Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

Lúc này Jaemin đã hoàn toàn hết kiên nhẫn, môi em mím chặt rồi khẽ khàng buông lỏng, cong môi cười.

Jeno không trả lời. Được thôi. Em nhặt quần dưới sàn xe, mặc vào, không thèm nhìn tới người đàn ông khốn khiếp kia nữa.

Trước một loạt hành động của em, Jeno cũng bị chọc giận. Jaemin giật mở cửa xe ra.

Em đóng sầm cửa lại, hậm hực bước về phía chung cư. Phía sau, Jeno đuổi theo tóm tay em kéo lại, hung dữ gầm lên:" Em đi đâu?"

Jaemin không trả lời.

" Em cứ nhất định phải nhắc tới người khác khi có hai ta sao?"

Xung quanh chỉ có tiếng lá xào xạc, tiếng gió thổi qua.

" Cô ấy chỉ là quản lý nhà hàng."

Jeno nhượng bộ, hơi nới lỏng tay, xoa xoa cổ tay bị nắm chặt. Hắn muốn ôm em vào lòng nhưng Jaemin đã chặn lại trước ngực hắn. Em không nhìn Jeno, mệt mỏi thở dài:" Chỉ thôi sao? Hai người đẹp đôi mà. Chú vẫn như trước, là kẻ dối trá, phản bội. Đã có người khác nhưng còn lừa dối, trêu đùa tình cảm của tôi."

Trong đầu Jeno là hàng vạn dấu hỏi chấm.

Hắn nhếch mép cười, vò đầu rồi hung dữ nhìn thẳng vào mắt em.

" Na Jaemin. Em nói tôi phản bội, lừa dối em? Khi nào vậy Na Jaemin? Em có tự soi lại mình không? Ai phản bội ai? Chúng ta chưa hề chia tay, em giận dỗi, em chạy ra nước ngoài hơn một năm rồi khi em trở về thì em thành người yêu của cháu tôi. Là em phản bội tôi. Chơi đùa một chút với em thì sao? Có bằng cách em trả thù tôi không? Cứ cho rằng tôi với cô ta một chân, em với thằng kia tính như nào?"

Gương mặt nhỏ của Jaemin trắng không còn giọt máu, hai tay siết nắm đấm nhỏ, chịu nghe những lời buộc tội vô lý của hắn nhưng không hé răng nói nửa lời.

Cả hai im lặng giằng co nhau, tới khi Jeno thấy một tầng da nổi lên vì lạnh của Jaemin, hắn cởi áo vest muốn khoác lên cho em thì Jaemin gạt tay, áo rơi xuống đất.

Jaemin chìm vào giấc ngủ khi đã khóc cạn nước mắt.

Sáng hôm sau em thức dậy với cặp mắt sưng húp, mũi vẫn còn đỏ vì sụt sịt quá nhiều. Cơ thể rệu rã lê lết ra phòng khách cho mèo ăn.

Ba đứa con lắm lông mập ú không hề hay biết baba của chúng vừa trải qua một đêm đau khổ. Ăn no bụng là bắt đầu chạy nhảy lăng xăng quanh nhà.

Em chả thiết ăn uống gì. Uống lo một cốc nước lọc liền mệt mỏi nằm vật ra sofa. Jaemin lại nghĩ về chuyện tối qua. Từng câu từng chữ mà hắn mắng em, giống như cây kim đâm vào trái tim em.

Đúng là khi ấy, không có một lời chia tay nhưng thái độ sau cùng của hắn...khác gì tuyên bố cả hai dừng lại?

Buổi chiều, khi em vừa tự tay làm một chiếc bánh ngọt, muốn chúc mừng bản thân đạt được giải thưởng trong kì thi. Jaemin muốn chia sẻ niềm vui với người yêu. Em háo hức cầm bánh và hoa chạy tới nhà hàng mà Jeno làm.

Em nhấc máy gọi cho người yêu, hỏi anh mấy giờ về, anh nói có lẽ tầm khuya. Trong lòng Jaemin có chút mất mát nhưng em biết Jeno rất bận, hơn nửa năm đổ lại thời gian cạnh nhau của cả hai ngày càng ít, có những ngày không thấy mặt nhau, khi em ngủ hắn mới về, khi em thức giấc hắn đã đi.

Jeno nói:" Ăn cơm trước nhé, ngoan. Xong việc anh sẽ về sớm."

Dù buồn nhưng chỉ cần "ngoan" của Jeno, em liền vui vẻ nghe theo. Nhưng ngay khi em vừa định quay lưng trở về thì em thấy trên tầng hai của nhà hàng, ngay sát cửa kính, bóng dáng người yêu của em cùng người con gái khác đang ôm ấp, người kia còn ghé vào tai hắn nói gì đó. Hắn cười và đáp lại bằng một cái ôm.

Bận?!

Meo...meo...meo... kèm theo là tiếng cào cửa.

Jaemin bừng tỉnh từ ký ức buồn, em nhìn nhỏ mèo Lucy đang tích cực cào cửa, nó kêu rất nhiều kéo theo sự chú ý của hai đứa Luna và Luke đang nằm ngủ phía xa xa. Ba đứa mèo ngốc ngồi xếp hàng nhìn chằm chằm vào cửa ra vào.

Cứ ngỡ ba đứa muốn ra ngoài đi dạo, em vừa đi tới gần chúng thì mùi thơm của thức ăn quanh quẩn đầu mũi.

Em nghĩ chắc hàng xóm đặt thức ăn bị giao nhầm sang nhà em. Vừa mở cửa, người Jaemin không muốn gặp nhất hiện tại đang đứng sững bên ngoài. Vẫn là bộ đồ hôm qua, mặt hắn tiều tuỵ, hai mắt đỏ ngầu hằn tia máu, cằm lún phín râu, trông nhếch nhác vô cùng. Trên tay hắn là hộp cơm lớn.

Jeno thấy em mở cửa dù bản thân chưa bấm chuông, trên môi em còn treo nụ cười, giống như đã chờ một người rất lâu, vui mừng mà mở cửa. Tự nhiên cục tức ngang họng, Jeno ghen. Nụ cười của em thật chói mắt, ngay khi thấy hắn, nụ cười dần tan.

Miệng lưỡi hắn khô đắng, muốn nói nhưng không phát thành tiếng. Ngay khi lấy lại giọng nói của mình thì Jaemin đã đóng sập cửa lại, như thể nhìn hắn thêm chút sẽ làm bẩn mắt em.

Jeno gõ mấy lần cửa, bên trong không động tĩnh.

" Jaemin...em..." hắn thở dài, muốn mắng em nhưng lời tới môi lại nuốt xuống. Hắn có tư cách gì để mắng em.

" Anh có làm chút đồ ăn đủ cho bữa trưa và bữa tối. Em cầm vào ăn nhé."

Bên trong không có chút động tĩnh, im lìm. Hắn căng tai nghe tiếng xột xoạt bên trong rồi tiếng mèo kêu nho nhỏ. Chắc Jaemin vẫn đứng ở cửa, chỉ là không mở cửa cho hắn.

" Ngoan."

Tiếp sau là tiếng đập ván cửa "ruỳnh" chặt gãy lời hắn muốn nói.

" Cút. Cầm đồ ăn của chú về. Tôi không phải ngoan của chú. Cút đi đồ chó."

Tiếng gầm đầy giận dữ của Jaemin làm Jeno nhăn mày. Hắn biết em rất bực, là hắn sai, hắn đuối lý.

Jeno đặt hộp cơm cạnh cửa, trước khi đi sờ lên ván cửa, tựa chạm vào chủ nhân nó.

" Gâu."

Một lúc lâu sau, Jaemin nín khóc không ngồi dựa cửa nữa, đứng lên nhìn qua mắt mèo, không thấy người đàn ông thì trong lòng vừa trống rỗng mà lại vừa nhẹ nhõm. Em mở cửa ra, muốn xác nhận lại thì chỉ còn hộp cơm đặt trước cửa.

Đuổi là đi?! Từ khi nào hắn lại nghe lời vậy chứ? Tại sao không ương ngạnh như trước, hung dữ bắt em nghe lời?

Túi cơm đó, một miếng Jaemin cũng không đụng, thà ăn mì gói còn hơn ăn đồ hắn làm. Em sợ, bản thân sẽ lại mềm lòng.

Nhiều ngày trôi qua, đều đặn, đúng 7 giờ sáng, sẽ vang tiếng chuông, Jeno đặt túi đồ ăn làm sẵn cho Jaemin ngoài cửa.

Hắn biết Jaemin vẫn còn giận, không chịu gặp mặt, dù cho hắn mặt dày theo tới trường thì cũng không có kết quả. Số điện thoại bị cho vào danh sách đen từ lần trước, Jeno sử dụng bao nhiêu số là bấy nhiêu số bị chặn.

Jeno vô cùng nhớ em.

Mệt mỏi, buồn bã, tức giận và hụt hẫng.

Công việc trong nhà hàng vẫn phải làm nhưng Jeno mất đi hứng thú. Mỗi ngày hắn đều làm ra những món em thích rồi chạy tới trước cửa. Mỗi một món ăn đều là tất cả tình yêu của hắn gửi tới em, thay lời muốn nói nhưng hắn biết, Jaemin không ăn. Có một hôm, hắn thấy đồ ăn hôm trước còn xót lại trong bát của con chó trông giữ chung cư.

Các nhân viên trong nhà hàng nhìn sắc mặt u ám của ông chủ mà chỉ biết lấm lét liếc nhau, chả ai rõ có chuyện gì với ông chủ của họ.

Trợ lý của Jeno là người gần hổ, tay cầm lịch trình rón rén đi tới trước mặt bàn của sếp. Cậu nuốt nước bọt, sợ hãi nhìn sếp đang vuốt ve khuôn mặt của ai đó trong điện thoại.

" Chuyện gì?" Jeno nghe tiếng trợ lý nuốt nước bọt cái "ực", bực bội lên tiếng vì bị quấy rầy.

" Phía bên ngài Jong có nhắn sếp tới sớm hơn so với lịch hẹn một ngày nên tôi vừa đặt vé máy bay cho ngày mai." Cậu biết sếp mình rất tuân theo kế hoạch, chỉ cần lệch đi là dễ nổi khùng nhưng vì khách lần này là quan chức cấp cao của cường quốc nên cậu chỉ đành sắp xếp lại.

Ngoài dự đoán, Jeno chỉ gật đầu tỏ ý như đã rõ rồi lại u uất nhìn điện thoại. Bỗng nhiên cậu trợ lý thấy sếp mình thật giống chó bị chủ bỏ rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com