã Lợi, tôi cũng là đàn ông."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com