Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Khởi Động Trò Chơi

"Dụ Ngôn...Chị..."

"Phòng của tôi chị cũng dám vào. Quên tôi nói gì với chị rồi à?"

"Ngôn! Chị xin lỗi, em đi vắng chị mang hoa vào phòng giúp em. Sau đó,... sau đó chị ngồi nghỉ bất giác ngủ lúc nào chẳng hay. Ngôn, chị thật không cố ý xuất hiện trước mặt em."

Đối diện Dụ Ngôn, Hứa Giai Kỳ tỏ ra yếu thế. Cô ngờ đâu ngủ quên một chút, em ấy đã có mặt hiện diện trong phòng. Cho dù trước đó Hứa Giai Kỳ mơ ước Dụ Ngôn xuất hiện gặp mình, giờ ước mong thành hiện thực cớ sao Hứa Giai Kỳ có linh cảm chẳng lành. 

Dụ Ngôn hậm hực trở về ký túc xá 349, nguyên nhân em cố chấp cãi vả với Dụ Ba. Chuyện là Dụ mẹ lướt weibo hay tin, điện thoại gọi Dụ Ngôn về nhà giải quyết rắc rối. Thân là bậc phụ mẫu nhìn con gái lớn vướng phải phiền toái chịu công kích từ cộng đồng mạng đàm tếu không xót mới lạ. Dụ Ngôn vừa đến cửa, Dụ mẹ chờ đón sẵn hỏi han đủ thứ, an ủi con gái cưng của bà. Đứa trẻ này, bên ngoài băng lãnh bao nhiêu về nhà cũng chỉ là một đứa trẻ ngoan, hay nhõng nhẽo là nũng với cha mẹ. 

Trái với sự hiền hòa Dụ mẹ, Dụ ba tỏ ra căng thẳng hơn, ông đề nghị Dụ Ngôn nên suy nghĩ lại về việc rút khỏi sàn diễn, từ bỏ sân khấu, giải thoát khỏi giấc mơ thần tượng hão huyền. Không làm thần tượng trở về quản lý công ty phụ giúp gia đình. Làm một người bình thường yên ổn trải qua cuộc sống nhân sinh, cần gì nổi tiếng để người đem ra so sánh tùy hứng. 

 Dụ Ngôn phản đối quyết liệt, em nhờ sự nỗ lực bản thân biến giấc mơ thành hiện thực và đang duy trì nó rất rốt, lẽ nào nói bỏ là bỏ. Dụ Ngôn yêu ca hát như sinh mệnh, bắt em từ bỏ trở về quản lý công ty có chết Dụ Ngôn cũng không làm. Cứ ngỡ trở về Dụ ba sẽ giúp sự việc, ai ngờ khuyên Dụ Ngôn từ bỏ. Hai người nói chuyện qua lại bất đồng quan điểm dẫn đến bùng nổ tranh cãi. 

 Dụ Ngôn cùng Dụ ba ba ầm ĩ một trận. Dụ mẹ đứng giữa hai người đâm ra khó xử, một mặt nhẹ nhàng lý giải nói hộ chuyện Dụ Ngôn với Dụ baba. Mặt khác quay sang xoa dịu tâm trạng Dụ Ngôn, gọi em về phòng thả lỏng tâm tình chớ nên nghĩ nhiều. Dụ Ngôn ở nhà lầm lũi gần một tháng, ngày ngày ngồi trước mâm cơm đều nghe Dụ baba cứng rắn đề cập đến chuyện kế thừa công ty. Dụ Ngôn chịu không nổi sức ép đành bỏ của chạy lấy người. 

Dụ mẹ hết cách đành khuyên Dụ Ngôn trở về ký túc xá. Bà ở nhà sẽ tìm cách thuyết phục Dụ ba suy nghĩ khác về em. Dụ Ngôn buồn chán lang thang trên phố xá đông người, vô tình bước chân rẽ lạc vào quán rượu ven đường. Kêu gọi vài chai rượu ấm vào bụng, ngà say Dụ Ngôn lết tấm thân ma dại về nhà. Vừa mở cửa bắt gặp Hứa Giai Kỳ ngủ trong phòng mình. Tâm trạng tồi tệ, gặp người chán ghét, ngọn lửa cháy ầm ĩ trong lòng nay có dịp khai hỏa.

"Ngụy biện vừa thôi, chị nghĩ tôi là tiểu hài tử lên ba không bằng? Tìm lý do có cơ sở một tí đi chứ, nói đi có phải chị nung nấu ý đồ ham muốn trèo lên giường tôi hay không? À há, tôi quên chị làm gì có miếng liêm sỉ nào, sao hả không ai thỏa mãn chị nên tìm tôi?"

"Dụ Ngôn! Em quá đáng vừa thôi."

"Tôi quá đáng? Há, tôi quá đáng sao....Hửm, đó là cái gì?"

Giọng điệu cợt nhã khiêu khích, Dụ Ngôn loạng choạng tiến gần đến mép giường. Nhãn thần lướt ngang phát hiện điều khác lạ, Dụ Ngôn nghiêng ngả hướng ra phía ban công. Hứa Giai Kỳ nhìn theo hướng em, biết rằng Dụ Ngôn thấy chậu cây nhỏ của mình. Cô lật đật rời giường đuổi theo Dụ Ngôn. 

"Là chị mang nó qua đây?"

Ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào chậu cây con, Dụ Ngôn không chút cảm xúc bật hỏi Hứa Giai Kỳ. 

"Đúng! Chị mua nó ở cửa hàng, vận chuyển từ Hoành Điếm về đây. Chậu tường vi này rất hợp với em, chị đem nó qua..."

*XOẢNG*

"Tiếc thật, Dụ ngôn tôi nào có diễm phúc dùng đồ chị tặng. Nhìn nó tôi lại thấy tởm hơn là thích."

Môi mỏng khẽ cong vẽ nụ cười châm biếm, Dụ Ngôn ôm lấy chậu, vuốt ve cành lá xanh mơn mởn rồi đột ngột buông tay chậu hoa thả rơi tự do. Âm thanh chói tai của tiếng đổ vỡ, chậu tường vi bể nát tan tành. Cây và đất trộn lẫn vào nhau nằm sóng xoài trên nền gạch lạnh băng, lạnh như lòng Hứa Giai Kỳ hiện giờ.

Món quà động viên tinh thần em, niềm tin yêu thương Hứa Giai Kỳ gửi gắm vào đấy, cốt thể hiện tình cảm Hứa Giai Kỳ luôn bên cạnh quan tâm đến em dù có ra sao đi nữa. Dụ Ngôn vô tâm thấu hiểu đem chúng đập vỡ mất rồi.

Nhìn Hứa Giai Kỳ bàng hoàng đến chết lặng, Dụ Ngôn cảm thấy thư thái phấn khích tăng cao. Chính Hứa Giai Kỳ là người triệu hồi con quỷ dữ ngủ say trong người Dụ Ngôn, nên bắt chị ta chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Đúng vậy, Hứa Giai Kỳ càng đau khổ, Dụ Ngôn càng thư thái, sợi dây xiềng xích tâm hồn nới lỏng vài phần.

"Ngôn, em biết mình đang làm gì không?"

Hứa Giai Kỳ thì thào trong miệng, đôi mắt nâu mất đi vẻ linh hoạt thường ngày nhìn cây hoa nhỏ dưới chân. Cô đơn giản thông qua một cây hoa nhỏ khích lệ tinh thần em, cùng em vượt qua khó khăn lần này. Vậy mà Dụ Ngôn nhẫn tâm chối bỏ nó, xem nó là thứ dơ bẩn, đáng kinh tởm, tùy tiện mở miệng mắng cô một câu vô sỉ, hai câu ham muốn.

 Dụ Ngôn xem Hứa Giai Kỳ là thể loại nữ nhân gì? Tối ngày chỉ biết tính kế lừa gạt người, ham muốn động dục còn hơn cả gái điếm. Hết rồi, hết thật rồi, Dụ Ngôn đứng trước Hứa Giai Kỳ đây, không còn là Dụ Ngôn mà cô từng yêu.  

"Tôi làm gì tự tôi biết. Cần chị dạy đời tôi."

"Hảo. Chị không phiền em nữa. Từ đây sẽ không xuất hiện lần nào trước mặt em."

Hứa Giai Kỳ nghe lòng mình quặng thắt đắng chát, cô ngước mặt lên trời ngăn dòng nước mắt trực trào. Từ tốn nhả từng chữ một rõ ràng. Cho là Dụ Ngôn uống say, thần trí vẫn chưa lú lẫn, ngược lại tỉnh táo hơn bao giờ. Hứa Giai Kỳ không quy chụp do rượu mà tự an ủi bản thân như trước kia, sau hôm nay có lẽ Hứa Giai Kỳ nên suy nghĩ lại rồi.

"Chị....chị làm gì."

Hứa Giai Kỳ ngồi xổm xuống, bàn tay gom nhặt từng mảnh sứ của chậu hoa, cô ôm cây tường vi vào lòng nâng niu như báu vật. Đáp lời Dụ Ngôn hết sức nhẹ nhàng. 

"Em chê nó kinh tởm? Được, chị gom dọn nó khuất mắt em. Tuyệt đối không làm em chán ghét nữa."

Dụ Ngôn mím môi câm nín, thái độ gì đây. "Hứa Giai Kỳ chị dám tỏ vẻ mặt bất cần với tôi. Xem tôi là không khí vô hình à? Ha, giỏi lắm chị tưởng làm vậy sẽ thu hút chú ý từ tôi. Ừ! chị làm đúng rồi đó, vì tôi thực sự chú ý đến chị đây."

Khi Hứa Giai Kỳ gom gọn đống vỡ nát, ôm nó lướt qua Dụ Ngôn. Đôi chân tiến về phía cửa, bị người mạnh mẽ kéo ngược trở lại. Đống mảnh vỡ lẫn cây trên tay rơi rớt ra sàn, Dụ Ngôn liếc mắt mặc kệ túm Hứa Giai Kỳ quăng ném trên giường. 

"Tôi đã cho phép chị đi chưa? Phòng riêng của tôi chị nghĩ muốn vào là vào ra là ra sao, Hứa Giai Kỳ?"

Hứa Giai Kỳ bị quăng mạnh trên giường, cái ót đập vào thành giường đến choáng váng hoa mắt. Giai Kỳ xoa xoa cái ót sinh đau ngẩng đầu, Dụ Ngôn đã đứng trước mặt ánh mắt nguy hiểm chằm chằm nhìn cô. 

"Dụ Ngôn, chị làm theo ý em rồi. Em ...còn muốn sao nữa. Để chị đi." 

Trong lòng hoảng loạn muôn phần, Hứa Giai Kỳ ngăn cho giọng mình không run thốt lên. Theo bản năng tự vệ lùi dần về phía bên trong tường. Dụ Ngôn đối với Hứa Giai Kỳ không còn an toàn như trước, kiểu cách em nhìn cô như thợ săn dồn con mồi vào ngõ cụt. 

"Tôi đột nhiên đổi ý, muốn thỏa mãn thứ lẳng lơ như chị."

"Chị không phải thứ lẳng lơ như em nói, mau tránh ra chị muốn trở về phòng."  

Hứa Giai Kỳ hét lên, cô bò về phía đuôi giường hòng trốn đi. Thế nhưng Dụ Ngôn lại không cho cô toại nguyện. Dụ Ngôn túm lấy hai chân Hứa Giai Kỳ kéo ngược, đẩy Hứa Giai Kỳ ngã bật ra sau, rút dây thắt lưng trói hai tay cô cố định trên thành giường. 

"Ngôn, em ....em muốn làm gì chị. Thả chị ra, để chị về."

Hứa Giai Kỳ hoảng loạn la lên, hai tay bị trói chặt không thể trốn thoát. Cô vùng vẫy hai chân chống cự quẩy đạp. Dụ Ngôn em ấy muốn gì ở Hứa Giai Kỳ? Dụ Ngôn hai ba bước đã khóa trái cửa. Trở lại bên giường, ngón trở chặn ở cánh môi ra hiệu Giai Kỳ im lặng.

"Suỵt! Im lặng nào Hứa Giai Kỳ. Chị la lớn như vậy, Kha Kha kế bên nghe thấy thì sao. Chị cố tình sang đây câu dẫn tôi, chả phải muốn làm tình cùng tôi sao. Dụ Ngôn chìu theo ý chị, tôi mới nghĩ ra một trò hay chúng ta cùng chơi đi. Chị thấy sao? Haha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com