121| Cổ phần công ty Hồng Viễn
Vì bị cọ nước miếng lên mặt, Tấn Tấn kiên quyết không chịu cho Mạo Mạo ngủ bên cạnh nữa. Trần An Tu đành phải ôm người ra xa hơn, dù sao chiếc kháng này cũng rộng, năm sáu người ngủ đều không thành vấn đề. Mạo Mạo có phần không vui, người được ôm đi xa mấy bước, bé con còn lắc đầu nhìn Tấn Tấn, đôi mắt to tròn lấp lánh, Tấn Tấn nghiêng người mặc kệ.
Dường như bé thấy ấm ức, quay đầu lại nhìn Trần An Tu, miệng bập bẹ một tiếng 'ya'.
Trần An Tu cười búng trán, "Ai bảo con không nghe lời, bị anh trai ghét rồi kìa? Đáng đời."
"Ya..." Một tiếng này rõ ràng nhỏ đi nhiều.
Biết rõ đứa trẻ lớn ngần này căn bản không thể hiểu lời y nói, nhưng Trần An Tu vẫn thấy phản ứng này rất thần kỳ, y nói với Chương Thời Niên, "Nói nó, nó còn như thể không vui ấy."
Chương Thời Niên đi tới, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cái mặt béo của Mạo Mạo, "Ba ba nói xấu Mạo Mạo, Mạo Mạo có tức không?"
Chỉ cần có thời gian, Chương Thời Niên ngày nào cũng sẽ ôm con một lần, Mạo Mạo cũng rất quen với mùi của hắn, vừa thấy hắn qua là liền chủ động chìa tay ra cho ôm.
"Mạo Mạo, con đúng là cái đồ lợi dụng." Trần An Tu khinh bỉ hành vi lật lọng của bé con, sau đó nhét bé con vào trong lòng Chương Thời Niên.
Bị người ta mắng rồi, Mạo Mạo cũng chẳng hề nhận ra được, bé nằm trong lòng Chương Thời Niên, tay chân quơ quào, mừng rỡ cười khanh khách không thôi.
Trần An Tu thấy Tấn Tấn nằm trên kháng không nói gì, y liền đi qua bất thình lình tóm lấy ôm lên.
Tấn Tấn bị dọa sợ hét lên một tiếng, "Ba."
Trần An Tu ôm bé tung hai cái rồi bảo, "Ba đang ước lượng xem Tấn Tấn có tăng cân không."
Tấn Tấn ôm chặt lấy cổ Trần An Tu, gượng gạo đáp lại, "Ba, con lớn lắm rồi." Cho nên không thể hôn hôn ôm ôm như Mạo Mạo được nữa.
Trần An Tu hôn bẹp một cái lên trán thằng bé, "Lớn chỗ nào, sao ba không thấy, chiều cao còn chưa đến ngực ba, ba ôm một cái là lên rồi. Phải đến lúc ba ôm không được nữa mới coi như lớn."
"Vâng." Tấn Tấn gật đầu, khóe mắt thoáng hiện nét cười, đầu vùi vào lòng Trần An Tu.
Trần An Tu ôm chặt hơn, nhướn mắt lên trao đổi một nụ cười nhẹ nhõm với Chương Thời Niên. Đứa nào cũng là bảo bối của họ, đứa nào cũng không đáng bị chịu tủi thân, nhất là Tấn Tấn, hai người họ đều tự cảm thấy mắc nợ thằng bé rất nhiều, lòng càng coi trọng hơn.
—-
Đám người Quý Quân Hằng lần này tới Lục Đảo, đơn thuần chỉ là chơi đùa, người đẹp xe xịn, sơn hào hải vị, đi tới đâu cũng có người tiếp đón. Trần An Tu không từ chối được, bị Quý Quân hằng lôi đi tụ tập một buổi, ban đầu mọi người còn nghiêm túc uống rượu nói chuyện đầy hòa thuận vui vẻ, đến sau thì mỗi người mỗi kiểu, gọi cả trai lẫn gái tới làm bạn, không thiếu gì mấy gương mặt hay xuất hiện trên TV. Trần An Tu không có hứng ôm người vào phòng, đương nhiên Quý Quân Hằng cũng không dám cho y làm thế nên rủ y ra phòng khách chơi bài. Thứ bài bạc này Trần An Tu cũng thành thạo, nhưng khi y thấy trên bàn đặt toàn xấp thẻ đánh bài (1), thì y chẳng còn hứng thú gì nữa.
(1) thẻ đánh bài: ở đây là những đồng xu được dùng trong sòng bạc, theo quy ước thì giá trị của nó rất lớn.
"Thế nào? Trần tiên sinh không chơi mấy ván à?" Vệ Lâm đã ngồi xuống bên cạnh bàn gọi Trần An Tu muốn đi lại.
Trần An Tu cười nói, "Tôi không thạo kiểu chơi này lắm." Tiền y cũng có, nhưng không có hứng đua đòi với đám người này.
Quý Quân Hằng giải vây hộ, "Vậy An Tu ngồi bên cạnh tớ, bày mưu tính kế hộ tớ."
Vệ Lâm rút ra một điếu thuốc, gõ lên hộp thuốc lá, "Người không đủ, Trần tiên sinh cùng chơi cho đủ số đi." Hắn vừa nói thế, có một người đang định ngồi xuống lại đứng lên nhường chỗ.
Người ngồi bên cạnh Vệ Lâm chính là Lục Á Á, cùng với Lục Triển Triển vẫn dính hắn như hình với bóng. Lục Á Á vẫn giữ lịch sự không lên tiếng, Lục Triển Triển thì lấy hai đầu ngón tay xoay đồng xu đánh bài, không biết đang nghĩ gì.
Quý Quân Hằng đạp Vệ Lâm một phát dưới bàn, Vệ Lâm chợt hiểu ra, nghiêng đầu bảo Trần Lam châm thuốc hộ, phun ra một vòng khói mới nói, "Lần này tới Lục Đảo, có thể quen được Trần tiên sinh coi như may mắn của tôi, đêm nay tôi bỏ tiền, nếu thắng thì Trần tiên sinh được hưởng, còn thua thì cứ tính cho tôi." Nói xong, hắn ra hiệu cho Trần Lam chia một nửa số thẻ trước mặt hắn sang cho Trần An Tu.
"Vệ Lâm, đêm nay có phải cậu uống say rồi không, để Trần Lam đỡ cậu về phòng ngủ đi."
Vệ Lâm liếc nhìn Quý Quân Hằng đang giận dữ, đủng đỉnh đáp lại, "Thế nào? Nhanh vậy đã phân chia quan hệ rồi hả?"
Quý Quân Hằng còn muốn nói, nhưng Trần An Tu ấn bả vai hắn xuống, ngồi vào vị trí vừa trống kia, cười đáp, "Nếu Vệ tiên sinh đã có thành ý, vậy thì tôi cũng vào góp cho đủ số."
Vệ Lâm không ngờ hắn nói vậy mà người này dám ngồi xuống thật, hắn không khỏi nhìn lại Trần An Tu, không biết người này ngốc thật, hay là quá thông minh.
"Vệ tiên sinh có muốn đưa thẻ bài cho tôi không?" Vì Trần Lam nghe lời Vệ Lâm nói cũng không nhận thấy hắn muốn thật nên vừa rồi cũng không đưa tay chia thẻ bài. Bây giờ Trần An Tu ngồi xuống rồi mới chủ động đòi, "Đương nhiên nếu Vệ tiên sinh chỉ nói chơi thôi thì coi như tôi không nghe thấy."
Y cố ý dùng mấy câu này để làm Vệ Lâm nghẹn họng, thực tế thì đúng là Vệ Lâm cũng bị nghẹn họng thật, bởi vì rõ ràng vừa rồi hắn chỉ nói chứ không làm. Thế là giờ hắn phất tay, lần này Trần Lam mới thức thời chia một nửa số thẻ bài cho Trần An Tu.
"Cảm ơn." Trần An Tu thản nhiên nhận lấy. Đối với cách làm này của y, Quý Quân Hằng rõ ràng không tán thành, nhưng hắn vẫn không nói gì. Lục Á Á chỉ ngẩng đầu nhìn y, trong mắt có phần trầm tư, phương diện này Lục Triển Triển vẫn còn non nên chỉ khinh bỉ, dường như coi thường hành vi thấy tiền sáng mắt của y.
Đối với những ánh mắt đó, Trần An Tu đáp lại bằng một nụ cười chói lòa với tất cả, mãi đến khi người ta phải dời mắt đi mới thôi.
Mấy ván đầu tiên, dùng dao trâu mổ gà, Trần An Tu có thua có thắng, biểu hiện nghiêm túc, giữa chừng thua mấy ván liền, số thẻ bài trước mặt Trần An Tu càng ngày càng ít, Vệ Lâm nhiệt tình có thừa hùa thêm, "Trần tiên sinh có cần thêm thẻ không để tôi chia cho cậu một ít?"
Trần An Tu cười đáp, "Không cần đâu, chỉ ngần này là đủ rồi."
Mấy ván kế tiếp, Trần An Tu như được thần giúp, càng đánh càng thuận, không những lấy lại được số thẻ đã thua trước đó, ngoài ra còn thắng được không ít, "Thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng cần phải về rồi. Hôm nay chơi đến đây thôi."
Vệ Lâm nhếch môi cười, nói, "Trần tiên sinh đúng là biết thấy thắng liền thôi."
Trần An Tu đáp lại không hề khiêm tốn, "Đâu có, đâu có, có lẽ là do con người tôi biết chừng mực thôi." Nói xong y liền đẩy thẻ bài về phía Vệ Lâm, đứng dậy hào phóng nói, "Số thẻ này coi như tôi đưa cho Vệ tiên sinh làm bữa ăn khuya. Đừng khách sáo nhé." Số tiền này vốn là của hắn.
Quý Quân Hằng đuổi theo sau Trần An Tu, "An Tu, mồm miệng Vệ Lâm vốn chẳng tốt, cậu đừng để ý tới cậu ta."
Đây là một cuộc tụ tập riêng tư bên bờ biển, buổi tối gió trên biển rất lớn, Trần An Tu khép vạt áo lại cười đáp, "Tớ cũng không quen cậu ta, chấp nhặt với cậu ta làm gì, vừa rồi thắng nhiều như thế, cũng may có cậu phối hợp thả cho tớ đấy." Tuy y không thông minh được như Chương Thời Niên, nhưng dù gì điểm lý hóa cũng không tệ lắm, nhớ được một ván, rồi làm quen cách chơi của mỗi người, cộng thêm Quý Quân Hằng còn lén thả cho y, y muốn không thắng cũng khó, "Cậu mau vào đi, tớ về núi đây. Chú út với cháu trai cậu còn đang chờ tớ đấy. Đứa bé không thấy tớ sẽ khóc mất."
Quý Quân Hằng đáp lại rất lạ, "Tấn Tấn lớn thế rồi, không thấy cậu còn khóc chắc?"
Trần An Tu sửa lại cho hắn, "Không phải Tấn Tấn, là Mạo Mạo."
"Mạo Mạo lại là đứa nào?"
Lúc này Trần An Tu mới phát hiện điều không ổn, "Mạo Mạo là đứa nhỏ nhà tớ, cậu không biết sao?" Y tưởng người bên nhà họ Quý đã biết nên cũng không cố ý thông báo cho Quý Quân Hằng, dù sao nói cho bạn học việc mình đã sinh một đứa trẻ cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
Quý Quân Hằng kêu lên sợ hãi, "Gì cơ? Chuyện hồi nào vậy, sao tớ không biết chút tin tức nào? Tớ đã tới ba ngày rồi mà cậu mới bảo tớ biết? Đứa trẻ là của cậu, hay là của chú út?"
"Là của chúng tớ."
"Tớ biết coi như là của cậu, ý tớ là muốn hỏi đứa bé..." Chắc không phải nhận nuôi, còn nếu tìm người mang thai hộ, ý hắn muốn hỏi là, người cha trên phương diện di truyền của nó là ai, "Thôi, để mai tớ với anh cả đến thăm."
Trần An Tu đồng ý, nhìn Quý Quân Hằng vào nhà, y đút hai tay vào túi, đi về phía bãi đỗ xe. Thực ra y cũng hiểu, với thân phận của y, hẳn là rất nhiều người chứ không chỉ mỗi Vệ Lâm, đều nghĩ y với Chương Thời Niên đều là y bám vào Chương Thời Niên. Cách nghĩ này không thể dễ dàng thay đổi chỉ với đôi ba câu giải thích của y. Còn Lục Á Á và Lục Triển Triển kia cũng không biết là thế nào, y có cảm giác, hai người này rất có hứng thú với chuyện của y. Từ khi nào mà y đã trở thành nhân vật quan trọng đến vậy nhỉ?
—
"Đối với người này, em thấy sao?" Trở lại phòng khách sạn, Lục Á Á nới lỏng cổ áo hỏi Lục Triển Triển. Trần An Tu đi rồi, Quý Quân Hằng lại kéo Vệ Lâm sang chỗ khác nói chuyện, bàn người kia liền tự động tản dần.
Lục Triển Triển tổng kết lại, "Mặt mũi không tệ, đầu óc cũng thông minh." Suy nghĩ rồi bổ sung thêm, "Cũng đủ can đảm." Dám đối mặt với Vệ Lâm, cũng không xem lại đối tượng là ai.
Lục Á Á rót cốc nước ấm, nói, "Bây giờ y ở với Chương Thời Niên rồi, đương nhiên không sợ Vệ Lâm."
"Có bản lĩnh thì y cứ bám lấy Chương Thời Niên cả đời đi. Có điều anh ba, anh có chắc một loạt các hành động của chú ba gần đây là vì người này không? Chỉ bởi y là cháu ngoại trai của Lâm Trường Ninh? Chú ba không phải người xử sự theo tình cảm như thế đâu."
Đổi lại là người khác có lẽ không thể, nhưng nếu là về Lâm Trường Ninh thì không gì là không thể cả. Năm đó chú ba đã tranh chấp với người nhà chỉ vì Lâm Trường Ninh, vì sao chú ba lại độc thân nhiều năm như thế, hắn từng nghe cha mẹ nhắc tới không chỉ một lần, "Anh cũng không chắc lắm, nếu đã tới chơi thì cứ tiện thể quan sát người này luôn."
—
Tuy đã lấy lại được mặt mũi, nhưng nghĩ lại hành động đẩy tiền trả lại, Trần An Tu vẫn thấy đau lòng, "Hơn hai trăm vạn đấy, một cái thẻ bài đã là năm vạn rồi."
Tay Chương Thời Niên đang viết vẫn không ngừng, "Vậy sao em không lấy lại?"
Trần An Tu lập tức đáp rất khí phách, "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo (2). Tiền tài bất nghĩa, ai thèm chứ?" Nếu y lấy, có nghĩa Chương Thời Niên cũng sẽ bị người ta cười chê, "Tôi chỉ cảm thán thôi mà."
(2) Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: quân tử thích tiền tài, tiêu dùng theo đạo lý.
Chương Thời Niên cổ vũ y, "Lần sau em có thể ném thẳng vào mặt cậu ta."
"Có quá đáng quá không?" Nghe có vẻ rất sướng.
Chương Thời Niên nghiêm trang đáp lại, "Có qua có lại, cũng là một kiểu lễ nghĩa."
Trần An Tu thấy bực bội trước đó đều mất sạch, vỗ bàn cười to đáp, "Đệt, Chương tiên sinh, đấy là lời anh nói đó nhé, nhưng nghĩ cũng thấy đạo lý đấy." Câu nói 'bất thị nhất gia nhân bất tiến nhất gia môn'(3), dùng để hình dung hai người này, chắc không sai vào đâu được.
(3) Bất thị nhất gia nhân bất tiến nhất gia môn: không phải người một nhà thì không đi vào một cổng, ý nói người cùng một nhà tính cách cũng phần nào giống nhau, chắc thế *chậc lưỡi*
Bất kể ở ngoài gặp phải chuyện gì, nhưng về nhà vẫn có người đứng về phía mình, cảm giác ấy đúng là tốt thật.
Sau bữa sáng ngày hôm sau, Chương Thời Niên đi làm theo thường lệ. Lúc Trần An Tu thu dọn giường chiếu, phát hiện một tấm séc dưới gối đầu của mình, y đếm một chuỗi số không trên đó, thầm nghĩ, phương pháp an ủi của Chương Thời Niên đúng là thực tế. Y vẽ một cái đầu heo trên tờ séc, kẹp vào trong sách của Chương Thời Niên để hắn làm kẹp sách.
Chuyện về Mạo Mạo, bên nhà họ Quý cũng không truyền rộng rãi, dù sao thể chất của Trần An Tu, ít người biết vẫn tốt hơn. Bây giờ y vẫn chưa chính thức bước vào cửa nhà họ Quý, chuyện này bên đó cũng không tiện thay y quyết định. Cho nên khi Quý Quân Hằng và Quý Quân Nghị nhìn thấy Mạo Mạo đã rất sửng sốt, chú út cho phép Trần An Tu tìm người đẻ hộ nhanh như thế cơ à.
"Để tôi ôm đứa bé một cái được không?" Đứa trẻ quá mềm, Quý Quân Hằng chỉ dám tiến lại gần chứ không dám đưa tay ra bế thật, người mở miệng chính là Quý Quân Nghị.
Mạo Mạo đã chìa hai tay sẵn, Trần An Tu bất đắc dĩ, tính thằng bé này đúng là làm người ta phải coi thường.
"Trông nó ngoan quá." Quý Quân Nghị vừa nhìn là biết ngay hắn đã từng ôm trẻ con, tư thế dù vẫn hơi gượng gạo nhưng khá chuẩn.
"Ăn no rồi thì nghe lời thôi." Trần An Tu đáp.
Quý Quân Nghị ôm Mạo Mạo vỗ vỗ, nhìn thấy ảnh chụp chung của cả nhà đặt trên bàn, nói, "Đứa bé kia chính là Tấn Tấn sao? Nó và chú út đúng là giống nhau thật." Đây chính là cậu em họ mà họ không thể nhận được lại bởi vì đủ nguyên nhân đó sao?
Quý Quân Hằng cũng thấy ảnh chụp, đồng thời còn nhìn thấy tờ séc kẹp sách, thầm nghĩ, hai người này đúng là có sở thích quái gở, buồn nôn chết được.
—
"Tôi muốn để lại một phần cổ phần công ty Hồng Viễn cho Tráng Tráng." Lục Giang Viễn gọi điện cho Lâm Trường Ninh trước.
"Tráng Tráng sẽ không cần." Lâm Trường Ninh đáp rất chắc chắn.
"Tôi biết, cho nên cần em giúp." Trước đây hắn còn nghĩ cứ từ từ, nhưng sau khi gặp chuyện không may ở Anh, hắn đột nhiên nghĩ tới, lỡ như hắn có gì ngoài ý muốn, toàn bộ tài sản của hắn, Trường Ninh và Tráng Tráng đều không được lấy một xu nào, đây không phải kết quả mà hắn muốn thấy.
"Tráng Tráng không có hứng thú với chuyện đó, nó cũng không gánh nổi trách nhiệm này. Người nhà họ Lục các anh cũng sẽ không chịu cho Tráng Tráng xơ múi đâu. Tôi cũng không muốn." Đối với người nhà họ Lục, y không hề có chút thiện cảm nào, cũng không muốn Tráng Tráng phải dính dáng tới những người đó.
"Nó có thể không cần tham dự vào chuyện kinh doanh và quyết sách của công ty, chỉ hưởng lãi cổ phần thôi."
Lâm Trường Ninh vẫn từ chối, "Không cần thiết, Tráng Tráng không thiếu những thứ đó."
"Nó và Chương Thời Niên có thể sống cả đời sao?"
"Dù không có Chương Thời Niên, Tráng Tráng cũng có năng lực để sống được."
"Nếu như tôi nói, đây là việc làm duy nhất mà tôi có thể cho nó thì sao?"
Hết chương 121
><><><
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com