Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14 giờ 12 phút trước tận thế

8 giờ 52 phút sáng (14 giờ 12 phút trước tận thế); rạp chiếu phim

-

Phim chiếu đến gần một nửa tâm trí tôi bắt đầu trôi đi lãng đãng, tự hỏi ngày hôm nay rốt cuộc mình đã làm được những gì. Nghĩ cũng thật nực cười, mới chín giờ sáng thôi, vậy mà tận đáy lòng tôi đã dấy lên cảm giác tàn lụi. Còn cơ hội lặng ngắm tà dương, còn có thể thấy phố lên đèn. Còn gì cho tôi không, hay một vì sao rực cháy sẽ sượt ngang qua đây trong chính khoảnh khắc chênh vênh này, lạnh lùng xé đứt tất thảy những gì còn lại.

Ngồi trong rạp phim cùng một cậu trai xa lạ, cầm bịch khăn giấy cho cậu ta xì mũi, xem bộ phim cũ kỹ chưa bao giờ nghe tên.

Xung quanh tối om, quay sang bên chẳng thể nhìn thấy gì. Ánh sáng yếu ớt từ màn ảnh nhập nhoà hắt ngược trên sườn mặt góc cạnh, đường nét xa lạ mơ hồ, xinh đẹp nhưng không nổi bật, lướt ngang qua trên phố có khi cũng chẳng để ý đến, dẫu vậy đã ngoảnh lại rồi thì chắc chắn không thể nào quên. Jaemin chăm chú dán mắt lên màn ảnh rộng, vừa xì mũi vừa xem phim, trông giống như một đứa trẻ, mà cũng không thật giống. Tôi lẳng lặng nhìn cậu ấy trong bóng tối, lòng tự hỏi vì sao hôm nay mình lại đến đây.

Năm tháng trước, các phương tiện truyền thông đã liên tục đưa tin về nguy cơ tận thế, từ nhật báo, thời sự buổi trưa, tin tức buổi tối, cho đến loa phát thanh, bản tin vắn, rồi đồn đoán truyền miệng. Dải thiên hà của chúng tôi đang từ từ sáp nhập vào một thiên hà khác, ngôi sao nào đó trong dải thiên hà xa lạ kia khả năng cao sẽ va chạm trực tiếp với Trái Đất. Theo tính toán, cú va chạm sẽ nhanh chóng xoá sổ cả hai, và rồi cuối cùng toàn bộ sự sống trên hành tinh xanh này sẽ đồng loạt biến mất, cứ thế tan vào khoảng không gian vô tận, trôi đi như muôn vàn hạt bụi khác lơ lửng trong vũ trụ mênh mông. Nhân loại chẳng còn chỗ dung thân, con người bơ vơ, cô độc, đổ vỡ, mất mát. Thiên hà quen thuộc không còn sẵn sàng dang tay che chở chúng tôi, thiên hà mới cũng thế. Chúng tôi nhận ra mình thật bé nhỏ hữu hạn so với khoảng không gian bao la trên đỉnh đầu - tăm tối, vô tận, đầy bí ẩn. Vũ trụ đen ngòm như con quái vật khổng lồ vô danh chực chờ nuốt gọn tất cả, hay ngay từ đầu chúng tôi đã nằm yên trong dạ dày của nó như những vi sinh vật li ti ốm yếu chẳng đáng được nhớ mặt đặt tên. Có lẽ trải qua hàng triệu năm, hàng tỷ năm nữa, sự sống mới sẽ lại bén rễ đâm chồi, thế giới mới sẽ lại nảy nở sinh sôi, dẫu vậy đó không phải nền văn minh của chúng tôi, những con người đang sống ở thời đại này, trên Trái Đất này. Hậu thế sinh ra sau hàng triệu, hàng tỷ năm ấy sẽ không thể biết rằng đã có lúc một giống loài như chúng tôi từng tồn tại trên hành tinh nào đó hoàn toàn lạ lẫm so với họ, từng nỗ lực kiếm tìm những di sản bao đời tiền nhân để lại và từng mơ ước về tương lai hàng triệu, hàng tỷ năm sau đó. Nền văn minh chúng tôi dày công xây dựng suốt hàng triệu năm sẽ không còn được bất kỳ sinh vật nào nhớ đến, thất lạc tất thảy dấu vết trong dòng chảy thời gian, bị đánh rơi ở một sân ga nào đó, đoàn tàu lướt qua chẳng có vé khứ hồi lẳng lặng bỏ mặc chúng tôi hoá thành tro bụi. Phải chăng bản tính người là thế. Chỉ khi đối diện với mối đe doạ mà bản thân chưa từng hay biết, ta mới nhận ra chính mình mới là kẻ thực sự vô vọng giữa cõi đời này.

Dù thế, bất chấp thực tế đáng buồn là vậy, như một lẽ bất biến chẳng thời nào thay đổi, có một sự thật không thể phủ nhận rằng loài người vẫn luôn là những đứa con nổi loạn của đấng sáng tạo, những vi sinh vật ngoan cố cứng đầu trong vũ trụ, chúng tôi chẳng đời nào chấp nhận hình phạt ngang ngược vô lý ấy của tự nhiên. Vũ trụ vận động không ngừng, thế giới loài người cũng thế, chúng tôi đã vạch sẵn kế hoạch đấu tranh cho sự sống của chính mình. Nhằm xoa dịu làn sóng khủng hoảng nổi lên từ thông tin khẩn cấp về ngày tận thế, chính phủ các quốc gia đều đã xây dựng vô số đặc khu sơ tán, quyết định đưa con người lên kén con nhộng để rời bỏ Trái Đất vươn ra vũ trụ. Ai cũng biết còn nhiều rủi ro, dù vậy bắt lấy cơ hội sống vẫn tốt hơn ngồi yên chịu chết. Những tờ đơn đăng ký được nhiệt tình phát đi mỗi ngày, hầu hết mọi người đều điền vào ô đồng ý, ký tên, đợi chờ một cuộc điện thoại, một chuyến xe, một chỗ trống trên tàu con thoi. Chúng tôi vô tâm rời bỏ đất mẹ để sống, để mặc bà chết, nổ tung, tận diệt, vỡ tan ra thành những mảnh nhỏ trôi dạt.

Nói là hầu hết vì vẫn còn những người chọn ở lại như tôi và Na Jaemin. Thú thực, đến bây giờ tôi đã chẳng còn nhớ rõ lý do vì sao tháng trước mình từ chối đặt bút ký tên vào tờ đơn đăng ký cho dù đã mất mấy tiếng đồng hồ mòn mỏi xếp hàng ngoài sảnh đợi chờ đến lượt tư vấn. Cô gái tình nguyện viên bên kia đầu bàn e ngại nhìn tôi, ánh mắt vừa bất ngờ, vừa áy náy, lại xen lẫn chút hiếu kỳ.

Nhận thấy dường như tôi không có ý định nói năng động đậy gì, cô ấy nhỏ giọng gọi:

"Cậu Lee Jeno...?"

Tôi nhìn cô ấy, tự nhiên bật ra một câu hỏi vu vơ:

"Chẳng biết còn lựa chọn nào khác không nhỉ?"

Cô gái trẻ mờ mịt không hiểu, tôi cũng nhận ra mình vừa nói hớ nên đành cười xoà chữa ngượng:

"À không. Chắc tôi không điền đơn nữa."

Cô gái thoáng ngẩn người rồi khẽ mỉm cười an ủi:

"Cậu vẫn lo lắng sao?"

Tôi lắc đầu. Chẳng còn điều gì đáng lo hay đáng tiếc, gia đình không, bạn bè đều lên tàu, tài sản cá nhân ít ỏi. Tôi hoàn toàn có thể lấy số thứ tự vào một khoang con nhộng, lên tàu vũ trụ cùng những người khác để rời khỏi nơi này mãi mãi. Nhưng sau cùng tôi đã không làm thế. Tôi không muốn lên tàu. Tôi không muốn chạy trốn để được tồn tại. Tôi không muốn lãng phí những ngày cuối cùng dưới ánh mặt trời chỉ để vội vàng qua loa thu xếp mớ đồ đạc lộn xộn và chen chúc trong căn phòng tập trung đông nghịt người ở đặc khu sơ tán cách đây vài trăm cây số. Tóm lại chỉ có thế - những lý do giản đơn đến nực cười.

Tờ đơn đăng ký nằm chỏng chơ trên mặt bàn, ghi rõ họ tên tôi, chưa đánh dấu vào ô đồng ý, phần chữ ký trống trơn. Tôi im lặng nhìn cô gái trẻ đang thẳng lưng ngồi ngay ngắn phía sau ô kính trong suốt đối diện, khoảng cách hơn nửa mét, hai người xa lạ nỗ lực tỏ ra thân thiện với nhau nhưng bất thành. Mái tóc cam dài ngang vai của cô ấy làm tôi mất tập trung. Tôi từng nhuộm tóc màu này hồi mới vào lớp mười một để rồi bị thầy chủ nhiệm phạt viết kiểm điểm ba mặt giấy và phải ra tiệm nhuộm đen lại đúng hai ngày sau đó. Kỷ niệm thời nổi loạn chẳng đáng lấy làm tự hào.

Nhận ra sự bối rối trong đôi mắt cô gái tình nguyện viên, tôi chợt thấy hơi lúng túng. Thực ra tôi đâu có ý định làm khó cô ấy, nhưng chẳng hiểu sao vẫn nán lại đây mà chưa đi về. Cô ấy thở dài nhìn tôi:

"Vẫn còn thời gian để suy nghĩ thêm, vậy nên cậu Jeno hãy cầm tờ đơn này về đi. Cậu có thể đến nộp đơn cho chúng tôi sau hôm nay, hạn chót là ngày kia."

Tôi chào cô ấy, cầm tờ đơn trắng trơn đứng dậy ra về.

Ngày hôm sau tôi không thấy tờ đơn kia đâu nữa. Hình như tôi đã đánh rơi nó trên đường, vứt vào thùng rác cạnh nhà hoặc để quên ở đâu đó. Dù sao cũng đâu cần nộp lại, mất đi hoá ra lại tốt, tôi không cần bắt mình phải nghĩ ngợi nhiều khi nhìn thấy nó.

Từ chối cơ hội níu giữ sự sống, mấy tuần lễ trôi qua bên ngoài khung cửa sổ, tôi chứng kiến thế giới xung quanh mình thay đổi. Tuần trước gia đình chủ quán lên tàu con thoi, quán cà phê đóng cửa, tôi không cần đến chỗ làm thêm nữa. Các trường học đã cho sinh viên nghỉ từ lâu. Mỗi ngày tôi đều ra ngoài tản bộ hai buổi sáng chiều, từ căn hộ đến quảng trường, con đường lát đá trải qua trường đại học, rạp chiếu phim, công viên thưa thớt và một hồ nước cạn. Mùa này không mưa, lòng hồ không có nước. Từng chùm rêu tảo xanh thẫm lững lờ nổi trôi trên mặt hồ vẩn đục, vài con cá bé xíu mải mê tung tăng bơi lội, ngày qua ngày vẫy đuôi quẫy nước như thể chẳng bao giờ biết nghĩ ngợi lo âu là gì. Tôi hay dừng lại nhìn bầu trời xanh cao phản chiếu trong lòng hồ nứt rạn, nhẩm đếm tới ngày thinh không rơi xuống. Chim trời rủ nhau bay đi đâu mất, mấy con sẻ thường hay sà đến đậu ngoài ban công căn hộ cũng chẳng còn. Chó nhà hàng xóm sủa ngày càng hăng hăng. Gia đình ba người đến đặc khu tập trung cả rồi nên đành tròng dây xích nó bên gốc cây trước nhà, dựng tạm cái lều vải tránh gió. Động vật không được phép lên tàu con thoi. Ngày xưa khi Noah đóng tàu đưa gia đình vượt qua nạn đại hồng thuỷ, ông ta để các loài vật lên tàu mỗi loài một đôi. Bây giờ thì không như thế, loài người đông hơn nhiều rồi, đến nỗi chẳng còn chỗ trú cho thú vật. Ba ngày đầu tiên, mỗi khi ra ngoài tôi đều sang bên đường thay bát thức ăn cho nó. Thấy tôi nó sủa nhặng lên, nhưng rồi dần dần cũng quen. Ngày thứ tư, chú chó rên ư ử nằm im một chỗ. Tôi tháo sợi dây trói trả tự do cho nó, vậy mà nó chẳng chạy đi đâu, chỉ quanh quẩn dưới mấy gốc hoa sắp héo trong vườn nhà. Mỗi lần tôi đến nó chạy ra ngửi ngửi tìm đồ ăn, tôi chơi với nó mấy phút rồi tiếp tục đi theo con đường qua trường đại học, rạp chiếu phim, công viên thưa thớt và hồ nước cạn, tới quảng trường lớn mới vòng về nhà. Khi tôi quay lại nó vẫn ở đấy, giương mắt nhìn tôi ngây thơ vô tội.

Tôi điên rồi mới nghĩ một chú cún hiểu được mình.

Đường phố vắng hoe, càng ngày càng vắng. Loáng thoáng vài chuyến xe nối đuôi nhau lướt ngang qua đưa từng tốp người đến đặc khu sơ tán, lá bụi dưới bánh xe cuốn bay mịt mù. Tháng tám nắng dịu, tôi vẫn đủ năng lượng mặt trời để dùng, nước dự trữ thừa thãi. Hầu hết cửa hàng đều mở cửa để đấy, mặc ai cần gì thì lấy. Nhưng thực ra cũng chẳng còn nhiều đồ đạc cần thiết, từ vài tháng trước người ta đã bắt đầu đi mua nhu yếu phẩm đóng gói mang đến khu tập trung, các dãy kệ nhanh chóng bị càn quét sạch sẽ trống trơn. Ngày tàn rơi xuống, mặt trời khuất dần sau những mái nhà, phố xá lên đèn. Đèn đường tự động chạy bằng điện mặt trời, chẳng cần ai điều khiển vẫn cứ sáng lên thôi. Phố vắng tanh nên ánh đèn cũng nhạt. Tôi ngồi trong nhà nhìn ra ngoài, trông sang túp lều nhỏ bên kia đường. Chú chó ngủ rồi, không ngủ thì sẽ sủa. Có lẽ nó cảm nhận được thế giới thay đổi, ngôi sao chói loà ngoài vũ trụ kia đang sắp sửa lao đến, kéo theo cả bầu trời mênh mông sụp xuống. Đúng tám giờ tối. Đồng hồ quả lắc treo trên tường đổ chuông từng hồi, thanh âm vừa vang vừa trầm. Đôi khi tôi sợ mình bị ám ảnh bởi con lắc đồng hồ, tiếng chuông đồng hằn in trong tâm trí tôi từ khi còn nhỏ, từng hồi chuông đều đều ngân vang hệt như những đợt sóng nước lăn tăn trên mặt biển, sóng sau xô sóng trước, lặp đi lặp lại theo quy luật bất biến cho đến tận ngày trời tàn đất diệt. Dẫu biết là thế, tôi vẫn tiếc không muốn tháo chốt gỡ nó cất vào nhà kho. Nó cũ lắm rồi, có lẽ từ thời ông ngoại. Đây là món đồ duy nhất còn sót lại trong nhà đã chứng kiến toàn bộ những tháng năm quá khứ của tôi, tra khoá mở cửa vào nhà không gặp thì lại thấy trống trải.

Bốn tuần lễ ngắn ngủi âm thầm trôi qua. Tôi nhìn dòng người vơi đi gần hết, sống một mình trong căn hộ nho nhỏ, ngày ra đường hai lần để cho chó ăn, đi qua trường đại học, rạp chiếu phim, công viên thưa thớt và một hồ nước cạn, sau khi ăn tối choàng áo khoác len leo lên sân thượng hóng gió mùa thu như một kẻ dở hơi ngờ nghệch.

Cứ như vậy cho tới một buổi sáng thức dậy ra phòng khách cầm bút dạ đỏ đánh dấu X cuối cùng trên tờ lịch treo tường, tôi bất ngờ đưa ra quyết định rẽ vào rạp chiếu phim trên đường đi bộ, chẳng buồn tính toán dự định gì thêm cho ngày sau cuối trước khi Trái Đất tàn lụi. Hàng quán hai bên đều đóng cửa im ỉm từ lâu, chỉ mình nơi này đón khách đến tận ngày cuối cùng, có lẽ điểm đặc biệt ấy đã khiến tôi hiếu kỳ dừng lại. Rạp phim khiêm tốn treo đầy áp phích giới thiệu phim đang (hoặc đã) chiếu, dưới gốc tường rêu phong lỗ chỗ, đôi ba mảng sơn vàng nhạt đã sần sùi tróc vảy. Hầu hết mọi căn nhà trên phố này đều như thế, đượm mùi hoài cổ và thấp thoáng tồi tàn. Thị trấn ngoại ô bé tẹo vỏn vẹn hơn nửa nghìn cư dân, vô danh đến nỗi có dùng hỗ trợ định vị cài trên ô tô cũng khó tìm ra nổi, người qua kẻ lại gần như biết hết mặt nhau. Tự nhiên tôi ngây ngẩn ước gì giá như trước đây mình ra ngoài nhiều hơn thay vì chỉ làm pha chế ở quán cà phê đến hết ca rồi lại quay gót về nhà.

Còn một suất chiếu duy nhất lúc tám giờ mười lăm, phát bộ phim nước ngoài cũ kỹ nào đó mà tôi chưa từng nghe tên. Dù vậy, tôi vẫn cúi xuống rút ví mua vé từ quầy, bác gái bán vé có lẽ hơi ngạc nhiên vì tự dưng có khách vãng lai đến rạp, nheo mắt nhìn tôi đầy dò hỏi, những vết nhăn trên trán khẽ co lại. Tôi mỉm cười thay lời chào, mua thêm một gói bỏng ngô rồi vào phòng chiếu trong cùng bên tay trái. Cũng không phải tôi chưa bao giờ đến đây xem phim, cả thị trấn đìu hiu vắng vẻ có mỗi rạp chiếu phim nhỏ xíu này thôi.

Quanh đi quẩn lại, chuỗi sự kiện ấy cuối cùng đã dẫn tôi đến đây, ngồi trong rạp phim cùng một cậu trai xa lạ, cầm bịch khăn giấy cho cậu ta xì mũi, nhìn khoảng sáng hắt lại trên sườn mặt mơ hồ và để mặc tâm trí cứ thế bay đi đâu mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com