11. Chiếc áo đặc biệt
Đến giờ tan trường, sinh viên bắt đầu ùa xuống sân, Jaemin cũng không ngoại lệ, cậu thong thả đi cùng đám đông hướng về phía cổng chính ra về.
- Ê Daeman chờ tao với!
Không gian ồn ào, tấp nập là vậy nhưng giọng của Donghyuck vẫn không lẫn đi đâu được.
Cậu bạn vừa chạy tới liền bị Jaemin kéo lại kẹp cổ. Jaemin mặt vui vẻ nhưng vẫn vờ gằn giọng với Donghyuck:
- Daeman là cái gì? Gọi tao bằng cái tên bình thường được không?
- Jaemin oppa!
Nghe giọng nữ cất lên gần đó, Jaemin buông tha cho thằng bạn quay lại nhìn, là Hong Eunji, cô bạn hậu bối khá thân thiết với cậu. Eunji mỉm cười chạy tới sóng bước cùng hai người Jaemin, Donghyuck.
- Áo này anh mua ở store nào thế ạ?
- Áo này của brand NeoCT á em!
- À không ý em là anh mua ở chi nhánh nào á. Tại bên brand mới đăng hình quảng bá hôm qua, 10 ngày nữa mới chính thức bán.
Cậu nhướn mày ngạc nhiên, áo này Jeno cho cậu từ lâu, nay mới lần đầu tiên mặc, không nghĩ tới giờ nó vẫn chưa được lên kệ. Cậu ấp úng đáp lại:
- À... Ờm... Anh được tặng!
- Ui người tặng anh hẳn là ngầu lắm!
Nghe lời cảm thán của cô bạn, không hiểu sao trong đầu Jaemin hiện lên hình ảnh Jeno ngủ say sưa lúc sáng, trông hiền lành, dễ chịu như cún con vậy, không phù hợp với từ "ngầu" chút nào. Nghĩ vậy, Jaemin khẽ cười.
- Oh... có lẽ vậy.
Eunji do dự một lúc mới lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, hai tay ngập ngừng đưa cho Jaemin. Dáng vẻ tự tin thường ngày đột nhiên biết mất, cô bạn ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào Jaemin, bất giác cúi đầu xuống.
- Cái này... đây là ít bánh trà em làm! Cảm ơn anh vì hôm qua đã chuyển đồ phụ em! - Nhận thấy Jaemin không chần chừ cầm lấy món quà, cô bạn mừng rỡ ngước mặt lên cười tươi rói - Em đi trước đây ạ! Chào hai anh!
Như sợ Jaemin sẽ gọi lại trả hộp bánh, Eunji sải bước thật nhanh về phía trước, vừa đi vừa cúi đầu chỉnh chỉnh lại tóc mái lòa xòa trên mặt, lộ ra sắc mặt đỏ ửng.
Sự ngượng ngùng của Eunji khiến Jaemin có chút bối rối. Hai anh em vốn dĩ là bạn bè khá thân thiết, nếu như cô ấy thích cậu thật thì sau này giữa hai người không thể thoải mái với nhau được nữa. Jaemin bất chợt dừng lại, ngẩn người nhìn hộp bánh đang cầm trên tay. Trong giây lát cậu liền bị Donghyuck khoác vai kéo đi.
- Này! Bao giờ mày mới chịu yêu đương?
Jaemin theo thói quen đưa tay lên nựng cằm Donghyuck.
- Tao phải độc thân để chơi với mày chứ!
- Mày thấy đấy, mày còn độc thân là mọi người còn theo đuổi mày. Cũng vì thế mà cơ hội có bồ của tao càng ít. - Donghyuck cằn nhằn.
- Đâu phải ai cũng muốn theo đuổi tao đâu...
Donghyuck lúc này mới nhìn lại chiếc áo đặc biệt của Jaemin, từ lúc nghe Eunji nói, cậu luôn thắc mắc không hiểu vì sao Jaemin có được nó.
- Mà ai tặng áo cho mày vậy?
- Anh Jeno.
- Jeno hyung làm gì ở NeoCT á?
- Founder.
Donghyuck nghe vậy liền khựng người lại, cậu không khỏi kinh ngạc khi biết điều này. NeoCT bắt đầu phổ biến với giới trẻ trong khoảng 1 năm gần đây, Donghyuck cũng thi thoảng mặc đồ của hãng, không ngờ tới anh họ Jaemin chính là người sáng lập ra brand này.
- Hả? Thật luôn? Jeno hyung làm founder của NeoCT? Đỉnh vậy! Sao trước giờ mày không kể cho tao? - Không đợi Jaemin trả lời, Donghyuck ôm tay thằng bạn nói tiếp - Ê mày mua hộ tao áo đó với, tao cũng muốn mặc sớm cho nó sang. Haha. Được không?
Biểu tình của Donghyuck khiến Jaemin đột nhiên có chút tự hào, dù rằng mình và Jeno không phải anh em họ gì cả, nhưng việc biết được anh ta hẳn là rất ngầu đi.
Chẳng mấy khi có dịp hãnh diện như thế, Jaemin khoanh tay lên mặt với thằng bạn.
- 2 ly americano 8 shots?
- Áo này không hợp với mày đâu...
- 1 tuần 7 ly?
- Được. Haha. Để tao mua hộ cho.
- Thôi tao nghĩ lại rồi. Đợi 10 ngày nữa cũng được. Mua chuộc mày tốn kém quá!
- Ơ...
Hai người ra tới cổng trường liền thấy Jeno đứng vẫy tay gọi lại, anh kéo cả 2 vào xe để đưa về.
Jaemin ngồi ở ghế phó lái phía trước, mở hộp bánh nhìn qua phía Jeno.
- Jeno anh ăn bánh trà không?
- Có.
Dứt lời anh liền thấy cái bánh xinh xinh xuất hiện trước mặt, là Jaemin nghiêng người vươn tay qua đút cho anh. Điều này khiến Jeno hơi bất ngờ, chần chừ một chút, sau đó liền vui vẻ cắn lấy miếng bánh từ tay cậu bạn nhỏ.
Jaemin hiện tại rất tự nhiên thoải mái khi tiếp xúc với anh. Jeno phải công nhận từ hôm gặp mẹ, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn đi không ít.
Jaemin cầm hộp bánh chĩa xuống thằng bạn ngồi ghế sau:
- Hyuck này!
Donghyuck tự tay lấy vài cái từ trong hộp ra, chu chu miệng trách móc:
- Ơ sao mày không đút cho tao?
- Không thích.
- Bánh ngon đấy! Em mua ở đâu vậy? - Jeno quay sang hỏi Jaemin.
- Bạn gái nó cho đó anh!
Câu trả lời của Donghyuck khiến Jeno nhất thời dao động, tắt đi ý cười, anh hạ giọng hỏi lại người bên cạnh:
- Bạn gái?
- Ầy chỉ là đàn em khóa dưới thôi! - Jaemin thản nhiên lấy thêm 1 cái bánh đưa sang phía Jeno - Anh ăn nữa không?
- Không! - Jeno cất giọng dứt khoát, cảm giác không còn hứng thú như ban đầu nữa.
- Trên trường Jaemin được nhiều người quan tâm lắm anh ạ! Chẳng bù cho em! Haizzz...
- Jeno anh có ai giới thiệu cho nó không chứ nó vã quá rồi kìa! - Jaemin bật ra một tràng cười khoái trá quay xuống chọc ghẹo thằng bạn.
Trò chuyện bát nháo một hồi cũng tới nhà Donghyuck, cậu bạn bước ra, trong xe chỉ còn hai người, không khí như bị trầm xuống một bậc. Jeno bật nhạc cho bớt yên ắng, điều này cũng giúp anh có thêm tự tin nói chuyện với Jaemin.
- Hình hôm qua cậu chụp, tôi đã đăng lên trang web của hãng rồi. Tôi sẽ trả tiền công cho cậu như các photographer khác.
- Đừng vậy chứ! Hình của tôi sao chuyên nghiệp bằng hình người ta được!
- Nhưng nó mang màu sắc riêng, rất ấn tượng!
- Anh không cần trả tiền cho tôi đâu!
- Bù lại, tôi tặng quà cho cậu nhé! Cậu thích gì?
- Tôi thích Busan. - Jaemin nghiêng đầu nhìn Jeno - Tôi chưa có dịp đặt chân đến Busan, bao giờ anh tới đó khảo sát cửa hàng nữa thì cho tôi đi cùng nhé!
- Được!
_______________________
Tối muộn, Na Jaemin thở dài vò vò mái tóc ướt sũng, không thể để vậy đi ngủ được, cậu lấy điện thoại nhắn tin cho anh bạn cùng nhà:
"Phòng anh có máy sấy tóc không?"
Người kia trong nháy mắt đã xem tin nhắn, nhưng không có dấu hiệu trả lời. Jaemin chán ghét vào nhà tắm tìm khăn lau, không ngờ lúc quay lại thì Jeno đã đứng ngay cửa phòng mình.
- Để tôi giúp cậu.
Jaemin ngồi ở mép giường, Jeno đứng ngay đằng sau sấy tóc cho cậu. Gió âm ấm từ máy sấy thổi tới, ngón tay người kia luồn qua tóc khẽ xoa xoa, Jaemin híp mắt lại hưởng thụ.
- Lần sau đừng tắm trễ như vậy nữa.
Giữa tiếng ồ ồ của máy sấy, giọng Jeno trầm ấm truyền tới khiến lòng Jaemin mềm nhũn, cậu ngửa đầu ra sau nhìn anh mỉm cười, ngoan ngoãn ừ một tiếng. Trong giây lát đã bị Jeno xoay đầu lại vị trí cũ, tiếp tục sấy tóc cho cậu. Động tác nhẹ nhàng của Jeno khiến Jaemin vô cùng dễ chịu, cậu theo bản năng ngả người về phía sau, tựa hẳn vào anh.
Tóc đã khô, Jeno tắt máy sấy nhìn xuống Jaemin. Cậu vẫn dán lưng lên người anh, vươn vai ngáp dài một tiếng, rồi xoay mặt lên nhìn anh, một bên mặt gần như áp hẳn vào lồng ngực Jeno, cậu cảm nhận được thân nhiệt ấm áp, còn có thể nghe được nhịp đập trái tim mạnh mẽ của người kia, trong tích tắc, cậu ước khoảnh khắc này có thể kéo dài thêm một chút.
- Cảm giác được người khác sấy tóc cho thật sảng khoái!
- Nếu cậu muốn. Tôi mỗi ngày đều có thể sấy tóc cho cậu.
Jaemin đáp lại bằng một cái cười mỉm, cậu vươn dậy, xoay người muốn đối diện với Jeno, lúc này anh mới đi cất máy sấy, anh để gọn lên một góc bàn gần đó, rồi quay lại nói với cậu đang ngồi trên giường:
- Giờ tôi phải ra sân bay đón một người bạn!
Jaemin bỗng chùng vai xuống, thở hắt một hơi, cậu cảm thấy có chút hụt hẫng, như thể bản thân đang chờ đợi điều gì từ phía người kia vậy. Anh cúi người lại gần đưa tay vuốt vuốt cằm cậu, nhẹ giọng khẽ nói:
- Ngủ ngon!
Jeno rời đi, nhưng giọng nói trầm ấm, ánh mắt điềm đạm của anh vẫn còn lẩn quẩn trong đầu Jaemin, trái tim lại bắt đầu đập loạn. Nhớ lại bản hợp đồng ban đầu của 2 người, lòng cậu bỗng dấy lên một chút sợ hãi.
Nếu như trong hợp đồng có phân định thắng thua, thì cậu xác định thua rồi.
________________
Jeno đỗ xe tại khu vực được cho phép ở sân bay, hạ cửa kính quan sát một người đang đi về phía mình, người đó mặc một chiếc sweater sáng màu, quần short năng động, đeo túi thể thao, thoạt nhìn rất phóng khoáng. Người đó phải đi bộ một đoạn khá xa, lúc mở cửa xe hơi thở có chút gấp gáp, nhưng vẫn luôn giữ nụ cười mừng rỡ khi gặp Jeno.
- Lâu ngày không gặp! Mark!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com