Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34| Đặt bút chấm hết.

Chương Thời Niên sinh ra trong một gia đình danh vọng, lại là con út, tử nhỏ đã được người lớn hai nhà Quý, Chương bảo vệ, ngay cả người khắt khe như ông cụ nhà họ Quý cũng nhẫn nhịn đứa con út được sinh muộn lúc ông bước sang tuổi trung niên này, trong công việc càng không có ai dám tỏ vẻ khó chịu với hắn, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị người khác chỉ trích thẳng thừng như vậy, hơn nữa còn chẳng hiểu tại sao, hắn có chút tức giận, nhưng vẫn cố kiềm nén, "Cậu đang nói gì vậy?"

Trần An Tu nâng cằm, lạnh lùng cười, lùi về phía sau, "Thật xin lỗi, Chương tiên sinh, tôi nói sai rồi, tìm ai là quyền tự do của ngài, nếu không có việc gì, tôi xin phép đi trước." Bỏ lại những lời này, y xoay người bước đi, thật khó coi, Trần An Tu, mi lấy tư cách gì để chỉ trích người này đây, mi chẳng qua là một trợ lý mà thôi, chuyện nửa người dưới của cấp trên mà mi cũng dám xen vào sao? Hiểu thì hiểu vậy, nhưng y vẫn theo bản năng cảm thấy ghê tởm, ghê tởm muốn nôn. Tiêu Phi là một kẻ đã có vợ, buổi chiều vừa lăn lộn trên giường với Kỷ Tư Viễn, buổi tối lại lên giường với Chương Thời Niên, những người này không thấy bẩn sao?

"An Tu." Chương Thời Niên không biết nhóc kia đang giận gì, nhưng hắn thấy được cảm xúc của nhóc kia không ổn, "An Tu, có chuyện gì vậy?" Hắn tiến lên hai bước nắm lấy cánh tay Trần An Tu.

Trần An Tu vùng ra khỏi tay hắn, không quay đầu lại nói, "Đừng đụng vào tôi, Chương tiên sinh. Tôi mới tắm xong, không muốn phải tắm lần nữa đâu."

Chương Thời Niên hiểu những lời này ý nói hắn bẩn, hắn là người thông minh, kết hợp với phản ứng lúc nãy của Trần An Tu, lại liên hệ với việc gặp Tiêu Phi trước đó, hắn lập tức hiểu ra mọi việc, hắn kiên nhẫn nén giận nói, "Không phải như cậu nghĩ đâu, tôi không có quan hệ gì với Tiêu Phi cả."

Phía trước là một chiếc cầu nhỏ, khéo léo tinh xảo, mặt cầu chỉ rộng nửa mét, rất khó để hai người đàn ông đi song song, cuối cùng Trần An Tu cũng dừng lại, hơi hơi nghiêng người, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn rất nhiều, "Chương tiên sinh, anh không cần giải thích với tôi đâu, vừa rồi tôi xúc động quá, cho tôi xin lỗi."

"Vừa rồi tôi..." Từ trước đến nay Chương Thời Niên không có thói quen giải thích hành động của mình với người khác, nhưng đối mặt với Trần An Tu, dường như tất cả thói quen đều lần lượt bị phá bỏ.

Nhưng Trần An Tu cũng không muốn cho hắn thêm bất cứ cơ hội nào, chen ngang nói, "Chương tiên sinh, chỉ còn ba ngày nữa, tôi sẽ làm tốt chức trách của một trợ lý, còn những thứ như trò chơi tình cảm này, xin lỗi tôi không thể tham gia." Bỗng nhiên, y nhận ra Chương Thời Niên có quan hệ với Tiêu Phi hay không cũng không quan trọng, y chán ghét Tiêu Phi, nhưng có lẽ trong lòng Chương Thời Niên y cũng giống Tiêu Phi mà thôi, đều là trò chơi cho những kẻ có tiền. Không trắng trợn bao dưỡng, nhưng bản chất đều như nhau. Chỉ là chơi đùa mà thôi, còn có thể là gì khác nữa?

Dây dưa lâu như vậy, chưa bao giờ Trần An Tu nhận thức rõ như bây giờ, sự chênh lệch giữa y và Chương Thời Niên không phải chỉ có tuổi, không phải chỉ là tiền hay địa vị xã hội, cũng không vì bất cứ một lý do bên ngoài nào, họ khác nhau từ ngay trong bản chất, trong tư tưởng. Y muốn một tình yêu suốt đời, điều mà Chương Thời Niên không thể cho y.

Hai người đứng đối diện nhau, Chương Thời Niên nhìn chăm chú hồi lâu, đôi mắt tối tăm không rõ cảm xúc dần dần lắng đọng lại, cuối cùng trở lại vẻ bình thản lúc đầu, "Được, tôi đồng ý với cậu."

Tất cả đã chấm dứt, sau khi trở về phòng, mong muốn duy nhất của Trần An Tu là được ngã nhào lên giường, đây là chuyện tốt, cuối cùng y cũng trút bỏ được tất cả gánh nặng trở lại với cuộc sống bình thường, như hi vọng của ba mẹ, tìm một cô gái tốt, cùng Tấn Tấn xây dựng một gia đình bình thường, như một đôi vợ chồng bình thường sinh con dưỡng cái. Đây mới là con đường mà y nên đi, một con đường có tương lai, mà không phải ở đây dây dưa không rõ với một người đàn ông.

Chương Thời Niên cởi áo ném qua một bên thay cái khác, đây là áo lấy từ chỗ Kỷ Tư Viễn. Sau khi tách khỏi Trần An Tu, hắn gặp Kỷ Tư Viễn bên ngoài.

"Sao hôm nay anh bỗng dưng có hứng thế, hơn nửa đêm rồi còn chưa ngủ?"

"Không phải cậu cũng giống tôi sao?"

Hắn thấy ánh mắt Kỷ Tư Viễn đang dán chặt vào phần cổ áo mở rộng của mình, cười, "Bị vật nhỏ trong nhà đá xuống giường sao? Nóng tính vậy à?"

"Đừng nói về cậu ấy như thế."

"Động lòng rồi có khác, nói cũng không cho nói, được rồi, đừng nóng, tôi mới được một chai rượu ngon, cùng vào phòng tôi uống một ly chứ?"

Trong lúc uống, cổ tay áo không cẩn thận dây vào rượu, Kỷ Tư Viễn tìm cho hắn cái áo mới chưa mặc lần nào.

"Năm đó tôi chưa từng gặp Tiêu Phi."

"Tôi đã đoán ra rồi."

"Sau này đừng để cậu ta xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi tin rằng cậu hiểu ý tôi."

"Chuyện này cũng dễ thôi, tôi sẽ không để cậu ta xuất hiện ở những nơi mà anh có thể nhìn thấy."

"Tôi có vài việc muốn hỏi cậu ta."

"Để tôi gọi cậu ta đến đây. Cậu ta đang ở bên khu C."

"Không cần, lát nữa đi ngang qua đó, tôi sẽ ghé hỏi cậu ta." Hắn chỉ muốn biết năm đó Tiêu Phi nhìn thấy bao nhiêu.

Sau đó hắn đến gặp Tiêu Phi, tiếp theo lúc hắn và Tiêu Phi đi ra không hiểu sao lại gặp nhóc kia đang đi tản bộ. Có lẽ rất nhiều chuyện tuy nhìn rối rắm nhưng đều đã được định trước cả rồi.

Trái ngược với cảm xúc trong lòng, thời tiết hôm nay vẫn rất tốt, từng tia nắng chiếu xuyên qua bức tường thủy tinh rọi sáng cả đại sảnh.

"Trần An Tu, lên núi săn thú với chúng tôi không?" Nhiều người ở đây đều có công ăn việc làm, nghỉ ngơi được vài ngày liền lần lượt rời đi, hôm nay chỉ còn 5 người ở lại vác súng săn chuẩn bị lên núi chơi.

"Không được rồi, ngày mai tôi và Chương tiên sinh sẽ rời khỏi đây, hôm nay phải dọn dẹp đồ đạc."

Những người đó đều biết Trần An Tu là trợ lý, không được tự do thoải mái như bọn họ, nên cũng không ép uổng, leo lên xe vẫy tay, "Vậy tới tối cậu nhớ đến uống rượu nhé, không chừng chúng tôi có thể săn được con lợn rừng về làm thức ăn đấy."

"Săn được con thỏ đã là giỏi rồi." Trần An Tu cao giọng đùa với bọn họ.

"Dám xem thường chúng tôi, tối về tính sổ với cậu."

Những người đó lái xe đi, Trần An Tu dọn dẹp bên ngoài xong trở về phòng, chiếc ghế sô pha Chương Thời Niên thường ngồi hôm nay cũng trở nên trống trải, người nọ đang ở trong phòng đọc sách. Từ tối qua đến giờ, hai người chưa nói với nhau câu nào, có một số việc không ai có thể vờ như chưa từng xảy ra. Cũng may cả hai người bọn họ đều là người trưởng thành, cũng không gây ra việc lớn.

Hai ngày tiếp theo, Trần An Tu không nhìn thấy Tiêu Phi nữa, nghe Kỷ Minh Thừa nói, cậu ta đã đi trước rồi. Đến sáng ngày thứ ba, bọn họ lái xe về nội thành.

Sau dịp lễ 1 tháng 5, đường trong nội thành lại trở về với dáng vẻ thoáng đãng của nó, sau 5,6 ngày náo nhiệt, đường phố vắng vẻ bây giờ không hiểu sao lại khiến người khác có cảm giác trống vắng.

Joe trở về đúng hạn, sự trở lại của hắn cũng đồng nghĩa với việc đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa Trần An Tu và Chương Thời Niên.

Hết chương 34

><><><><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngn