Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 68

La Tại Dân bị câu nói kia của Lý Đế Nỗ làm cho buồn nôn đến không chịu được, mang theo hai vành tai đỏ rực mà đứng lên, phủi phủi vụn tuyết trên người, theo hắn trở về ăn trưa.

Thời điểm nghỉ ngơi, La Tại Dân thấy Lý Đế Nỗ thường xuyên nghịch vòng tay, chẳng biết đang xem thứ thú vị gì nên thuận miệng hỏi một câu, "Cái gì đấy?"

"Đang xem ảnh chụp ban nãy." Lý Đế Nỗ chìa tay cho La Tại Dân xem đống ảnh được chụp khi cả hai nằm trên mặt tuyết. Hắn dùng chức năng chụp liên tục, cho nên khi next nhanh thì mấy tấm ảnh này liền như một thước phim ghi lại động tác hắn nghiêng đầu hôn lên một bên mặt của La Tại Dân.

Trong ảnh, La Tại Dân cong môi, ánh mắt chan chứa ý cười, vẻ mặt cũng là cực kỳ hạnh phúc.

Thoáng chốc, trái tim cậu điên cuồng nhảy loạn, cũng chẳng biết bản thân đang sợ hãi cái gì mà đột nhiên rất muốn bảo Lý Đế Nỗ xóa hết ảnh đi. Thế nhưng người kia chỉ cho cậu nhìn lướt một chút rồi lại như cất giữ bảo bối mà thu tay về.

Nghỉ ngơi một lát, hai người liền đi trượt tuyết.

Trượt tuyết khó hơn so với trượt lốp rất nhiều, đây cũng là lần đầu Lý Đế Nỗ chơi trò chơi vận động này, nên hắn thuê hai huấn luyện viên thu phí theo giờ. Sau khi hai người bọn hắn học được những bước cơ bản cũng như các điểm cần lưu ý, liền chọc gậy xuống nền tuyết gập ghềnh mà trượt đi.

Thần kinh vận động của Lý Đế Nỗ rất tốt, hắn học trượt rất nhanh và cũng cực kỳ đúng phương pháp, còn La Tại Dân thì phải lăn lộn vài vòng, lại ngã thêm mấy bận, mới chậm rãi giữ được trọng tâm.

Vốn dĩ La Tại Dân còn cảm thấy thời gian một buổi chiều không có bao nhiêu, nếu thu phí theo giờ cũng tương đối đắt, song, đến khi cậu trượt được mấy tiếng, mới hiểu vận động trong điều kiện nhiệt độ thấp như thế này lao lực đến mức nào!

Thôn Tuyết Phủ tối rất sớm, bọn hắn vui chơi đến tận khi mặt trời xuống núi. Trong gần ba tiếng đồng hồ này, cả hai vừa trượt tuyết vừa hò hét không ngừng, thời điểm trở về nhà khách, La Tại Dân mệt mỏi tựa như thân thể sắp sửa rời ra từng mảnh.

Cả người toát đầy mồ hôi, bọn hắn lần lượt thay nhau đi tắm. Lúc La Tại Dân tắm rửa xong xuôi, đi ra khỏi phòng vệ sinh liền thấy Lý Đế Nỗ vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh người mình, đùa giỡn nói: "Vợ à, nào nào, nhanh lên giường sưởi cho ấm đi!"

La Tại Dân: "..."

Thay đổi phòng ốc hay là quán trọ sẽ rất phức tạp, do đó cả hai vẫn ở lại gian phòng tối qua, La Tại Dân rúc vào ổ chăn, đẩy đẩy bàn tay đang dò dẫm tới gần của Lý Đế Nỗ, ra vẻ trấn định nói: "Hôm nay em mệt, anh cũng mệt, đừng giở trò lưu manh nữa!" Mặt khác, sáng mai hai người bọn hắn còn phải thức dậy lúc năm giờ để lên núi nhìn mặt trời mọc kia, Lý Đế Nỗ đã nói cho cậu biết kế hoạch này từ lúc trước rồi.

"Ôm cũng không được à!" Lý Đế Nỗ vừa oán giận cười, vừa duỗi cánh tay dài ôm La Tại Dân vào trong ngực, mổ mổ hôn hôn mấy cái, lại ngửi tới ngửi lui bên cổ bên tai của người kia, dường như không sao thấy đủ mà thấp giọng khàn khàn nói, "Anh thực sự thích em."

La Tại Dân: "..."

Thấy người nọ lặng im, Lý Đế Nỗ lại cù cù cậu, ai oán: "Sao em không nói em cũng thích anh?"

"Phụt, anh..." La Tại Dân bị hắn cù đến xoay xoay vặn vặn, gương mặt bị đông lạnh suốt cả một ngày bởi vì cười mà căng đến phát đau. Cậu cảm giác nếu cứ để mặc Lý Đế Nỗ tiếp tục, chỉ e cả hai sẽ rơi vào tình trạng súng cướp cò rồi dẫn đến thương vong, vì thế nhanh chóng bắt lấy tay của đối phương, thỏa hiệp nói, "Được rồi, em cũng thích anh, mau ngủ đi."

Lý Đế Nỗ hừ hừ mấy tiếng, lại lẩm bẩm vài câu, cuối cùng cả hai mười ngón đan nhau mà đi ngủ.

Thứ bảy, trời còn chưa sáng, bọn hắn đã bị một trận chuông báo thức làm cho tỉnh mộng. Mơ mơ màng màng mặc đủ quần áo cũng như trang bị cần thiết lên người, La Tại Dân còn đặc biệt dán thêm hai miếng giữ ấm mới vào chân, thế mà đến khi ra cửa vẫn bị cái lạnh tái tê làm cho hoàn toàn thanh tỉnh. Vòng tay thông minh biểu thị nhiệt độ không khí lúc này là âm ba mươi độ, hai người đến điểm tập hợp rồi ngồi lên xe trượt, trời vẫn tối đen, ngoại trừ một mảnh trắng xoá của tuyết ra thì cái gì cũng không nhìn rõ.

Tốc độ của xe trượt rất nhanh, khiến cho gió lạnh mang theo những hạt băng nho nhỏ không ngừng đập tới, La Tại Dân không có chỗ để né tránh, bị gió thổi đến ứa cả nước mắt ra. Mà những giọt nước mắt này vừa mới tràn mi đã lập tức bị đông cứng lại, đau khổ không nói thành lời, thế nhưng lòng cậu thì hưng phấn không gì sánh được.

Thời điểm sắp đến đỉnh núi, có một đoạn đường rất dốc, xe trượt không lên nổi, bọn họ phải tự mình bước đi.

Đoạn đường kia bị tuyết phủ dày đến bắp chân, dốc đến nỗi cứ một bước đi lại là ba bước trượt, La Tại Dân và Lý Đế Nỗ xuống xe, dùng cả tay lẫn chân để bò lên trên. Hơi thở ấm nóng của bọn hắn mang theo từng hạt nước li ti bị khí trời đông lại đọng trên chóp mũi và cả lông mi, thoạt nhìn thực là lạnh lẽo.

La Tại Dân đã không dám mở to con mắt nữa, cứ thế híp mí thành một cái khe, chỉ sợ mở to một chút tròng mắt sẽ bị đông lạnh thành băng.

Thật vất vả mới lên được đỉnh núi, nơi này quả thực lạnh hơn chân núi gấp n lần!

Lý Đế Nỗ nắm tay người bên cạnh, cả hai gian nan tìm kiếm cái lều mà hướng dẫn viên đã chuẩn bị sẵn cho. Bởi vì được dựng từ rất sớm, lại phải trải qua trận tuyết đêm qua, cho nên một phần chân lều đã bị tuyết chôn vùi.

Bọn họ chật vật đào lớp tuyết ở cửa lều lên, mở khóa kéo, nhanh chóng chui vào, bật đèn sưởi rồi gắt gao ôm chặt lấy nhau, hệt như những kẻ may mắn sống sót sau một hồi tai kiếp.

Vất vả lết tới nơi, lúc này La Tại Dân mới dần cảm nhận được hơi ấm từ gang bàn chân truyền đến. Cậu run rẩy nói: "Thật sự là quá lạnh, cả người em đều đông cứng hết rồi." Lạnh đến không thể suy nghĩ, cũng không cách nào mở miệng nói chuyện được.

"Giờ đã khá hơn chút nào chưa?" Hai người ngồi trong lều làm ấm, Lý Đế Nỗ vươn tay ôm lấy La Tại Dân từ phía sau.

"Ừm." La Tại Dân thả lỏng cả thân lẫn tâm mà dựa vào lồng ngực của Lý Đế Nỗ, cậu chưa bao giờ có cảm giác an toàn mãnh liệt đến như vậy, cũng chưa từng cảm thấy muốn ỷ lại người kia như lúc này.

Ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, lại nhìn một sợi chỉ mong manh màu lam nhạt loáng thoáng lóe lên ở phía đằng Đông, La Tại Dân nghĩ, nếu cái gì cũng không cần bận tâm, cái gì cũng không cần phụ trách, có lẽ cậu thực sự có thể ảo tưởng được ở bên Lý Đế Nỗ suốt cả cuộc đời.

Nhưng bọn họ sớm muộn gì cũng phải trở về với thế giới hiện thực tàn khốc kia, mà cậu lại bi quan như vậy, bi quan cho rằng, hai người đàn ông tuyệt đối không thể đi đến cuối cùng.
Lý Đế Nỗ quá ưu tú, quá phóng khoáng, quá kiên quyết cũng quá mạnh mẽ bốc đồng, trong khi cậu lại mang theo một thân đầy tơ nhện, hệt như bị trói buộc trong kén tằm không thể bứt phá ra, thực sự không cách nào tự do tự tại.

Tuy hiện tại bọn họ đang ở bên nhau, song La Tại Dân lại cảm thấy cả hai đang đứng trên một tầng băng mỏng, mỗi một bước đi đều như giẫm chân trên mặt tuyết, chẳng biết nông sâu cũng chẳng biết bản thân có thể giẫm vỡ tầng băng mỏng này không, lại càng không biết mình có khả năng đứng lên làm lại một lần hay không nữa.

Lý Đế Nỗ hôn lên hai gò má đã lạnh đến tái xanh của cậu, La Tại Dân bỗng quay đầu, cầm lòng chẳng đặng mà tìm kiếm đôi môi của đối phương, cùng hắn kịch liệt hôn hôn mút mút. Toàn thân run rẩy, đây là lần đầu tiên La Tại Dân chủ động, nụ hôn này mãnh liệt đến mức như thể không có ngày mai.

Cậu biết ơn vì Lý Đế Nỗ đã mang đến cho mình những giây phút lãng mạn ngọt ngào cũng như mạo hiểm và kích thích, biết ơn vì hắn đã kéo cậu ra khỏi cuộc sống buồn chán tẻ nhạt hai mươi mấy năm qua, biết ơn vì đối phương đã thỏa mãn khao khát yêu và được yêu của cậu, thỏa mãn tất cả ảo tưởng của cậu trong những năm tháng thanh xuân...

Cứ sống hết mình trong mấy ngày này đi, không cần biết tương lai có thể kéo dài bao lâu, chỉ cần hiện tại tôi có cậu, cậu cũng có tôi, thế là đủ. Sự xuất hiện và tồn tại của cậu chính là thứ mang đến một mảnh hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời tôi.

Vầng dương chậm rãi nhô lên, Lý Đế Nỗ kéo khóa cửa lều xuống, dắt theo La Tại Dân ra ngoài. Bởi vì vừa rồi người kia chủ động hôn hắn, cho nên Lý Đế Nỗ kích động đến không kềm chế được, khum tay thành một cái loa đặt ngay trước miệng, hướng về phía mặt trời mọc mà hét to: "LA - TẠI - DÂN! ANH - YÊU - EM!"

Trái tim La Tại Dân đập như trống nổi, giờ phút này rốt cuộc cậu không quan tâm đến cái gọi là lý trí nữa, cũng vạn phần kích động mà hét lên: "LÝ - ĐỄ - NỖ! EM - CŨNG - YÊU - ANH!"

Theo một tiếng nổ 'uỳnh' của đại não, Lý Đế Nỗ mạnh mẽ kéo người kia vào trong ngực, nâng cằm cậu, hôn lên lông mi, mí mắt, sống mũi, khuôn miệng lạnh băng của đối phương, vừa hôn vừa tình ý triền miên mà gọi: "A Dân... A Dân..."

La Tại Dân không thể nào hiểu nổi, vì sao trong khoảnh khắc hạnh phúc êm đềm như thế mà lòng cậu lại có một chút xót xa, hốc mắt cũng không khỏi cay cay.

Tóc mai cùng tóc mái trước trán của Lý Đế Nỗ bị phủ một tầng sương trắng do hơi nước đông lạnh lại mà thành, làm cho hai người bọn hắn như già thêm vài tuổi.

Thời gian trôi qua rất chậm, tựa hồ giây phút hiện tại là vĩnh hằng.

Thời điểm xuống núi, hai chân La Tại Dân phát run, căn bản đứng không vững được, cứ đi một đoạn lại đặt mông ngồi xuống mặt tuyết mà trượt trượt.

Bọn hắn trở lại nhà khách lúc tám giờ ba mươi phút sáng, hai người cùng ăn mấy bát cháo nóng, sau liền về phòng cuốn chăn ngủ thẳng tới trưa. Khi ra ngoài ăn cơm, cả hai phát hiện bên ngoài đã xuất hiện thêm không ít người, hỏi ra mới biết được, hôm nay là thứ bảy, rất nhiều du khách từ Cáp Nhĩ Tân và Mẫu Đơn Giang theo tour tới thôn Tuyết Phủ chơi hai ngày.

Buổi chiều, La Tại Dân vẫn thực là lười biếng, chẳng muốn đi bất cứ chỗ nào, xem ra việc ngắm mặt trời mọc vào sáng sớm hôm nay đã đem nguyên khí trong cơ thể cậu đông lạnh đến trọng thương rồi. Cuối cùng cậu trở về phòng, uống nước ấm, gối đầu lên tay Lý Đế Nỗ mà ngủ.

-- Tui là đường phân cách vô cùng thuần khiết ԅ( ˘ω˘ ԅ) --

Mãi đến giờ cơm chiều, hai người mới bò dậy khỏi giường để đi ăn.

Lúc gọi món, bỗng có ba cô gái trẻ chạy vào nhà hàng. Bọn họ thoạt nhìn có vẻ giống sinh viên, có lẽ cũng tranh thủ cuối tuần mà rủ bạn bè đi chơi một chuyến.

Mấy người bọn họ nhìn thấy Lý Đế Nỗ thì bỗng hai mắt sáng ngời, La Tại Dân còn tinh tường mà nghe được một em gái trong số đó kinh ngạc kêu lên: "Ố, có anh đẹp giai kìaaaaaa!"

Lý Đế Nỗ gọi dương xỉ xào, dê nướng và miến sườn đun cách thủy(*), dường như hoàn toàn không nghe thấy câu nói của cô gái kia, ánh mắt chưa từng chuyển hướng dù là một chút. Ở trong lòng trong mắt hắn lúc này, chỉ có một mình La Tại Dân mà thôi.

(*) Nha, hình ảnh minh họa cho mấy cái món này sẽ ở cuối chap ha:v xem cho thèm nà ~~~

Buổi chiều cả hai cùng làm loại chuyện kia, cho nên hiện tại ánh mắt nhìn nhau vẫn chứa chan tình nồng mật ý. Lý Đế Nỗ hỏi La Tại Dân có muốn uống trà lúa mạch hay không, thanh âm hắn mềm nhẹ lại giàu từ tính đến mức mấy cô bé ngồi bên kia phải liên tiếp quay đầu nhìn.

Đồ ăn được mang lên, mặc dù đĩa nào đĩa nấy đều được đặt rất gần La Tại Dân, song Lý Đế Nỗ vẫn nhịn không được mà ân cần gắp cho đối phương, còn không ngừng nhắc cậu ăn nhiều một chút.

La Tại Dân cảm thấy hơi khó há miệng, da mặt bị đông lạnh đến cứng đơ khiến cho việc ăn uống trở nên khó chịu. Cậu trực tiếp bảo với Lý Đế Nỗ, người sau liền xót xa nói: "Anh quên dặn công ty du lịch chuẩn bị kem xoa da, lát nữa chạy sang cửa hàng tạp hóa gần đây xem thử."

Vào lúc bọn hắn chuyện trò, một cô gái mặc áo lông trắng muốt ngồi bàn bên cạnh bất chợt đỏ mặt ghé lại gần, nói: "Hello~ "

Hai người đồng thời nhìn sang, chỉ thấy cô gái nọ lấy một lọ kem màu trắng ra khỏi ba lô của mình, luống cuống tay chân đưa tới: "Cái này, cho các anh nè."

Lý Đế Nỗ và La Tại Dân đều dùng vẻ mặt giật mình kinh ngạc để nhìn cô nàng.

Chỉ thấy cô gái chỉ chỉ vào La Tại Dân, cẩn thận giải thích: "Bọn em đã tìm hiểu từ trước rồi, nghe nói mấy cái kem chống nẻ được bán ở nơi này không tốt lắm. Đây là kem mỡ cừu của Australia em đặt mua trên mạng nha, chẳng những có thể chống nẻ mà còn có khả năng phục hồi thương tổn trên da nữa, dùng liên tục bảy ngày là sẽ khỏi hẳn thôi, được lắm đó."

Việc vô duyên vô cớ nhận quà của người xa lạ khiến La Tại Dân có chút băn khoăn, cậu vốn định từ chối nhưng không ngờ Lý Đế Nỗ lại thuận tay nhận lấy, còn cực kỳ tự nhiên mà mỉm cười: "Vậy thì xin cảm ơn."

La Tại Dân giữ chặt tay của Lý Đế Nỗ tỏ vẻ ngăn cản, lại nhìn về phía cô gái kia, hỏi: "Nếu thế các em dùng gì?"

Bạn của cô gái vội vàng đáp: "Chúng em đều có, có thể dùng chung!"

"Không có gì để cảm ơn, hay là bữa cơm này của các cô cứ để tôi mời đi," Lý Đế Nỗ quay đầu nhìn về phía ông chủ nhà hàng, nói, "Chú Trương, bàn mấy cô bên này tính vào hóa đơn của cháu nhé!"

Các cô vui vẻ mỉm cười, cũng nói lời cảm tạ, rồi lại liếc qua liếc lại trên người La Tại Dân và Lý Đế Nỗ, nhân cơ hội bắt chuyện: "Các anh là sinh viên sao?"

Lý Đế Nỗ: "Đúng vậy."

Mấy nữ sinh hưng phấn nói: "Bọn em cũng thế! Các anh học trường nào?"

"Hoa đại." Lý Đế Nỗ vừa thuận miệng trả lời, vừa mở nắp lọ kem, chấm chấm một chút rồi giơ tay định xoa cho La Tại Dân.

"Trở về rửa mặt sạch sẽ rồi bôi." La Tại Dân cười cười đẩy tay của hắn ra, hiện tại có rất nhiều người, Lý Đế Nỗ thế mà chẳng biết giữ ý giữ tứ gì cả.

Nữ sinh: "Hoa đại à! Thật là lợi hại! Hai anh đều học Hoa đại sao?"

"Anh đã lấy ra tay rồi!" Lý Đế Nỗ dùng ngón tay dính kem nẻ nhanh chóng xát xát lên mặt La Tại Dân mấy cái, lại quay đầu lơ đễnh trả lời câu hỏi của mấy nữ sinh kia, "Ừ, cùng trường."

"Này..." La Tại Dân không kịp né tránh, chỉ thấy trên da bỗng nhiên mát lạnh, trừng mắt nhìn Lý Đế Nỗ rồi đành buông đũa tự tay xoa mặt của mình.

Lý Đế Nỗ nhìn người nọ, ánh mắt tựa hồ lấp lánh chờ mong: "Thế nào, hiệu quả không?"

La Tại Dân dở khóc dở cười: "Sao mà nhanh như vậy được!"

Nhóm nữ sinh vốn đang kích động vì được Lý Đế Nỗ tiếp chuyện bỗng dần dần an tĩnh lại, cảm giác miệng đắng lưỡi khô không nói nổi thành lời...

Lý Đế Nỗ lại quệt thêm một ít kem nữa, bôi lên nửa mặt bên kia của La Tại Dân. Lần này La Tại Dân không né tránh, ngoan ngoãn nghiêng mặt cho người nọ xoa xoa.

"Cảm giác hơi ran rát." La Tại Dân nói.

Lý Đế Nỗ nhíu mày: "Mẫn cảm à?"

Nữ sinh áo lông ở bên cạnh vội vàng giải thích: "Không phải đâu, cảm thấy hơi rát là bình thường thôi, điều này nghĩa là da của anh rất khô, tựa như đổ nước vào mảnh ruộng cằn ấy, nước sẽ thẩm thấu vào bên trong, một lát là ổn."

Bấy giờ Lý Đế Nỗ mới yên tâm, quay ra trêu chọc cô nàng một câu: "Nếu cô đi PR mỹ phẩm chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền!"

Nữ sinh ngại ngùng mà nở nụ cười: "Làm gì có, kiến thức cơ bản thôi..."

La Tại Dân cũng cười cười, nói cảm ơn với cô gái nọ, qua một lát, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Sau đó, hai bàn lại tự ăn tự uống tự nói chuyện riêng, ba nữ sinh kia thấy Lý Đế Nỗ và La Tại Dân thân thân mật mật, rốt cuộc không chủ động bắt chuyện nữa, chờ bọn hắn đi rồi, mới chụm đầu lại nhỏ giọng nói thầm: "Bọn họ không phải là... đấy chứ?"

"Tao thấy cũng giống lắm... Thật là kỳ quái."

"Trước đây tao vẫn nghĩ gei rất ghê tởm, nhưng mà, nhìn bọn họ tao lại cảm thấy rất hòa hợp lại rất ngọt ngào... Sao thế nhỉ, có phải tao bị gì rồi không?"

"Tao cũng vậyyyyyy! Cũng thấy bọn họ thực ngọt nhaaaaaaa!"

"Chẳng lẽ là vì hai người đều đẹp zai à?"

"Vừa rồi tao thấy anh đẹp trai kia xoa kem dưỡng da cho bạn trai, ặc, gọi là bạn trai đúng không? Biểu tình của anh ấy lúc đó ý mà, ôn nhu cực kỳ luôn, tao chỉ nhìn thôi mà cũng có cảm giác tim mình đập dồn dập nữa..."

"Đúng vậy, đúng vậy..."

...

Lý Đế Nỗ và La Tại Dân trở lại phòng nghỉ, thu dọn đồ đạc một chút rồi nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, cả hai ra ngoài chơi xe trượt, La Tại Dân còn chụp ảnh lưu niệm cùng hai con Alaska kéo xe. Ăn cơm trưa xong, hai người lại lên ô tô về Cáp Nhĩ Tân, sau đó ngồi máy bay bay về thành phố A, đến nơi, đã là chín giờ tối.

Ba ngày ba đêm du lịch trượt tuyết hệt như tuần trăng mật đã trôi qua thật là mau, ngồi trên xe quay về Hoa đại, Lý Đế Nỗ ôm lấy bờ vai của La Tại Dân, lưu luyến không rời, nói: "Tối đừng về ký túc xá, chúng ta đến khách sạn đi, ở bên anh một đêm nữa, được không?"

***

Cũng chẳng biết có phải ba ngày cận kề như hình với bóng đã tạo thành thói quen hay không mà La Tại Dân lại không cách nào từ chối Lý Đế Nỗ được. Nghe đề nghị của hắn, cậu cũng có chút động lòng: "Được, nhưng lần này chúng ta đừng tới Cảnh Sơn, chọn một cái gần trường học đi."

Mai là thứ hai, La Tại Dân không muốn lại đi học muộn nữa.

Nhà khách gần trường học tương đối rẻ và bình dân, điều kiện đương nhiên không thể sánh bằng khách sạn bốn sao Cảnh Sơn được.

Thế nhưng sự đồng ý của La Tại Dân đã khiến Lý Đế Nỗ vui như hoa nở trong lòng, khắp cả đầu óc đều là toan tính làm sao lát nữa dụ được người nọ làm loại chuyện kia.

-- Tui là đường phân cách vô cùng thuần khiết ԅ( ˘ω˘ ԅ) --

Sáng sớm ngày kế, vừa nghe tiếng chuông báo thức, La Tại Dân thiếu ngủ liền uể oải chống thắt lưng ngồi dậy ở trên giường, cái chỗ khó có thể mở miệng nào đó truyền tới một trận đau nhức đến tê tâm liệt phế, nhắc nhở cậu về những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua. Cái loại khoái cảm mất thể diện đó quả thực khiến người ta nghĩ lại mà âm thầm kinh sợ!

Trong lúc nhất thời, cậu cảm thấy việc đồng ý ngủ lại cùng Lý Đế Nỗ tối qua là một quyết định đặc biệt sai lầm... Ai cũng nói yêu vào con người sẽ trở nên ngu ngốc, xem ra cậu đúng là đã bị ngốc đi thật rồi.

Nhận thấy động tĩnh bên người, Lý Đế Nỗ mơ mơ màng màng ghé qua muốn hôn người kia một cái chào buổi sáng, đáng tiếc lại bị La Tại Dân tuyệt tình đẩy ra. Một luồng hơi lạnh lọt vào ổ chăn, lúc này hắn mới mở to mắt, chỉ thấy La Tại Dân nhịn đau xuống giường, thong thả đi về phía nhà vệ sinh.

Lý Đế Nỗ chống nửa thân trên, chăm chú đến không chuyển mắt mà nhìn người kia biến mất tại cửa toilet rồi mới lại nằm xuống giường, ôm chặt lấy cái gối đầu bên cạnh, hít một hơi sâu thật là sâu, vẻ mặt say mê tựa hồ bao nhiêu cũng không đủ.

Đánh răng rửa mặt xong đi ra, La Tại Dân đã cảm thấy ổn hơn nhiều lắm, Lý Đế Nỗ ân cần hỏi cậu muốn ăn gì vào sáng nay.

"Cái gì cũng được." La Tại Dân thản nhiên trả lời, chẳng qua giọng nói có chút khàn khàn, cũng vì tối hôm qua "kêu" nhiều quá.

Nghe được thanh âm như thế, Lý Đế Nỗ lập tức nổi lên phản ứng. Hắn thầm mắng mình một cái rồi vội vàng đi rửa mặt bằng nước lạnh. Kế tiếp cả hai trả phòng, mua một ít đồ ăn sáng, sau đó ai về ký túc của người ấy.

Thời điểm La Tại Dân trở về, Hầu Đông Ngạn cũng vừa mới thức dậy. Cậu ta vừa mới quay đầu định vào toilet thì bắt gặp La Tại Dân, cho nên vô cùng bất ngờ, nói: "A, Dân đại ca, mày về rồi! Tao còn tưởng hôm nay mày sẽ trốn học chứ!"

La Tại Dân chột dạ vội vã tìm lý do: "Ngày hôm qua đã về thành phố A rồi, nhưng lúc đó muộn quá sợ phiền mày, cho nên ở bên ngoài một đêm."

Hầu Đông Ngạn ý vị thâm trường mà "A" một tiếng, lại hỏi: "Trượt tuyết vui không?"

"Ừ, rất kích thích." La Tại Dân một bên cất đồ, tìm sách vở, một bên kể qua loa với Hầu Đông Ngạn về chuyến đi, đương nhiên, không hề nhắc đến chi tiết ở cùng một phòng với Lý Đế Nỗ.

Hầu Đông Ngạn nghe mà vô cùng hâm mộ, chẳng qua có chút tiếc nuối trong lòng, nếu Lý Đế Nỗ là một cô gái, câu chuyện liền hoàn mỹ không gì sánh được.

Chờ Hầu Đông Ngạn rửa mặt xong, hai người nhanh chóng cầm sách vở cùng nhau đi học. Trên đường Hầu Đông Ngạn cứ như muốn nói cái gì đó với La Tại Dân, nhưng từ đầu tới cuối đều lộ ra sắc mặt cổ quái, tựa hồ muốn nói lại thôi.

La Tại Dân còn tưởng bị đối phương phát hiện ra cái gì, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"

Hầu Đông Ngạn gãi đầu, nhỏ giọng đáp: "Dân đại ca, ờ thì, tao biết mày và Lý Đế Nỗ là loại quan hệ đó, tao cũng không phản đối, nhưng người khác thì chưa nói chắc được, Lý Đế Nỗ up mấy cái ảnh như thế ở trên mạng xã hội, có phải là không được ổn lắm hay không?"

Trong lòng rơi 'bộp' một cái, La Tại Dân tái mặt hỏi: "Ảnh gì, cậu ta up ở đâu?"

Hầu Đông Ngạn còn tưởng La Tại Dân đã biết, song hiện tại nhìn vào bộ dáng mờ mịt của đối phương, có vẻ như cậu đã lầm, vì thế vội vàng giải thích: "Là ảnh chụp hai người chơi đùa trên tuyết, cũng không nhiều, cậu ta up trên Vòng liên lạc bạn bè ấy."

"Vòng liên lạc bạn bè" là một phần mềm giao lưu xã hội có sẵn trên vòng tay thông minh, chủ yếu hình thành một mạng lưới liên hệ giữa những người sử dụng vòng tay với nhau. Người có vòng tay có thể trực tiếp đăng tải tin tức, chia sẻ hình ảnh cho tất cả những người bạn có tên trong danh bạ của mình.

La Tại Dân không dùng bất cứ một phần mềm xã hội nào, trước đó Lý Đế Nỗ cũng nói không dùng ME, cho nên cậu đã cho rằng hắn cũng giống như mình, thật không ngờ đối phương còn chia sẻ tin tức trên Vòng liên lạc!

Mối băn khoăn vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức đã thực sự phát sinh, La Tại Dân nóng lòng mở vòng tay, nhanh chóng tìm được biểu tượng vòng tròn mà mình chưa từng bấm vào kia, tìm ảnh chụp mà Lý Đế Nỗ đã up.
Status mới nhất chính là nửa đêm hôm qua, hơn hai giờ sáng -

Lý Đế Nỗ viết: "Người yêu trong ngực, cảm thấy mỹ mãn vô cùng."

Hình đính kèm là ảnh chụp cậu tựa vào lồng ngực Lý Đế Nỗ mà ngủ, góc chụp rất khá, không lộ mặt cậu, chỉ thấy phần gáy với mái tóc ngắn đen tuyền và khóe môi đang khẽ cong lên của Lý Đế Nỗ... Tuy cả hai đều đắp chăn, người khác sẽ không nhận ra nhân vật đang nằm trong lòng Lý Đế Nỗ là ai, nhưng La Tại Dân biết, tấm ảnh được Lý Đế Nỗ chụp lại sau khi bọn họ làm xong cái chuyện kia, lúc ấy cậu đã ngủ rồi.

Ở khung bình luận bên dưới tấm hình, La Tại Dân chỉ có thể nhìn thấy comment của những người nằm trong vòng liên lạc của cậu.

Tưởng Bạch Giản: "Sáng sớm thức dậy lại thấy chú mày show ân ái, kéo ra ngoài thiêu sống ngay! [ cây đuốc ] "

Giống như sinh hoạt cá nhân hoàn toàn bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, La Tại Dân chỉ thấy trong lòng ngổn ngang hỗn loạn vô cùng. Nói vậy Hầu Đông Ngạn cũng thấy tấm ảnh này đi? OMG, thử hỏi sau này làm sao cậu dám nhìn thẳng vào mặt bạn cùng phòng?!

Nhìn xuống thêm chút nữa, La Tại Dân thấy status của hai ngày trước.

Nội dung Lý Đế Nỗ chia sẻ là: "Tim có chốn về, tình có nơi trao gửi."

Kèm theo status này là ba tấm ảnh: tấm thứ nhất chụp cận cảnh hai đôi giày tuyết; tấm thứ hai, cũng vẫn không người, chỉ có chữ "Nỗ" và chữ "Dân" cứng cáp hữu lực ở trên nền tuyết do chính tay cậu viết xuống; tấm thứ ba là cảnh hai người nằm trên mặt tuyết, Lý Đế Nỗ ghé môi hôn lên nửa bên mặt nghiêng của cậu. Vốn dĩ trong tấm hình này La Tại Dân sẽ lộ diện, song thời điểm up ảnh lên, mặt cậu đã bị Lý Đế Nỗ dùng hình con hải ly che mất.

La Tại Dân cảm thấy bất an trong lòng, tuy mấy tấm ảnh đều được chụp rất khéo, không lộ ra thân phận chân thật của người thứ hai, nhưng một vài chi tiết cỏn con đã đủ để khiến người ta liên tưởng. Ở trường đại học Lý Đế Nỗ lại nổi tiếng như vậy, La Tại Dân thật không dám nói, mấy bức ảnh này sẽ có bao nhiêu người xem qua, có thể nào cậu sẽ bị đoán ra hay không chứ.

Trong những bình luận bên dưới, cậu chỉ có thể nhìn được bình luận của Tưởng Bạch Giản cùng Hầu Đông Ngạn -

Tưởng Bạch Giản: "Chậc chậc, hình như anh đoán được người nọ là ai rồi."

Hầu Đông Ngạn chỉ bình luận bằng một chuỗi dấu chấm lửng, La Tại Dân gần như có thể cảm giác được cậu ta chính là muốn bày tỏ "cạn lời".

Tiết học sáng nay La Tại Dân không yên lòng, một chữ cũng nghe không lọt, vừa ra khỏi lớp liền vội vã gọi điện thoại cho Lý Đế Nỗ.

Về phần Lý Đế Nỗ, sáng sớm đến lớp đã bị bạn bè xúm lại hỏi thăm, song hắn vẫn ngậm chặt miệng, nửa chữ cũng không để lộ ra ngoài, chẳng qua biểu tình đắm chìm trong tình ái ngọt ngào thì không cách nào che giấu được.

Hiện tại nhận được điện thoại của La Tại Dân, Lý Đế Nỗ lại càng vui vẻ không thôi, bắt máy, ôn nhu nói: "Anh đây?"

Ở đầu kia điện thoại, La Tại Dân lạnh lùng nói: "Cậu đến ký túc xá thì ới tôi một tiếng, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Lý Đế Nỗ: "Em ăn cơm chưa?"

La Tại Dân: "Chưa, cậu về đây trước đi."

Lý Đế Nỗ chỉ nghĩ La Tại Dân vội vã muốn gặp mình chứ hoàn toàn không nhận ra trong giọng nói của đối phương có điều khác lạ, nhanh chóng đáp ứng: "Được, anh lập tức trở về."

Đám bạn học bên cạnh hắn nghe vậy thì sôi nổi hẳn lên: "Ể? Cười đến hạ lưu như vậy! Bạn gái gọi điện đúng không?"

Thấy Lý Đế Nỗ định rời đi, hai người bạn ở sát vách ký túc xá của hắn cười xấu xa nói: "Đi đi, bọn mình cùng đi xem thử người chụp ảnh chung với nó là ai!"

Lý Đế Nỗ vừa cười vừa dùng ánh mắt cảnh cáo bọn hắn: "Đừng đoán bừa đấy nhé!"

Bỏ lại đám bạn ở phía sau, Lý Đế Nỗ đi đến canteen mua hai phần cơm trước rồi mới quay về ký túc. Đến nơi hắn liền nhắn tin cho La Tại Dân: "Anh tới rồi."

Lý Đế Nỗ mang theo hai hộp cơm đứng chờ ở hành lang lầu ba, ngay sau đó hắn thấy La Tại Dân vừa đi ra khỏi phòng 306 vừa gắt gao nhìn hắn. Chỉ mới cách xa có một buổi sáng thôi, thế mà Lý Đế Nỗ đã nhớ cậu vô cùng, thật muốn được ở bên cạnh đối phương từng giây từng phút...

Sắc mặt La Tại Dân không được tốt, điều đầu tiên Lý Đế Nỗ nghĩ đến chính là thân thể người kia không thoải mái, vì thế sau khi đi về phòng ký túc hắn liền khẩn trương hỏi: "Em có khỏe không? Chỗ kia... còn đau không?"

La Tại Dân liên tục biến sắc, hết đỏ rồi trắng, hết trắng rồi lại đỏ, vừa xấu hổ vừa giận dữ mà mở miệng chất vấn: "Vì sao lại up ảnh chúng ta lên mạng xã hội?"

Lý Đế Nỗ sửng sốt, không giải thích mà chỉ cười: "Em thấy rồi?"

La Tại Dân vội kêu lên: "Nếu Hầu Đông Ngạn không nói thì tôi căn bản là không biết, trước khi cậu up ảnh lên không thể bảo với tôi một tiếng à!?"

Lúc này Lý Đế Nỗ mới kịp thời phản ứng, hóa ra là La Tại Dân đang tức giận. Đặt thức ăn xuống mặt bàn, hắn luống cuống chân tay mà giải thích: "Anh chỉ muốn cho mọi người biết, anh đã có người yêu... Hơn nữa anh cũng không để lộ mặt em, bọn họ làm sao biết được em là ai."

La Tại Dân nắm chặt bàn tay, nói: "Nhưng mọi người sẽ đoán, ngộ nhỡ bị đoán ra thì phải làm sao!?"

Lý Đế Nỗ tận lực cãi lý: "Đoán được thì cũng chẳng có vấn đề gì, cứ kệ bọn họ đi, anh thích em, anh yêu em, hiện tại anh đang hẹn hò với em, đây không phải là sự thật à? Giờ đã là thời đại nào rồi, vì sao chúng ta phải lén lút chứ?"

Hắn vừa nói, vừa trấn an La Tại Dân đang xù lông, nhưng lại bị cậu dứt khoát đẩy ra.

La Tại Dân lui về phía sau một bước, trong ánh mắt lộ ra một tia tuyệt vọng cùng thống khổ: "Cậu căn bản không biết việc tôi và cậu ở bên nhau sẽ gặp phải nhiều áp lực đến mức nào!"

Nhất là chuyện phát sinh vào tối hôm qua, một thằng con trai lại nằm dưới thân một thằng con trai khác, bị người ta đối xử hệt như đàn bà... Bây giờ cứ nhớ lại, La Tại Dân liền cảm thấy mất thể diện đến mức muốn tát chết mình.

Lý Đế Nỗ há miệng thở dốc, nhẹ nhàng gọi một tiếng "La Tại Dân", hắn không dám nói thêm bất cứ lời nào, chỉ sợ sẽ khiến đối phương càng thêm phẫn nộ.

La Tại Dân cũng thở hổn hển, tận lực áp chế tức giận đang hừng hực thiêu đốt trong lòng, đưa ra yêu cầu: "Cậu nhanh chóng xóa hết ảnh đi! Về sau đừng bao giờ nói cho người khác biết chuyện của chúng ta, nếu không thì liền chia tay."

Lý Đế Nỗ biến sắc, trong lòng dâng lên một trận đau đớn, hắn không ngờ La Tại Dân có thể nói ra hai chữ "chia tay" nhẹ nhàng như vậy.

Mà La Tại Dân, sau khi nói xong một câu kia thì liền xoay người rời đi.

Lý Đế Nỗ không đuổi theo, trái lại đặt mông ngồi xuống giường, vừa bực bội lại vừa ủy khuất không gì sánh được.

Hắn không thấy mình sai chỗ nào cả, chẳng qua chỉ up mấy tấm ảnh thông báo cho mọi người rằng tim mình đã có chốn về mà thôi. Như vậy có thể ngăn được không ít phiền toái cũng như đám người tự nhiên theo đuổi, hơn nữa, sau khi up mấy cái status kia, hắn còn nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ những người bạn tốt, bao gồm cả bạn game như Thệ Thủy và Cửu Điện Hạ.

Ngoài ra, thái độ không thể công khai quan hệ giữa hai người của La Tại Dân cũng khiến Lý Đế Nỗ khó có thể chấp nhận được.

Hai thằng con trai yêu nhau thì có vấn đề gì? Bọn họ làm sai cái gì sao?

Xã hội hiện tại đã cởi mở hơn rất nhiều, sẽ có không ít bạn bè hiểu và thông cảm cho mối quan hệ này. Lý Đế Nỗ cảm thấy bản thân đã làm rất tốt, hắn thậm chí còn muốn đường đường chính chính công khai chuyện của cả hai, để tất cả mọi người đều biết, La Tại Dân thuộc về riêng một mình hắn.

Đọc lại một chuỗi bình luận thật dài, Lý Đế Nỗ thực không nỡ lòng xóa bỏ.

Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của La Tại Dân lúc rời đi, hắn lại cảm thấy thân tâm khó chịu như là bị người vứt bỏ, rõ ràng tối qua vẫn thực ngọt ngào, vì sao mới một chớp mắt đã biến thành như vậy...

Lại nấn ná thêm mười phút, cuối cùng Lý Đế Nỗ mới nhịn đau mà đem hai cái status cùng đống bình luận của đám bạn xóa đi.

Xong đâu đó, hắn gửi tin nhắn giải thích với La Tại Dân, đồng thời cũng gọi điện thoại cầu hòa với đối phương. Bởi vì hắn nghĩ tối qua La Tại Dân đã phải chịu nhiều áp lực, thân thể chắc chắn không được thoải mái, chỉ riêng cái điểm mấu chốt này thôi cũng khiến hắn không cách nào làm người ta thêm tức giận rồi, bây giờ hắn chỉ hy vọng cậu có thể nghĩ thoáng ra một chút.

"Là anh không tốt" "Anh sai rồi" "Đừng có phớt lờ anh" "Đừng nóng giận mà"...

Những câu lấy lòng cùng xin lỗi không hề đi qua đại não đã được thốt ra, Lý Đế Nỗ thầm nghĩ, một người có chủ nghĩa đàn ông mạnh mẽ như mình mà cũng có ngày "thê" nô như vậy, đúng là không thể tin được.

Cuối cùng thì cảm xúc của La Tại Dân cũng dịu đi một chút, nhưng sự kiện này qua đi, dòng chảy ngọt ngào hạnh phúc giữa cả hai đột nhiên bị cắt đứt, trạng thái giữ khoảng cách lại bắt đầu.

Hành động xóa ảnh của Lý Đế Nỗ dẫn đến một đống bạn tốt nhào vào hóng hớt, bọn họ sôi nổi gửi tin nhắn mật hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra. Lý Đế Nỗ có nỗi khổ không nói được thành lời, đột nhiên lại nghĩ đến một câu đang rất thịnh hành trên mạng - "show ân ái thì chóng chết", đại khái chính là ý tứ này đi.

Thế nhưng, Lý Đế Nỗ vô cùng nổi tiếng ở Hoa đại, cho nên đã sớm có người lén lưu lại mấy hình ảnh kia rồi up lên các mạng xã hội rộng lớn hơn, bao gồm cả ME và diễn đàn trường học... Vì thế cho nên, chuyện hot boy số một Hoa đại có người yêu đã được truyền đi rộng rãi chỉ trong một vài ngày ngắn ngủi!

Lực lượng chém gió hóng chuyện vô cùng hùng hậu, rất nhanh đã có người bắt gió bắt bóng mà điều tra ra, người đi tới thôn Tuyết Phủ cùng Lý Đế Nỗ mấy ngày trước chính là một sinh viên năm ba khoa hành chính của Hoa đại, tên La Tại Dân, mà lại còn là một nam sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com