Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Ma giấu

Để mặc La Tại Dân đang ngơ ngẩn không hiểu, Lý Đế Nỗ vẫn cẩn thận chấm chấm vài lần nữa rồi mới mở miệng động viên.

- Đừng lo lắng quá.

Đúng là La Tại Dân hiện tại đang rất run rẩy sợ sệt, nhưng chỉ một phần thôi, mà cái hành động lúc này của cậu cả Lý đã doạ cho ba hồn bảy vía của cậu sợ đến mức bay lên trời.

Lý Đế Nỗ bây giờ mới nhìn ra được nét hốt hoảng đang vương trên gương mặt của người đối diện. Hắn gãi gãi sống mũi, cũng lộ ra một chút khó xử.

- Xin lỗi, lại mạo phạm anh rồi.

Không biết vì lí do gì mà lần nào gặp cậu hai nhà họ La hắn cũng đều làm ra những chuyện không phải phép với người ta, trong lòng chắc mẩm mình đã bị người ta ghét rồi cũng nên.

Điều hoà lại tâm tình đang có hơi hỗn loạn, cậu Dân cong khoé môi nở ra một nụ cười tươi đáp lại.

Sân đình hãy còn đang rộn ràng, trời đã sập tối nên mấy bà cô ông bác lúc này bắt đầu châm lên những ngọn đèn đã được chuẩn bị trước. Ánh đèn vàng le lói trong màn đêm, kết hợp với mấy ngọn lửa thắp lên từ cây đuốc của đoàn ca múa khiến cho không khí lại càng trở nên ấm cúng.

Quan lớn nom hai chàng trai đang dần tiến đến chỗ mình mà không rời mắt một giây nào. Ông quay sang con gái đang đứng cạnh, buông lời trêu ghẹo.

- Con ưng người nào?

Thị bị phụ thân trêu, thẹn thùng cúi đầu, nét hồng trên gò má bị ánh đèn dầu hắt lên trông vạn phần yêu kiều.

Ông quan lớn trông thấy đứa con gái xưa giờ chưa từng tỏ ra biểu hiện như vậy mà thích chí cười khà khà. E là đợt này một trong hai chàng trai may số kia sẽ về phủ làm rể của ông mất rồi!

Cười mãi cho đến lúc hai cậu lững thững đi đến quan mới thôi, gương mặt ông tức thì nghiêm lại, thế nhưng cũng vẫn giữ được vẻ hiền hậu vốn có.

- Nước nhà hiện tại cũng được xem là hoà bình yên ấm, nhưng không phải vì đã no mà không lo cày cấy, nay được diện mặt trước nhân tài trẻ tuổi lão đây rất lấy làm vinh hạnh.

La Tại Dân biết rằng những lời này không dành cho mình, cậu nhìn lên nhánh cây đang phe phẩy trước gió, thầm mong cho gió lớn thổi tới cuốn bay mình về nhà để đỡ phải ngượng ngùng đứng đây.

Quan đưa mắt sang cậu Dân đang ngó nghiêng trời đất, ông cong khoé môi, nói ra vài câu chỉ điểm.

- Vùng này của các người trồng rất nhiều lúa, nhưng đâu phải mùa nào cũng đón được lúa chín, đúng không? Quan trọng là phải quan sát chăm bẵm cho đúng cách, không gặt được mùa này thì ắt là mùa sau. Lúa nhiều nhưng dân cũng ngày càng đông, lão đây vẫn luôn chờ cái ngày lúa non các cậu chín rộ.

Cậu Dân lười biếng không muốn nhìn ra ẩn ý bên trong, thật thà trả lời.

- Mấy sào nhà con vụ mùa nào người làm cũng gặt lúa mỏi cả tay quan ạ!

Lý Đế Nỗ luồn tay ra sau giật giật lưng áo cậu nhắc nhở, phàm là lời của bề trên răn dạy, tốt nhất chỉ nên gật đầu nghe ngóng là đủ rồi, chứ nhỡ đâu nói sai một tí thì khó mà sống yên được.

Cũng tưởng đâu quan sẽ vì muối mặt mà tức giận, trái lại ông bật cười thành tiếng, tiếp lời.

- Thứ cho lão hỏi, cậu hai Dân đã lần nào ứng cử tranh tài chưa?

Người ta cứ nghĩ khi nhắc đến loại chuyện nhục nhã làm cho nhà họ La biệt tích cả năm hơn thì cậu hai nhà họ sẽ khó xử lắm. Ấy thế mà cậu Dân thuật lại chuyện xưa một cách trôi chảy, không có lấy một tia mất bình tĩnh nào, nhưng chi tiết cậu lăn đùng ra ngủ thì cậu thôi không kể.

- Bẩm quan con có ạ. Mùa thi trước con cũng có ứng tên tham gia nhưng giấy trắng ra về, quả là chỉ nhân tài mới cân được độ khó của đề thi.

Cậu nói phét đấy, trần đời cậu chưa từng thấy cái đề thi nào mà nó dễ như vậy luôn. Phải chi không vướng phải thằng chồng khốn kiếp của chị cả trên kinh thành, đoán chừng giờ đây cậu đã chiễm chệ chạm đến nơi cao rồi.

Quan vuốt râu nghĩ ngợi, hoài nghi rằng chẳng lẽ mình đã nhìn lầm sỏi đá thành ngọc hay chăng?

Bao năm chinh chiến nơi sa trường rồi lại lui về đứng lớp gõ đầu bọn trẻ, ông rất chi là tự tin với khả năng nhìn thấu lòng người của mình. La Tại Dân trước mặt ông đây, cả người toát lên một nhuệ khí bất phàm, mặt mũi sáng láng thông minh, cái đề cỏn con năm đó mà cũng không thể nhai nổi?

Cây lúa này ông phải mang theo quan sát một thời gian thì mới có thể phân định rõ được.

- Không giấu gì hai vị, kết thúc cuộc thị sát lần này lão cũng lui về ẩn thân. Trên kinh lão có mở một lớp học nhỏ, hằng năm vẫn luôn tổ chức những đợt tuyển chọn học tài, hai vị đây có chút nào hứng thú không?

Lý Đế Nỗ rất phấn khích trước lời đề nghị này, năm tới thi Hội đằng nào cũng phải lên kinh, nay lại có một cơ hội tốt ở trên cao rơi xuống, hắn làm sao có thể chối từ.

- Bẩm quan, nếu được thế thì còn chi bằng ạ!

Quay sang nhìn La Tại Dân, hắn thấy cậu lắc lắc đầu, thoắt sau cười gượng.

- Được quan trọng dụng con rất lấy làm vinh dự, nhưng bản chất là đá thì có mài giũa cỡ nào cũng không phát sáng được đâu quan ạ!

- Là đá hay ngọc thì phải mài thử mới rõ được, nhưng nếu cậu hai đây không ưng thì lão cũng không ép uổng cậu làm gì.

La Tại Dân thở ra một hơi nhẹ nhõm, chào quan một tiếng rồi cũng lui bước rời khỏi, bỏ lại Lý Đế Nỗ đang đứng chôn chân nom theo bóng lưng cậu.

./.

Tiệc làng kéo dài đến giữa canh ba thì tàn, mọi người kéo nhau đi về nhà. Vì dân rủ rượt chen chúc quá đông, bà La không hề hay rằng con trai của bà đang nằm bên gốc đa ngủ một cách ngon lành.

Cậu Dân khó ngủ, đã thử qua rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không thể khắc phục được. Chăn ấm nệm êm thì cậu không ưng, cứ lăn ra ngủ những lúc oái ăm mới chết.

Ếch dưới mươn vang lên tiếng kêu ộp ẹp, Lý Đế Nỗ sau khi trao đổi với quan đi ra thì liền trông thấy bóng dáng quen thuộc đang vật vờ dựa vào thân cây nhắm mắt.

Cậu cả Lý đảo mắt ngó nghiêng, xung quanh đã không còn một bóng người. Hắn đến gốc đa lớn, chạm nhẹ lên vai cậu Dân muốn đánh thức. Khổ nỗi cậu khó ngủ nhưng một khi đã ngủ là trời sập cũng không thèm dậy, mặc hắn vỗ vỗ khều khều, lồng ngực của cậu vẫn phập phồng nhịp thở đều đặn.

Lý Đế Nỗ hết cách, bỏ lại người ta một mình ở đây nhỡ mai xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ ôm hận suốt đời. Nghĩ ngợi một lúc, cậu cả Lý quyết định mang người trên lưng đưa về. Cậu Dân tướng tá so với trai tráng trong làng thì có hơi gầy gò, hắn đem cậu theo không cảm thấy mệt.

Băng qua luỹ tre quanh co rồi đến con đê nhỏ cạnh ruộng, khoảng không tăm tối chỉ có mỗi ánh trăng trên cao là rọi xuống soi đường.

Khí trời về khuya trở nên lạnh lẽo, tấm lưng gầy của La Tại Dân không chống cự nổi, cậu vùi đầu sâu vào hõm cổ hắn bắt lấy chút hơi ấm, miệng nhỏ chóp chép vài cái rồi ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Lý Đế Nỗ bất giấc khựng cả người lại, cảm giác nhột nhột nơi cần cổ khiến hắn thấy như có thứ gì đó đang miết dọc một đường sóng lưng, run rẩy đến tê dại.

Thở ra một hơi, mãi sau hắn mới tiếp tục bước đi.

Rẽ vào con ngõ nhà cậu Dân, Lý Đế Nỗ trông thấy người làm đang tất bật chạy lung tung, có lẽ là chuẩn bị ra đình tìm cậu hai nhà họ. Quan hệ giữa nhà hắn và nhà họ La không tốt, cũng không muốn rước thêm những phiền phức không đáng vào người nên đành bỏ người lại sau đó rời đi.

- Á á á bà ơi cậu hai đây nè!

Bọn người làm vội vã chạy lại đỡ cậu vào trong nhà, La Tại Dân lúc này mới he hé mở mắt, tâm trí vẫn còn hơi mơ màng.

- Trời ơi con ơi, mày bị ma giấu đấy hử? Ra đình tìm mày chẳng thấy, lục tung cái nhà lên cũng không có, giờ mày vật vờ ở đây là sao? - Bu cậu vỗ nhẹ vào vai con trai, gắt gỏng.

La Tại Dân kì thực cũng không nhớ nổi, cậu chỉ nhớ ban nãy mình buồn ngủ quá nên kiếm gốc đa ngả lưng tạm, dè đâu ngủ thật luôn, đến khi tỉnh dậy đã thấy cả người bị bọn hầu xách lên như không xương thế này.

Có chăng là cậu bị ma giấu thật?

Nhưng mà con ma kia cũng ấm áp quá thể, người cậu lúc này vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ "nó".

Vì đang có đà buồn ngủ nên tối hôm đó cậu Dân đánh liền một giấc đến tận trưa hôm sau. Ra khỏi gian trong đã nom thấy bu chiễm chệ ngồi trên ghế nói chuyện với một người. Mà cái người này lại chính là vị quan đã bảo với cậu rằng sẽ không ép uổng cậu ở tiệc làng đêm qua.

La Tại Dân có cảm giác mình sắp phải đối diện với việc gì đó kinh hoàng lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com