Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Náo Loạn Trên Máy Bay

"Hứa Giai Kỳ, dậy dậy đi. Máy bay gặp sự cố sắp rơi rồi! Chị còn ở đó mà ngủ. Mau tỉnh dậy nhanh lên!"

Dụ Ngôn chán cảnh phải thức một mình, liếc sang người ngồi bên cạnh, Hứa Giai Kỳ bộ dạng ngủ thật đáng ghét ã, mình không chợp mắt được, còn chị ta thì ngủ say như chết. Dụ Ngôn càng nhìn càng đâm ra đố kỵ, ý tưởng thoáng qua trong đầu. Dụ Ngôn khẩn cấp lay người Hứa Giai Kỳ làm ra vẻ như có chuyện lớn, cố tình quấy rối để người kia không yên ổn ngủ. Dụ Ngôn không ngủ được, Hứa Giai Kỳ cũng đừng mơ gặp chu công.

"Ưm...HẢ? Máy bay bị gì, sắp rơi? Chúng ta phải làm sao? Đúng rồi, chạy... Tìm đường chạy!"

Hứa Giai Kỳ còn say ngủ, nghe Dụ Ngôn liên tục gọi mình bảo máy bay gặp sự cố. Hứa Giai Kỳ mở mắt tỉnh ngủ, hoảng loạn xoay tới xoay lui gỡ chốt thắt dây an toàn, tìm đường thoát thân. Nhân lúc quay sang Dụ Ngôn cầu cứu, lại thấy Dụ Ngôn ngồi chống cằm bắt chéo chân một bộ xem chuyện vui, không chút gì là đang gặp nạn, Hứa Giai Kỳ lúc này bừng tỉnh, cô vẫn còn an toàn trên máy bay mà. Giai Kỳ nghiến răng giận dữ, Dụ Ngôn dám lừa cô.

"Chị đừng có mà trợn nữa mắt lòi ra bây giờ. Aizz...Máy bay vẫn bay bình thường, em buồn chán nên gọi chị thức chơi đó. Không được hả?"

Trời cao có mắt ngó xuống mà xem, có ai ngang ngược như bé út nhà The Nine không? Buồn quá hả? Buồn đến nỗi bày trò hù dọa Hứa Giai Kỳ để có người nói chuyện với em ấy thôi đó. Khóe môi Hứa Giai Kỳ co giật muốn chửi thề. À không, còn phải đánh nữa, cô muốn tẩn Dụ Ngôn một trận nên thân. Người ta đang mơ giấc mơ đẹp tới phá đám, nghĩ út trong nhà rồi muốn làm gì thì làm hả, tưởng Hứa Giai Kỳ cô là chị cả dễ tính được nước làm tới sao. Chơi thì em tự chơi mình đi, chị đây không rảnh.

"Dụ Ngôn, chị không rảnh ngắm cảnh với em. Chị còn muốn ngủ." Nói cho cùng, Hứa Giai Kỳ hùng hùng hổ hổ, mạnh mẽ vươn oai đó chỉ tồn tại trong suy nghĩ, đứng trước Dụ Ngôn vẫn là rén vài phần. Giọng cáo con ỉu xìu như bong bóng xì hơi, Hứa Giai Kỳ chẹp miệng lấy tay kéo kéo tấm chăn mỏng khoác lên người chuẩn bị ngủ tiếp chập 2.

"Ngủ gì mà ngủ. Chị còn ngủ em nữa gọi chị là Heo!"

Hứa Giai Kỳ hóa đá tại chỗ, Dụ Ngôn ăn gì ngang ngược bá đạo dữ. Không cho cô ngủ đã đành còn dám hiên ngang gọi cô là heo, The Nine bao nhiêu người thành heo rồi. Thật vô lý, ai nói ngủ nhiều thì thành heo? Hứa Giai Kỳ mặt đen hơn nhọ nồi cô lườm Dụ Ngôn muốn rách da, em ấy dám đụng chạm đến lòng tự ái của cô. 

Hứa Giai Kỳ nhắm mắt ngủ, trong đầu văng vẳng lặp lại câu nói: 

"Ngủ gì mà ngủ, chị ngủ em nữa gọi chị là Heo."

"Ngủ gì mà ngủ, chị ngủ em nữa gọi chị là Heo."

"Ngủ gì mà ngủ, chị ngủ em nữa gọi chị là Heo."

Hứa Giai Kỳ mở mắt hét to, cô chính thức mất ngủ vì Dụ Ngôn. "Hừ! Đồ Dụ Ngôn chết tiệt! Đồ Dụ Ngôn thối tha! Làm mình mất ngủ, đầu óc xoay quanh heo với heo. Dụ Ngôn, em mới  là con heo chết bầm!"

Hứa Giai Kỳ chửi thầm trong đầu, cô nhấc tấm chăn mỏng sang bên, đứng dậy bước đi trước con mắt tò mò dõi theo của Dụ Ngôn.

"Hứa Giai Kỳ! Chị đi đâu?"

"Chị đi vệ sinh, em muốn đi cùng không?"

"Eh, không cần!"

Hứa Giai Kỳ đối đáp khá lắm, làm Dụ Ngôn đỏ mặt câm nín, quay ra bên ngoài vờ ngắm cảnh vật. Hứa Giai Kỳ hả dạ cười haha, dừa em lắm Dụ Ngôn. Đoạn cô bước về phía nhà vệ sinh.

Hứa Giai Kỳ quay lại, Dụ Ngôn còn ngồi ngóng ra bên ngoài. "Bên ngoài đó có gì đẹp khiến Dụ Ngôn nhìn chăm chú ta?" Hứa Giai Kỳ nheo mắt theo Dụ Ngôn quan sát. Kết quả chả có gì đặc sắc hết, chỉ là những cụm mây trắng trắng xanh xanh gom thành một cục trôi lơ lửng giữa bầu trời."

"Dụ Ngôn, mây có gì đẹp đâu mà ngắm. Ngắm mỹ nhân ngồi trước mặt em nè." Hứa Giai Kỳ lại phát bệnh tự luyến, đưa mặt mình chắn trước tầm mắt Dụ Ngôn còn khuyến mãi thêm cái wink câu dẫn đặc chủng binh họ Dụ.

"Ngắm chị thà em đi ngủ còn hơn." Dụ ngôn chả thèm liếc mắt, gì chứ trình tự luyến của bà chị này, cô đã thưởng thức nhiều rồi. Trong The Nine, Hứa Giai Kỳ đứng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất.

"Ầy, không sợ em ngủ gặp chị trong mơ sao. Dù gì chị đây xinh đẹp nhiều người thầm thích, họ ngại không dám tỏ bày đó thôi. Hahaha!!!" Hứa Giai Kỳ bệnh nặng lắm rồi.

"Hứa Giai Kỳ, chị..bớt bệnh ảo tưởng. Cần em liên hệ đặt phòng ở viện tâm thần dùm chị không? Hửm?"

Dụ Ngôn sa mạc lời với kẻ siêu tự luyến họ Hứa này. Cô thầm cảm thán cho 7Senses khi phải hằng ngày chịu đựng bệnh mãn tính cuồng luyến của chị ta.

"Ý! Đám mây kia giống bông cải xanh gê. Nhìn ngộ quá ta."

Hứa Giai Kỳ lơ đi lời Dụ Ngôn, cô bất chợt ré lên, tay chỉ về phía ngoài ô cửa kính của máy bay.

"Đâu giống! Nó giống củ khoai tây hơn thì có."

"Chị thấy giống bông cải"

"Củ khoai tây!"

"Bông cải!"

"Củ khoai tây!"

Hai người, chị cả em út của nhóm hăng say tranh cãi mà quên mất, vẫn còn một người nữa ngồi chung băng ghế với họ. Kha Nhiên ngồi gần Dụ Ngôn, nhắm mắt tưởng như ngủ, nhưng sâu bên trong nội tâm mỏng manh của Lục công chúa gào thét điên cuồng: "Tui muốn đổi chỗ, tui không muốn nghe hai tên hài tử to xác này tranh cãi đâu. Chời ạh, ai đó giúp Kha Kha lấy đồ bịt miệng hai người này lại dùm tui đi. Tui muốn yên tĩnh, Kha Kha muốn hòa bình." Kha Nhiên nào dám hó hé điều gì, nhà 349, Kha Nhiên thuộc dạng hiền nhất rồi, luận về đấu võ mồm, cô làm không lại bọn họ.

Hứa Giai Kỳ lười tranh cãi với Dụ Ngôn, cô hít một hơi lấy lại vẻ điềm tĩnh. Người trưởng thành mới không thèm chấp nhất trẻ nít.

Dụ Ngôn không nghe tiếng Hứa Giai Kỳ nói gì nữa. "Chẳng lẽ cãi hông lại xìu rồi hả?", cô quay lại thấy người nào đó khoanh tay thở hắt ra, chả màn đến mình. Dụ Ngôn tằng hắng một tiếng, ngón trỏ khều khều cánh tay Hứa Giai Kỳ.

"Ờ thì...ngẫm lại nó cũng giống bông cải đó. Có màu xanh xanh trên đầu, ở dưới chụm lại như cái thân cây. Là bông cải xanh khổng lồ."

Dụ Ngôn miễn cưỡng ép buộc trí não hình dung ra bông cải mà miêu tả, đầu quay ra ngoài nhìn đám mây màu xanh trôi dạt xa xa. "Coi như lần này nhường chị một chút, bông cải thì bông cải. Dù sao theo góc nhìn của mình vẫn là khoai tây."

Hứa Giai Kỳ ậm ờ dõi theo hướng Dụ Ngôn chỉ, trong lòng lại nhảy múa bung lụa. Dụ Ngôn hiếm khi chịu hạ mình theo ý ai, điều này khiến Hứa Giai Kỳ thấy mình trở nên đặc biệt trong mắt em ấy.

"Nè, tui còn thở nha hai người. Vừa cãi nhau xong, giờ lại hùa nhau dỗ ngọt đối phương. Chậc chậc, hai người nói gì tui nghe hết đó nha." Lục kha nhiên dỏng tai nghe ngóng.

"Ê nè! Sao chị không nói. Giận quá hóa câm rồi hả?" Dụ Ngôn lại ngứa đòn, nói chuyện với người lớn hơn mà chỏng không vậy đó. Hên là Hứa Giai Kỳ hiền lành không chấp, nếu gặp người khác như Triệu Tiểu Đường hay Tạ Khả Dần cô chắc chắn bị họ nhào tới quật sắp mặt cho xem.

"Em câm thì có, loi nhoi quá mọi người nhìn kìa!"

"Họ Dụ nhà em không mở miệng, không ai nói em bị câm đâu." Hai đứa từ vụ đám mây mà đôi co qua lại nãy giờ vô tình thu hút sự chú ý của vài người ngồi xung quanh. Một số người nhận ra họ là người nổi tiếng. Hứa Giai Kỳ thấy họ lén thì thầm bàn tán với nhau. Hứa Giai Kỳ ghé sát Dụ Ngôn thì thầm đủ hai người nghe. 

"Dụ Ngôn, có người nhận ra chúng ta. Nếu em không muốn mọi biết chuyện em út The Nine chính là tiểu hài tử lên ba thì ngồi im ngoan ngoãn đi nè."

Hứa Giai Kỳ thổi nhẹ vào tai Dụ Ngôn, còn cố ý nháy mắt trêu đùa em ấy. Dụ Ngôn dùng tuyệt chiêu nhãn thần sát lướt nhẹ một vòng. Hàn khí bắn ra tứ phía khiến tất cả hành khách ngồi đây cảm thấy rét run vì lạnh, họ ngoảnh mặt đi nơi khác không dám nhìn về phía này nữa.

"Xì! Biết rồi. Cấm chị làm hành động đó lần nữa!"

"Chị thích vậy đó, thì sao nào?"

"............"

"Oái....Đau chị! Tha ...tha chị đi mà. Hức!!!  

"Đau quá nha!"

Dụ Ngôn nhẹ giọng cảnh cáo Hứa Giai Kỳ, cô ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh. Được cái họ Hứa tính lỳ mà nhây, thách đố Dụ Ngôn. Bàn tay lần mò dưới tấm chăn mỏng, dùng lực véo đùi Hứa Giai Kỳ một cái thật mạnh cho bõ ghét. "Này thì tiểu hài tử! Này thì chị thích vậy đó! Hứa Giai Kỳ, chị lớn hơn em được bao nhiêu, dám đem mình ra so sánh với trẻ lên ba."

"Oái! Tui vừa hý mắt đã va phải hình ảnh gì đấy. Thật là, Lục Kha Nhiên mình ngồi đây không hợp phong thủy tí nào."  Kha Nhiên dự tính hé mắt, nhắc nhở hai bạn nhỏ là cô vẫn còn hiện diện ở đây, bớt bớt lại có gì về nhà nói. Vừa mở mắt ra hình ảnh Dụ Ngôn cay nghiến, luồn tay vào dưới đùi Hứa Giai Kỳ làm gì đó nhấp nhô, khiến cậu ấy la oai oái mắt rưng rưng oán trách Dụ Ngôn. "Hic, Kha Kha không biết gì đâu, Kha Kha là chong sáng, hai người đừng nhồi những thứ đen tối vào đầu Kha Kha mà. Kha Kha muốn đi rửa mắt quá đi thôi." Kha Nhiên cảm thấy hối hận vì mình đã quyết đoán sai.

Hứa Giai Kỳ cắn môi chịu đau không dám la lớn. Dụ Ngôn đúng là kẻ thù dai. "Hic, cái đùi trắng nõn của cô. Thể nào cũng sẽ để lại dấu bầm tím cho coi. Dụ Ngôn, em ra tay tàn ác quá đó." Hứa Giai Kỳ nước mắt lưng tròng, nhìn Dụ Ngôn oan ức. Đổi lại, người kia nhếch miệng cười hả hê "Hừ" một tiếng rồi quay đi. Ai chứ đối với Dụ Ngôn, chiêu này của Hứa Giai Kỳ không còn xa lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com