Ngoại truyện 2: Ván cược
Nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao, ngọn lửa dữ dằn điên cuồng cướp lấy không khí xung quanh. Kim Đình Hựu dựa vào góc tường, cảm nhận được tư duy của mình đang không ngừng trôi đi.
Tuy lúc nãy anh còn mạnh mẽ đảm bảo với La Tại Dân rằng mình sẽ không chết, nhưng trên thực tế trong lòng anh hoàn toàn không chắc chắn, nhưng anh vẫn đánh cược ván này.
Cho dù người đó có vẻ hoàn toàn sẽ không phải kẻ sẽ bỏ lỡ chính sự chỉ vì một vật thí nghiệm.
Không khí xung quanh trở nên mỏng manh hơn. Đầu óc Kim Đình Hựu mơ hồ sắp ngất, ngay lúc anh sắp quỵ xuống có người đã đỡ lấy anh.
Ánh lửa ánh lên trong tròng mắt thú của báo hoa mai. Viện trưởng của Viện Nghiên cứu Tân Văn hóa Kỹ thuật nhìn anh với gương mặt không biểu cảm, nâng tay gỡ xuống chiếc vòng kim loại trên cổ anh.
Trước khi chìm vào cơn mơ khóe môi của Kim Đình Hựu khẽ cong lên.
Lý Đế Nỗ và La Tại Dân đã thành công trốn thoát. Lý Mã Khắc tự mình trông coi Lưu Dương Dương bị ngất ở mảnh đất hoang bên ngoài Viện Nghiên cứu. Kẻ sau vừa tỉnh dậy đã hét vào máy quay bảo thả gã ra ngoài, gã cần phải tìm lính gác bóng đêm tính sổ.
Lý Mã Khắc trực tiếp tắt cửa sổ màn hình camera giám sát trên máy tính đi.
Lý Vĩnh Khâm rất bất mãn với chuyện này. Tạm thời nhốt Lưu Dương Dương lại. Ngoài mặt thì nói 024 cần được kiểm tra toàn diện nhưng thật ra đổi cách trừng phạt. Cùng lúc đó Lý Vĩnh Khâm cũng có ý kiến với Lý Mã Khắc. Nếu như lúc đó Lý Mã Khắc đuổi theo ra ngoài mà không quay lại cứu Kim Đình Hựu, chỉ sợ lúc này lính gác bóng đêm đã nằm trên bàn mổ của viện trưởng rồi.
Chỉ là khi Lý Vĩnh Khâm châm chọc "Chẳng lẽ lại động lòng với một vật thí nghiệm ư" Lý Mã Khắc mới lỡ nhấn sai một chỉ số.
"Ủy viên nghĩ nhiều rồi." Lý Mã Khắc bình tĩnh chính sửa số liệu. "Tinh thần thể có khả năng thôi miên rất hiếm thấy, tôi không muốn lãng phí vật thí nghiệm này."
Kim Đình Hựu cũng nghe thấy và anh không hề nghi ngờ lời của Lý Mã Khắc. Bởi vì anh đang bị trói chặt trên ghế thí nghiệm, tay phải bị cố định một máy tiêm. Nước thuốc kích thích được tính toán kỹ càng dùng để cưỡng ép anh thả tinh thần ra được chia làm nhiều đợt để tiêm vào cơ thể anh. Mà phụng điệp văn vàng của anh thì vẫn luôn bị hạn chế trong khoang thực nghiệm đặc chế. Trên thực tế thì kể từ ngày anh được đưa đến Viện Nghiên cứu Tân Văn hóa Kỹ thuật, ngoại trừ thời gian cần thiết dùng để ngủ anh vẫn luôn bị ép thả ra tinh thần thể để phục vụ nghiên cứu.
Nếu như Lý Mã Khắc không tiến hành kết hợp ngắn hạn với anh thì câu nói này có lẽ sẽ đáng tin hơn.
Thời gian một chu kỳ kết thúc, thuốc trên cánh tay phải ngừng tiêm. Cả người Kim Đình Hựu toát mồ hôi lạnh. Anh cố chịu việc cơ bắp đau đớn từ tác dụng phụ của thuốc, ép bản thân phải tập trung tinh thần để thu hồ điệp xanh ngọc về trong cảnh tranh tinh thần, củng cố vách chắn.
Tiếng bước chân khó mà bỏ qua càng ngày càng gần. Có người đi đến bên cạnh ghế thí nghiệm của anh, đầu ngón tay cứng cáp vặn cằm của anh sang, ép anh phải nhìn người đó.
"Đã nghe hết rồi?" Trong ánh mắt của Lý Mã Khắc là nét dữ dằn khó mà nhận ra. "Anh cố ý."
"Chỉ là tôi sợ chết thôi." Cổ họng của Kim Đình Hựu khô khốc, môi cũng bị tróc da, chỉ cần mở miệng nói thì đã rướm máu. "Ngài đã tự mình nói tôi rằng nếu rời khỏi căn phòng này tôi sẽ chết."
Lý Mã Khắc nhìn chằm vào anh, không nhìn thấy được bất kỳ cảm xúc nào trên mặt. Kim Đình Hựu đã hao quá nhiều thể lực, trước mắt anh dần dần xuất hiện bóng chồng. Lúc này chiều không gian cao độ nhúc nhích, một chú báo cường tráng bước ra.
Anh vô thức run rẩy, củng cố để cảnh tranh tinh thần của mình vững chắc hơn.
"Không gấp." Lý Mã Khắc nhẹ giọng nói. "Dù sao thì Trịnh Tại Huyền cũng không chịu đưa Kim Đạo Anh cho tôi làm thí nghiệm, tôi còn có rất nhiều thời gian để nghiên cứu anh."
Cảm giác cảnh tranh tinh thần bị cưỡng chế mở ra không dễ chịu. Giây phút tinh thần lực của lính gác mạnh mẽ ùa vào Kim Đình Hựu cắn mạnh vào môi dưới của mình để không phải kêu thành tiếng.
Vành môi vốn trắng bệch bị cắn đến nỗi đổi sang màu đỏ hồng không khỏe mạnh. Màu máu dính vào răng, cần cổ bị ép phải ngẩng đầu không ngừng run rẩy. Trong cảnh tranh tinh thần của anh, bươm bướm xanh ngọc văn vàng lảo đảo đập cánh bay lên rồi lại không thể bay xa mà chỉ có thể lượn vòng ở tầng trời thấp. Báo hoa mai ngồi ở bên cạnh nhàn nhã lắc lư đuôi. Đến khi nó nhìn đủ cảnh hồ điệp yếu ớt cố gắng chống trả nhưng không thể làm gì khác mới đột ngột vươn móng đè ép hồ điệp xuống.
Lý Mã Khắc rộng lượng cúi người xuống giải cứu bờ môi đã nhuốm máu của Kim Đình Hựu.
Bàn tay vẫn luôn nắm chặt của Kim Đình Hựu đặt bên hông cuối cùng cũng buông lỏng.
Khi mọi thứ đã ổn định thì Lý Mã Khắc mất tích rồi.
Thủ lĩnh vừa lên chức của bộ Lính gác và Dẫn đường cùng nhau ký phát lệnh truy nã ba vạch đỏ. Hai năm qua đi nhưng lại mãi chưa có tin tức.
Kim Đình Hựu đổi văn phòng hai lần. Khi dọn dẹp hộp thư nội bộ anh vô ý mở ra bản sao của lệnh truy nã nhận được năm đó. Hình ảnh trên đó là Cựu Viện trưởng của Viện Nghiên cứu mặc áo trắng đeo kính viền bạc lạnh nhạt nhìn chằm anh.
Cho dù hơi thở của báo hoa mai trong cảnh tranh tinh thần đã sớm phai đi anh vẫn không nhịn được mà rùng mình.
Anh cố chịu đựng việc tay đang run để tắt máy tính đi.
Đã từng có người suy đoán rằng vị viện trưởng thiên tài trong truyền thuyết kia đã sớm tiêu đời trên đường chạy trốn. Trên thực tế ngoại trừ việc bản thân Lý Mã Khắc đích thực là người giỏi ngụy trang khó tìm tung tích, người này còn dùng việc giữ lại mạng sống của Kim Đạo Anh và Trịnh Tại Huyền làm điều kiện trao đổi để lệnh truy nã được thông báo trễ hơn.
Tuy rằng chỉ kém ba ngày nhưng cũng đủ để Lý Mã Khắc có thể tìm được cách trốn đi hiệu quả. Sau đó khi Lý Đế Nỗ thay thế Lý Thái Dung trở thành lãnh đạo của Tháp cũng không biết tại sao chưa từng gia tăng mức độ truy nã.
Kim Đình Hựu vòng vo mập mờ hỏi La Tại Dân, thủ lĩnh bộ dẫn đường cũng vẫn như lúc xưa đánh trống lảng với anh. Nói đủ thứ điều nhưng không có câu nào có ích.
Đến đó thì Kim Đình Hựu ngày càng khẳng định rằng Lý Mã Khắc và Lý Đế Nỗ đã đạt thành hiệp nghị nào đó lấy việc trao đổi kỹ thuật làm nội dung chính.
Khó trách hai năm nay trên thị trường những nghiên cứu thuốc liên quan đến việc tăng cường năng lực của dẫn đường đột phá mạnh mẽ. Trước kia mảng này vẫn luôn là điểm yếu kém của lĩnh vực nghiên cứu thuốc.
Có lẽ, người đó chưa bao giờ rời đi.
Kim Đình Hựu nhìn vào mình trong kính. Tóc màu trắng bạc làm cho ngũ quan của anh càng thêm tinh xảo, phía dưới áo sơ mi lụa, quần da bó sát hoàn mỹ ôm lấy eo thon hông gọn của anh, còn có cả đôi chân dài thẳng tắp.
Khi anh mặc bộ đồ này đi ra từ ký túc xá thì nhận lấy vô số ánh mắt kinh ngạc trên đường đi. Ngay cả La Tại Dân còn đang tăng ca cũng ngây người, gấp gáp kêu anh lại hỏi anh muốn đi làm gì.
"Tìm bạn trai." Trên mặt Kim Đình Hựu là vẻ đương nhiên. "Đến tuổi rồi cũng nên đi tìm bạn."
La Tại Dân vốn giỏi ăn nói tư duy nhanh nhạy cũng hiếm khi ngây người. Cậu nhìn bóng lưng rời đi của Kim Đình Hựu, chuông báo trong đầu ầm vang, mạnh mẽ nhấn nút lên thang máy tìm Lý Đế Nỗ.
Một tiếng đồng hồ sau, có người đứng phía sau người đàn ông tóc bạc, chắn lại vô số ánh mắt thăm dò trong quán bar và gọi tên anh với giọng nói có phần nghiến răng nghiến lợi.
Kim Đình Hựu mỉm cười quay người lại. Phụng điệp văn vàng lượn lờ bay ra từ khe núi với dòng suối tí tách rải phấn lên chóp mũi của báo hoa mai.
Ván này, anh lại thắng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com