Tòa Thành Hai Mươi(3)
"Cho nên, đúng là không xảy ra gì hết phải không?"
Lý Triển Tùng trợn to hai mắt, hơi ngỡ ngàng: "Tại sao?"
Nhìn thấy kết quả này trên mặt cậu, cô càng xác định hơn về phỏng đoán của mình. Cho nên yên tâm tìm lấy váy đã được gấp lại trên ghế salon, choàng áo khoác của cậu vào: "Sẽ xảy ra gì đó là chuyện con nít mới làm. Cậu cũng đã nói cậu là đàn ông, vậy khẳng định vô cùng có khí khái đàn ông mà chăm sóc thật tốt cho chị, có đúng không?"
Vốn muốn bắt nạt người ta, ngược lại bị người ta đánh trả một đòn, Lý Triển Tùng hơi buồn bực, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nhẹ gật gật. Cô cài xong nút áo, vòng qua ghế salon đi đến trước mặt cậu: "Đúng rồi, quần áo của chị là hầu gái thay à?"
"Sao chị biết?"
"Bởi vì đồ trang sức cũng tháo ra, điều này không giống là chuyện cậu sẽ làm."
Cậu không cam tâm tình nguyện nhìn cô một cái: "Được rồi, dù sao tôi không có cách nào chỉnh chị rồi."
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ cô để mặt mộc. Tuy bởi vì đêm qua say rượu mắt có quần thâm nhạt, nhưng dáng vẻ không trang điểm của cô lại rất thanh khiết, hoàn toàn khác với nữ hoàng quyến rũ sau khi trang điểm. Lúc này gương mặt cô nở một nụ cười ngọt ngào, dịu dàng tựa như mái tóc quăn lượn sóng trước ngực cô: "A Tùng, cám ơn cậu."
"Cám ơn gì cám ơn, vốn là tôi nghĩ muốn hù chị, đừng nên phát bừa thẻ người tốt cho tôi." Cậu nghiêm mặt làm ra vẻ lạnh lùng.
Cô không nói gì tiếp, chỉ ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngày hôm nay vừa mới bắt đầu, thế giới bên ngoài tuy rét lạnh, lại được mặt trời mạ lên một lớp màu vàng đầy sức sống. Từ trong nhà Lý Triển Tùng có thể nhìn thấy khu vực sầm uất nhất thành phố này, các quầy bar hợp kim của quán cà phê phản chiếu ánh sáng chói mắt, người mặc quần áo sặc sỡ phát tờ rơi cho nhóm người đi đường. Xe cho thuê màu xanh biếc còn trống lẫn trong các con đường giành cho xe cá nhân. Các học sinh và người học E – Class (1) cầm lấy bữa sáng, tràn ra rất nhiều từ trạm xe điện ngầm, cũng phân tán chảy về phía mỗi ngọn đèn giao thông, mỗi con phố dài thẳng tắp, mỗi một cao ốc chọc trời đột ngột mọc lên từ mặt đất.
(1) E – Class: Lớp học trên mạng.
Nhìn tất cả di chuyển bên ngoài, cô chợt phát hiện mười năm nay mình đã từng bỏ lỡ bao nhiêu điều tốt đẹp trong cuộc đời.
Cứ như vậy đi, đi ra khỏi lồng giam, đến dưới bầu trời hoàn toàn mới.
Buổi tối vài ngày sau, trong một phòng Vip hai người khách sạn Giang Cảnh năm sao cao cấp, trên bàn bày thức ăn Tây có một đôi nam nữ trẻ tuổi mỗi người ngồi một đậ=ầu, bóng dáng hai người lung lay dưới ánh nến như một bức tranh xinh đẹp. Cô gái chỉ nhìn thấy bóng lưng, mặc một bộ váy dạ hội hở lưng màu đen. Vừa nhìn đã biết là một cô gái thùy mị trẻ tuổi hiện nay. Còn chàng trai trẻ tuổi đối diện cô có mái tóc đen rối loạn được chải sang một bên có nét giống với kiểu tóc của Oguri Shun trong "Rich man, poor woman" (2), tôn lên gương mặt xinh xắn của cậu, hiện ra khuyên tai một bên phong cách Rock n Roll, khiến cậu vừa có vẻ đẹp trai vừa nổi loạn.
(2): Rich man, poor woman tạm dịch tiếng Việt là "Chàng giàu, nàng nghèo" của đạo diễn Nishiura Masaki và Tanaka Ryo được phát sóng vào 9/7/2012 trên kênh Fuji-TV.
"Gia Thụy, hôm nay, hôm nay có thể dùng bữa với anh, em thật sự rất vui." Cô gái nhỏ giọng yếu đuối nói với chàng trai, nghe thấy giọng nói cũng biết bình thường giọng của cô ta không phải như thế, "Bởi vì ở bên ngoài đồn rằng anh là một chàng trai rất cao ngạo, trên thực tế..."
Hai tay Gia Thụy đan chéo đặt trên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước một chút, giống như một con sói tuấn tú sắp đi săn. Cậu hé miệng, vừa định cất lời nói chuyện thì cánh cửa phòng không khóa lại bị đá ầm một tiếng văng ra. Cô gái đối diện dùng âm thanh non nớt kêu lên, che lỗ tai lại. Ánh mắt của cậu bỗng trợn to, nhìn về người đang hùng hổ xông vào từ phía cửa: Cô cũng mặc bộ váy dạ hội màu đen, nhưng không có hở lưng, mà là chiếc váy cổ chữ V sâu không cần bất cứ thứ gì lót dưới ngực cũng tương đối đầy đặn.
Dưới mái tóc xoăn hiện rõ đối mắt to xinh đẹp, gương mặt kia ngay cả phụ nữ nhìn cũng không dời mắt được.
So sánh với cô thì cô gái dáng vóc mảnh khảnh đối diện anh hoàn toàn mất đi cảm giác tồn tại. Cho nên lẽ đương nhiên Gia Thụy cũng nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đáng tiếc là cô gái xinh đẹp này lại hoàn toàn không biết bảo vệ hình tượng của mình thế nào. Cô mở to mắt chỉ vào chàng trai kia tức giận nói: "Cậu là tên đàn ông không biết xấu hổ..." Cô nhìn xung quanh, cuối cùng nắm lấy chiếc gối ở trên giường đập một trận mãnh liệt vào đầu Gia Thụy: "Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ còn dẫn nó đến chỗ thế này!"
Cậu bị cô đánh gần như không thở nổi, đứng lên bắt lấy cổ tay của cô, vội la lên: "Tôi với cô gái khác mướn phòng cô cũng muốn quản lý à?"
"Cậu thích mướn phòng với ai thì cứ mướn, nhưng không cho phép có ý nghĩ với nó! Bởi vì phụ nữ chỉ cần nói chuyện với cậu cũng sẽ mang thai!" Cô hất cậu ra giống như bị con nhện bám lấy tay, kéo tay cô gái bên cạnh, lôi cô ta dậy, "Sau này cậu còn đến gần em gái tôi, tôi sẽ tìm người xử cậu!"
".... Em gái cô?" Vẻ mặt cậu ngơ ngác.
"Em gái cô?" Cuối cùng cô gái yếu đuối không chịu được nữa, vẻ mặt như sắp khóc.
"Đúng vậy đó, chị chính là nói em..." Cô quay đầu nhìn cô gái một cái, cả người giống như bị đóng băng, xuất thần nhìn cô ta.
Cậu khoanh cánh tay, vẻ mặt khiêu khích nhìn cô. Môi cô khẽ hé ra, lộ ra hàm răng trắng muốt, sau đó nhẹ nhàng bỏ tay cô gái xuống, nhẹ nhàng quay người bỏ đi.
"Đạt Ni, muốn biết em gái cô ở đâu phải không?"
Nghe thấy tiếng của cậu, cô chợt quay đầu, trừng to đôi mắt vốn đã rất lớn: "Cậu nói đi!"
Nhìn thấy khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cô, đầu cậu như có một dòng điện chạy qua, đã tê dại cả lên.
Cậu cười xấu xa vô lại, móc ví tiền ra, rút ra một danh thiếp đầu bếp bánh ngọt đưa cho cô: "Hôm nay em gái của cô cũng hai mươi hai rồi, thật ra thì không bằng mua mấy cái bánh ngọt cắm lên nến tặng cho cô ấy.
Cô nghiêm túc gật đầu: "Ừ, bánh ngọt cắm nến, đó là một việc kỹ thuật."
Cô gái bên cạnh và người xung quanh cười phì ra tiếng. Cậu kêu rên lên, che đầu quay người sang chỗ khác: "Thật xin lỗi, tôi lại nói sai lời kịch rồi..."
Trong tiếng cười ồn ào, bộ dạng cậu uất ức ngược lại càng khiến người ta buồn cười hơn. Cô cũng cười lên, chọt chọt cánh tay cậu: "Không có nói sai, không có nói sai, bánh ngọt hình que cũng giống với cắm nến mà, ha ha ha ha."
"Chị Nhã Lợi, tôi hận chị." Cậu nhìn cô từ trên cao, trong mắt càng thêm uất ức.
Nơi đây là hiện trường quay phim bộ "Hoàng hậu đầm bích", cũng là lần quay lại thứ chín của Lý Triển Tùng ngày hôm đó. Trong đó có sáu lần là trong nháy mắt Thân Nhã Lợi quay đầu xảy ra chuyện không may. Hơn nữa đối với ngôi sao không phải chuyên nghiệp đóng phim như cậu mà nói thì đại đa số đều phạm phải đọc sai lời kịch. Cho nên quần chúng trong đoàn phim đã sớm dự liệu được. Nhưng khiến người ta cảm thấy bất ngờ chính là thái độ Thái Tử Gia không hề kiêu ngạo, sau mỗi lần quay lại đều nói xin lỗi với người xung quanh, sau đó nghiêm túc suy nghĩ quay lại lần nữa.
Sau màn quay lại này, đạo diễn cảm thấy cậu đã đến cực hạn, cho mọi người nghỉ ngơi một chút.
Cậu sống không bằng chết nhìn trời rên rỉ một tiếng, ngã xuống giường khách sạn. Thân Nhã Lợi chùi son trên miệng, ngồi bên cạnh vừa gặm quả táo, vừa đưa một quả khác cho cậu: "Có mệt không?"
"Đàn ông không sợ mệt."
Rõ ràng là có vẻ giống như học sinh phạm lỗi, mà lại giả vờ kiên cường. Điều này khiến cho cô không khỏi cảm thấy buồn cười: "Quay phim có làm trễ cậu viết luận văn không?"
"À." Lưng của cậu rõ ràng thẳng lên, "Tôi, tôi cảm thấy quả táo này rất ngon, chị mua ở đâu vậy?"
Cách đổi đề tài gượng gạo này khiến cô không nhịn được lại cười. Cô suy nghĩ chốc lát, chống cằm nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc suy tư nói: "Hình như A Từng rất chín chắn."
"Đó là khẳng định, cũng không nhìn xem tôi theo đuổi kiểu phụ nữ gì à." Cậu vô cùng đắc ý, cười rất xấu xa.
"Ừ, chín chắn hơn mấy cậu nhóc cùng lứa rất nhiều đó."
"Bạn cùng lứa..." Vẻ mặt của cậu khựng lại một chút, nụ cười dần dần từ đắc ý chuyển sang cười to, "Quả nhiên trong mắt chị, tôi chính là đứa trẻ không hiểu chuyện mà."
"A Tùng, quả thật tuổi cậu không lớn lắm."
Tựa như giờ khắc này, bộ dạng rõ ràng bị thương lại muốn che giấu, không phải trẻ con thì là gì chứ. Nhưng cá tính đơn giản thuần khiết như thế khiến cô cảm thấy hơi đau lòng. Đới với người lớn mà nói chín chắn là hoàn thành, là đi qua con đường ngây ngô, người sau rõ ràng không bằng người trước. Nhưng bản năng con người luôn luôn che giấu sự yếu đuối. Nếu như có thể làm gì, cô muốn để cậu nhóc này vui vẻ một chút, không muốn để cậu bị thương.
Bởi vì cô dễ dàng nhìn thấu cậu, nhìn thấy bóng dáng ngây ngô của mình từ trên người cậu.
"Thế nhưng không ảnh hưởng đến sức hấp dẫn của A Tùng chúng ta, cho nên cậu không phải lo lắng." Mắt của cô cong cong, ánh mắt khích lệ cậu.
"Thật sao?"
"Thật mà."
"Vậy, tôi nói nếu như, nếu như chị thích tôi, sẽ xem xét làm bạn gái tôi sao?"
"Hỏi vấn đề gì ngốc vậy, nếu như thích dĩ nhiên sẽ vậy rồi."
Cậu không nói gì, chỉ ra sức nắm chặt nắm đấm, vui vẻ cũng đều lộ ra giống như bất cứ chàng trai thiếu niên trẻ tuổi nào, trên mặt lại tràn ngập vẻ "tất thắng". Bởi vì câu nói của người mình thích đã từ đáy vực bay đến thiên đường, biểu hiện thế này cũng không phải là rất trẻ con. Nhưng mà cô cũng không nói dối. Cô thật tình suy nghĩ câu nói của bọn chị em tốt, cảm thấy sắp xếp bắt đầu cuộc đời mới lần nữa, nghiêm túc làm một cuộc yêu đương với Lý Triển Tùng chưa chắc là chuyện không tốt.
"Hoàng hậu đầm bích" là câu chuyện hài: Nữ chính Đạt Ny sau khi ly hôn trở nên không tin tưởng tình yêu, hơn nữa tình huống yêu thương em gái càng tăng lên. Vai nam chính Gia Thụy là ông trùm sòng bài trẻ tuổi, đã từng là bạn học cùng lớp với em gái của cô, hai người xem nhau như anh em tốt. Nhưng Đạt Ny hiểu lầm Gia Thụy thích em gái mình, cho nên chỉ cần cậu nhích đến gần em gái, cô sẽ hòa thành con nhím xù gai ra, đâm khắp cả người cậu, còn nói uy hiếp "Không muốn bị chị hai đáng sợ lỡ tay làm bị thương thì cách xa em gái tôi một chút". Cô không biết Gia Thụy đã thầm yêu mình từ hồi trung học, mỗi lần đến gần em gái cô thật ra cũng là vì tìm lý do để nói chuyện với cô.
Hai người diễm oan gia chiếm hơn phân nửa, bộ phim được quay vô cùng thuận lợi. Diễn viên giỏi khi quay phim sẽ đặt mình vào trong phim. Cho nên cảm giác bị đè nén và đau thương trong lúc ban đầu quay "Thành Thời Gian Barcelona" đã bị càn quét hết sạch. Dường như bộ phim này chỉ mang đến sự vui vẻ cho tâm trạng cô. Hơn nữa, theo thời gian quay càng tăng, quan hệ của cô và Lý Triển Tùng càng ngày càng tốt. Đoàn làm phim cũng nhìn ra giữa bọn họ có chút mờ ám. Bởi vì Lý Triển Tùng trong sáng lại cởi mở, còn cô cũng khiến cho người ta có một loại ấn tượng rất vô tư. Cho nên chị em yêu nhau vốn không được yêu thích lại nhận được lời chúc mừng bí mật của mọi người.
Cảnh hôn đầu tiên trong "Hoàng hậu đầm bích" xảy ra sau khi nam chính tỏ tình. Đạt Ni và người đàn ông khác đi sòng bạc gặp phải Gia Thụy. Cô nhìn người bên cạnh cậu không phải là em gái mình, nhưng trong lòng cũng dấy lên một cơn chua xót, cho nên không chú ý đến cậu. Sau đó cậu kêu một mình cô đến một góc đại sảnh lầu một của sòng bạc, gặng hỏi cô đó là ai. Ngay cả mắt cô cũng không nhìn cậu, cô nói: "Không liên quan đến cậu." Cậu bị chọc giận, nói xen lẫn bực tức: "Tôi thích cô." Không để ý đến cô kinh ngạc, cậu ôm cô vào lòng, bá đạo hôn cô.
Nhưng đây chỉ là lần đầu bọn họ hôn môi vào ngày đó. Lần thứ hai xảy ra là ở ngoài phim.
Đêm hôm đó, đạo diễn mời cả đoàn đi ăn hải sản, bọn họ ngồi sóng đôi với nhau, khi trò chuyện với mọi người về đề tài bình thường thì vẫn nắm tay đối phương dưới bàn. Cá tính của Lý Triển Tùng khiến người khác rất thích. Tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng dí dỏm vô cùng. Tối đó chọc cho mọi người cười mãi, Thân Nhã Lợi lại càng cười đến không thẳng lưng lên nổi.
Trong phim "Mười một la hán", sau khi George Clooney ly hôn với vợ Julia Roberts lại quay về cùng cô ta dùng bữa cơm tối, biết cô có niềm vui mới, anh nói: "Does he make you laugh?" Câu trả lời của cô khiến người ta ấn tượng khắc sâu: "He doesn't make me cry."
— Anh ta có chọc em cười không?
— Ít nhất anh ta không để em khóc.
Đã rất lâu Thân Nhã Lợi cũng chưa từng cười to không chút kiêng kỵ như vậy. Nụ cười như vậy phát ra từ nội tâm, hơn nữa còn đến từ nhiều bạn bè quen biết thế này. Có điều là trong lúc cô vây trong vui sướng, khuôn mặt người kia bỗng xuất hiện trong đầu. Khuôn mặt đó dịu dàng thản nhiên như nước hoàn toàn khác với A Tùng. Trong nháy mắt âm thanh xung quanh biến mất, tất cả cũng giống như bộ phim không tiếng động chậm chạp trầm mặc trôi qua. Nụ cười của cô cũng biến mất, dừng lại trên mặt là kiểu mất mát như một đứa trẻ được biết không có quà sinh nhật.
Nhưng mà, đây chỉ là trong giây lát ngắn ngủi của buổi tối vui vẻ, chẳng qua là phút chốc nhỏ bé không đáng kể trong đời người kéo dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com