Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Lúc Jaemin đến nơi, Donghyuk đã ngồi chờ được một lúc .

" Jaemin, ở đây! "

Donghyuk cười tủm tỉm, vung tay lên vẫy cậu. Jaemin hếch cắm, dương dương tự đắc bước qua dãy bàn chữ T bước tái. Donghyuk phì cười, chủ động tốt cho cậu ly nước, hỏi:

" Ôi dồi! Na thiếu gia hôm nay khí sắc không tệ ha! Gặp chuyện tốt gì mà tâm tình vui vẻ như thế? "

Jaemin bắt chéo hai chân, cánh tay vặt lên thành ghế, mười phần tự đắc đáp:

" Có hôm nào tôi tâm tình không tốt, khí sắc bất ổn hả ? "

" Thôi đi, nói mau ! Đã xảy ra chuyện gì ?" Donghyuk về mặt hông chuyện đúng kiểu

" Anh đây muốn nghe bát quái ".

Jaemin làm bộ miễn cưỡng, thả tay xuống rồi 

" Được rồi , để anh đây kể cho mà nghe ". Cậu nói ra vụ Lee Jeno có ý giấu ảnh chụp cùng clip quay cậu trong một folder ăn cho Donghyuk nghe. Cuối cùng còn ra về lịch sử tao nhã nhập trà, đưa ra kết luận đã định liệu từ trước.

" Đúng thế đấy, Jeno đã sớm yêu tôi sâu nặng, rồi "

" Ha ha ha ha ha ha ha ha đm ! Thiệt hay giả thế ?! Thầy Lee quả nhiên thâm tàng bất lộ*! "

* “thâm tàng bất lộ”: những người có nội tâm giống như đại dương mênh mông. Họ che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ẩn chứa bên trong tâm hồn dữ dội.

Jaemin nhướng mày tỏ vẻ " tin hay không tùy mày, rồi cầm đũa bắt đầu ăn cơm Donghyuk vẫn có vẻ không hoàn toàn tin tưởng , sau đó sắc mặt dần dần chuyển qua style bí hiểm, y nhìn hai người vừa bước vào cửa, chậc chậc vài tiếng

"Jaemin, đừng nói chắc chắn quá sớm, theo tôi thay, thầy Lee cũng chẳng phải dạng người thành thật đâu".

Jaemin nheo mắt, dùng đũa vụt vào mu bàn tay Donghyuk, lạnh lùng nói:

" Không cho cậu nói xấu anh ấy! "

Donghyuk ai ui một tiếng, xoa xoa mu bàn tay bị đánh, bĩu môi đáp:

" Tôi nào có nói bậy ! Tự cậu nhìn đi ! Hiện tại bên cạnh thầy Lee đang có một đại mỹ nhân hơn người kia kìa ! "

Jaemin nghi hoặc quay đầu lại, nhìn theo hướng Donghyuk chỉ, liếc mất một cái đã thấy Jeno đứng ở khu xếp hàng.

Lúc này bên cạnh hắn đúng là có một nam sinh dáng người cao gầy, khí chất trong trẻo lạnh lùng, vẻ ngoài rất được, nói tóm lại là hàng chất lượng cao.

Hai người đứng xếp hàng ở quầy phục vụ, liên tục trò chuyện vui vẻ với nhau.

" Thế nào ? Đại mỹ nhân này lớn lên cũng rất được, không hề kém cậu đâu! "

Donghyuk như sợ thế giới chưa loạn, tươi cười hớn hở gấp một hạt đậu phộng ném vào miệng.

Jaemin cao tốc tức đến phát điện, cậu nhớ rõ Jeno để lại tờ giấy nhắn viết trưa nay bận việc, không thể ăn trưa cùng cậu, dặn cậu tự giải quyết cơ mà. Nhưng hóa ra lại là đi ăn cùng kẻ khác!

Na Jaemin xù lông rồi!

Cậu cảm giác có cơn sóng cuồng sôi sùng sục trong cơ thể, chỉ không cẩn thận một chút sẽ lập tức trào ra ngoài !

" Nam sinh kia là ai? " Jaemin tức giận chất vấn.

Donghyuk mở miệng giải đáp:

" Eunwook, học hệ toán học ứng dụng , nhỏ hơn chúng ta một khóa. Eo nhỏ mông nở chân dài, hơn nữa khuôn mặt còn rất đẹp, chậc chậc! Là một đại mỹ nhân lạnh lùng! Hơn nữa, nghe nói cậu ta còn học rất giỏi! "

Jaemin không phục trắng trợn mắt, lẩm bẩm nói:

"Lớn lên bình thường thôi, cậu quen cậu ta à?"

" Ừ, biết chút chút . "

Đầu chỉ là biết, tôi còn từng chọc ghẹo cậu ta cơ mà, Donghyuk bắt chéo chân, thầm bổ sung nứa về sau trong lòng Jaemin buông đũa, nghiến răng nghiến lợi hâm he:

" Quen biết là được rồi! "

" Đệt mẹ ! Cậu định làm gì ? "

" Chẳng làm gì hết . Nếu cậu đã quen cậu ta thì lôi cậu ta đi ngay cho tôi, tôi muốn tìm Lee Jeno tính sổ! " Jaemin võ bàn đứng lên , như một con trâu điên rầm rầm hướng về mục tiêu. Donghyuk kinh ngạc, phun hết luôn cả nước trong miệng chưa kịp nuốt, sau đó, y tùy tiện lau vài cái rồi vội vàng đuổi theo .

Dĩ nhiên Jaemin không ầm ĩ quát tháo rời, cậu có phải đàn bà chanh chua đanh đá đầu, hơn nữa sự tình còn chưa rõ ràng, sao có thể tùy tiện tác quái cẩn thận suy tính chính là một loại tố chất cần thiết đấy. Jaemin đứng trước mặt hai người, giọng điệu ngả ngớn:

" Ui trùng hợp ghê! Thầy Lee, em còn tưởng thấy bận việc chứ, không ngờ lại gặp thầy ở đây, thầy đi ăn cùng học trò nhỏ à? "

Jeno không thèm để ý ngữ khí cố tình gây sự của Jaemin, hắn chỉ nhẹ nhàng đáp :

" Jaemin cũng tới đây ăn trưa à? Bắt đầu ăn chưa? Nếu không chúng ta ăn cùng nhau đi! "

Kiểu này chắc khác gì đâm vào gối bông mềm cả, Jaemin nhoáng cái đã bình ổn tâm tình, cậu nhìn vẻ mặt khó hiểu của Eunwook cùng sắc mặt muôn kiếp nghiêm trang của Jeno, phụng phịu nói thẳng

" Anh rể, em muốn nói chuyện riêng với anh ".

Jeno sửng sốt, trước giờ hắn chưa từng thấy Jaemin nghiêm túc như thế bao giờ, vì vậy vội vàng đồng ý:

" Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé? "

Donghyuk rất biết nhìn mặt đoán ý, lập tức bước lại gần, làm bộ thân thiết kéo tay Eunwook:

"Đại mỹ nhân cũng tới đây ăn à, chưa ăn đúng không?! Qua đây đi, học trưởng mới, em chọn gì cũng được! "

Vừa nói vừa ôm thắt lưng Eunwook kéo về phía trước, giữa quá trình đó còn không quên lén nháy mắt với Jaemin. Eunwook nhìn cái tay vòng qua hông mình, mi tâm giữa hai lông mày nhíu lại, nhưng cậu ta vẫn chẳng nói gì, để mặc cho Donghyuk kéo mình ra ngoài, bỏ lại hai người Jaemin cùng Jeno giương mắt nhìn.

Người ngoài đi rồi, Jeno mới dịu dàng đưa cho Jaemin cốc nước ấm , quan tâm hỏi:

" Jaeminie, em muốn nói gì? "

Jaemin giận đến mức đầu bốc khói, nghiệm mặt chất vấn:

" Anh nói trưa nay có việc ở trường đang không ? Vậy mà vẫn rảnh rỗi đi ăn cùng người khác cơ đấy? Công việc chắc nhàn hạ lắm nhỉ? "

Jeno bật cười, lắc đầu nói:

" Đúng là trường học có rất nhiều việc, Eunwook là học sinh của anh, sắp tới cậu ta sẽ tham dự kỳ thi toán học cấp quốc gia, buổi họp sáng nay hiệu trưởng nhắc đi nhắc lại, dặn anh chú ý vấn đề này. Eunwook có vài văn đề khúc mắc chưa nghĩ ra, nên mới tới hỏi anh đúng lúc giờ ăn trưa, dù sao thì anh cũng không thể để học sinh chịu đói được, vậy mới dẫn cậu ta tới đây ăn. Trước đó không giải thích rõ ràng với em, là anh sai ".

Jeno thái độ thành thật, nhân thần chân thành thân thiết, khiên Jaemin chẳng thể tiếp tục bới lông tìm vết nữa, nhưng chuyện gì cũng phải rõ ràng, cậu nhất định phải nói lại cho hắn hiểu, Jaemin ngồi nghiêm chỉnh , hai mắt chăm chú nhìn Jeno.

" Anh chắc chắn đã biết, em cũng nói qua nhiều lần rồi, em thích anh, là kiểu thích nam nữ, nên em rất để ý chuyện này, hôm nay em muốn biết anh nghĩ như thế nào, cho em một lời xác định, đừng tỏ vẻ qua loa với em! "

Jeno trầm mặc một lúc, tay khẽ mân mê cốc nước, thần sắc thoáng hiện chất phức tạp, Jaemin thấy vậy trong lòng bỗng chốc hoảng hốt, cậu nắm chặt tay Jeno.

" Em biết trước đây anh đã kết hôn với chị em, nhưng giờ hai người đã không liên quan đến nhau nữa rồi mà, anh là người tự do, em theo đuổi anh sẽ không thể khiến kẻ khác dị nghị! "

" Jaemin... "

Jeno nhỏ giọng nói , thanh âm cố ý đè nén

" Em còn nhỏ, em không hiểu xung động nhất thời sẽ tạo thành hậu quả gì cho tương lai đâu. Nếu chúng ta ở bên nhau, trước không nói tới vấn đề của anh, chỉ cần chị em biết, cô ấy sẽ đồng ý sao? Cô ấy sẽ để đứa em trai duy nhất của mình biến thành đồng tính sao? "

" Trước tiên chúng ta đừng để chị em biết là được! "

" Nhưng có thể lừa gạt được trong bao lâu, lừa được cả đời ư ? "

Jeno đẩy tay Jaemin ra, nhìn ánh mắt thoáng có chút dao động của cậu, cười khổ nói tiếp.

" Jaeminie, anh giả bộ hồ đồ vì anh không muốn sau này em sẽ hối hận, chúng ta không thể vì ham muốn nhất thời mà khiến tương lai bị phá hủy, trong cuộc đời mỗi con người, chọn được người bầu bạn thích hợp luôn là yếu tố quan trọng nhất. Nói đến đây, em còn muốn tiếp tục nữa không ? "

Jaemin hé miệng muốn nói, cậu muốn phản biện lại Jeno, nhưng đầu óc trống rỗng, chẳng thể nghĩ được gì để nói. Jeno thấy Jaemin quẫn bách, rất thân thiết đưa tờ thực đơn tới trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi :

" Đói bụng rồi đúng không, em muốn ăn gì? "

Jaemin nào còn tâm tư ăn uống, cậu chi nhỏ giọng đáp " Em không đói ", rồi nhanh chóng bỏ lại Jeno, hoang mang rời đi.

(Hai người bên này tan rã trong không vui thì hai người bên kia lại khí thế ngất trời. Jaemin đã bỏ đi được một lúc, Donghyuk bên này vẫn còn vo ve bên cạnh đại mỹ nhân, sung sướng trêu chọc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com