Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 79: Thật Sự Tức Giận

Bạch Đường không nghe thấy cuộc đối thoại của mẫu tử Bạch gia, đối với chuyện xảy ra ba năm về trước, nàng không quá hứng thú, lúc đó nàng chưa xuyên đến đây, dù tốt dù xấu cũng không liên quan đến nàng.

Để ý chuyện trước mắt mới là quan trọng.

Về đến nhà, Từ thị đang đợi nàng.

"Con qua Thạch gia rồi à?"

"Con đi rồi, con có nói với thẩm thẩm một tiếng, nhà ta sắp xây lại hậu viện, có thể ồn ào ảnh hưởng nhà họ."

"Bà ấy nói sao?"

"Bảo là không sao, hàng xóm cả mà."

Từ thị không tin lắm, nhìn Bạch Đường chằm chằm: "Thật sự không có gì à? Bà ấy không nói mấy ngày nay bà ấy làm gì trong thôn à?"

La thị móc mỉa đôi ba câu, nàng không hề đáp trả, La thị cũng đành im lặng.

Vừa rồi thấy thái độ Vương thị, chẳng lẽ Bạch Đường còn không hiểu ra.

Chính là sợ nàng gả qua, cho nên muốn sắp xếp trước hôn sự cho Thạch Đầu ca.

Nàng tuyệt đối không ngăn cản, tuyệt đối không có ý kiến mà, ai mà đến trước mặt nàng hỏi ý nàng nhất định sẽ nói tạ ơn trời đất.

Nếu cho nàng nói một câu thật lòng, Bạch Đường rất muốn nói, nếu Thạch Đầu ca là huynh trưởng của nàng, nàng cũng không cần nghi ngại vất vả như vậy, phiền tới phiền lui.

Có điều, vừa rồi nhìn hoàn cảnh Thạch gia, nhà bọn họ cũng không hơn ai cho lắm.

Cho nên, Thạch Đầu ca là ca ca nhà người khác, có lẽ cũng tốt, nếu thật sự là nhà mình, cũng không thật sự ổn lắm.

"Vương thị nhờ vả vài người, không cần biết đáng tin hay không, nói là nhi tử của bà muốn tìm người định thân, người ta vừa về chưa bao lâu, ghế còn chưa ngồi ấm chỗ, có trời mới biết, nếu hắn chạy đi lần nữa, lại mất ba năm, chuyện định thân phải biết tính toán thế nào."

"Mẫu thân, sao Thạch Đầu ca phải rời nhà đi?"

Từ thị lập tức ngậm chặt miệng: "Ta cũng không phải thân mẫu hắn, sao ta biết được!"

"Mẫu thân, có phải liên quan đến con không?"

"Không liên quan đến con, không dính dáng đến con chút nào!"

Từ thị quýnh quáng cả lên, không đợi Bạch Đường phản hồi, ruột nóng như cào, lập tức chạy về nhà bếp: "Ta còn đang nấu ăn dưới bếp!"

Bạch Đường nhận ra, chuyện Thạch Đầu ca rời thôn ra ngoài có liên quan đến nàng, cũng là vì nàng.

Nhưng nàng không nhớ rõ, phụ mẫu cũng mừng rỡ vì nàng không nhớ ra, đoán chừng không phải chuyện tốt, nhìn dáng vẻ lấp liếm của mẫu thân, kỹ thuật diễn xuất thật sự hơi kém.

Mọi người không chịu nói đúng không, không nói cũng không sao, nàng có thể tự đi hỏi, hỏi người trong cuộc, hỏi Thạch Vĩnh Ngôn.

Thạch Đầu ca, rốt cuộc vì sao huynh bỏ nhà trốn đi, huynh đừng giấu giếm ta, nếu không ta sẽ rất khó chịu.

Mọi người tin hay không đều được, nàng nhất định có thể hỏi ra đáp án.

Cho nên, Bạch Đường không chút gấp gáp, đợi ăn xong bữa cơm thơm lừng, có rau có thịt, cả nhà ăn tới mức bụng tròn vo.

Đặc biệt là Thạch Oa, vừa buông đũa xuống đã vỗ vỗ cái bụng nhỏ: "Đại tỷ, ngày nào mình cũng ăn thịt được không?"

Từ thị vừa bực mình vừa buồn cười, búng trán hắn một cái: "Ngay cả lão địa chủ cũng không được ăn thịt mỗi ngày, con đừng có đòi hỏi lung tung với Đại tỷ."

"Ăn thêm đi, cơ thể đệ đệ sẽ khoẻ nhanh hơn." A Duyệt ở bên cạnh lại hùa theo.

Mới ăn cơm đôi ba ngày, Bạch Đường nhìn qua lại, sắc mặt người trong nhà rõ ràng hồng hào hơn, nàng cươid bảo: "Ngày nào cũng ăn thịt thì tỷ không hứa chắc, nhưng mỗi ngày ba bữa cơm no thì được."

Thạch Oa gật đầu thật mạnh: "Ba bữa rất tốt, ba bữa tốt hơn hai bữa!"

Lúc trước, phần lớn thời gian trong nhà chỉ ăn hai bữa, Thạch Oa mặc dù không thiếu cơm canh, nhưng không phải ngày nào cũng ăn gạo trắng mì trắng.

Hơn phân nửa nhà trong thôn cũng giống như vậy, thôn Bạch Vu cũng không đặc biệt giàu có, nói thẳng ra, mỗi nhà có tí ruộng vườn, nhà mình còn không đủ ăn, sao có thể dư dả.

"Đại tỷ nhi, phụ thân con bảo, con có mời người về làm việc, người đó đâu?"

"Con đã bàn bạc xong rồi, ba ngày sau huynh ấy sẽ đến đây."

"Về phần gạch, nhà mình không có nam nhân có sức lao động, cũng không thể để con tự mình chuyển về."

"Mẫu thân, người đừng lo lắng, con đã tính toán hết rồi, đến khi đó, người cứ quan sát xem có ổn hay không là được."

"Đại tỷ nhi nói vậy thì là vậy đi."

Từ thị nở nụ cười: "Con cũng đừng hiếu thắng quá, dù sao cũng là cô nương gia."

Bạch Đường đi một vòng quanh nhà, vải vóc vừa tặng xong, La thị còn vừa may thành y phục mặc lên người, nhưng hôm nay nàng tuyệt đối không thể đi tay không đến nhà trưởng thôn.

Phải tặng thứ tốt, trong khả năng mình, lại không dễ từ chối.

Nói đến lợi ích thiết thực thì bạc chính là thiết thực nhất, tuy nhiên, Lý thúc lại là người tính tình mềm mỏng, ông dám nhận bạc trắng thì mặt trời cũng mọc đằng Tây.

Bạch Đường xoa đầu, nhìn tới nhìn lui, mãi vẫn không nghĩ ra.

Lý thúc, La thị, Lý trưởng thôn, Tiểu Sơn nhi tử nhà họ, vừa sinh ra đã mắc bệnh.

Ngón tay Bạch Đường cứ vẽ từng vòng tròn lên bàn, bỗng chốc ánh mắt sáng lên, tặng Lý thúc hay tặng La thị, đại sự chưa chắc đã thành, vậy thì tặng cho Tiểu Sơn.

Hai người sẽ không thể từ chối, cũng không đành lòng từ chối.

Nàng vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, Từ thị gọi với theo sau: "Đại tỷ nhi, con lại đi đâu đó, đi đường cẩn thận."

"Rồi, rồi, mẫu thân, người yên tâm."

Hôm nay Bạch Đường lui tới núi Tiểu Khâu hai lần, thật sự rất mệt, chẳng qua trong đầu có việc để suy nghĩ, bàn chân cũng không dừng bước.

Nàng đi được non nửa đường, cứ cảm thấy có người đi theo phía sau, nghĩ tới mấy kẻ xấu chặn đường mình lúc trước, nàng càng cảnh giác hơn, rút chiếc liềm nhỏ bên người, còn chuẩn bị một thanh chuỷ thủ nhỏ để phòng thân.

Lúc trước nàng cất chúng trong sọt tre, sau đó Bạch Đường sửa sọt tre lại, bên ngoài có thêm hai ngăn nhỏ, khi hái thảo dược thì để tạm vào, bây giờ những đồ phòng thân đều cất ở nơi có thể lấy được.

Đoán chắc phía sau có người, đầu tiên Bạch Đường bước chậm hơn, người sau lưng vẫn đi theo không nhanh không chậm, nàng đột ngột bước nhanh dần lên, sau đó lao vụt đi, chạy được một khoảng xa, lúc này mới đột ngột quay người lại.

Thạch Vĩnh Ngôn không phản ứng kịp, nhất thời không biết nên đuổi theo hay nên tránh đi thì tốt hơn.

Dáng vẻ một hán tử cao lớn vạm vỡ lại lúng túng khiến người ta vừa tức giận vừa buồn cười.

"Huynh cố ý doạ muội sợ đúng không?"

"Không phải."

"Vậy huynh lén lút theo sau muội để làm gì chứ!"

Bạch Đường cố tình xụ mặt, kiềm nén không cười.

"Mấy ngày trước, lúc muội lên trấn Bình Lương gặp phải người xấu, mặc dù có sợ hãi nhưng không nguy hiểm, nhưng ta nghe được thì không yên tâm, vừa rồi ta thấy muội ra khỏi nhà thì đi rất vội vàng, ta tưởng có chuyện quan trọng nên đuổi theo xem thế nào."

Thạch Vĩnh Ngôn rất kích động, nhất là khi thấy Bạch Đường giận tái mặt, tay chân hắn dường như trở nên thừa thãi, lại thêm chuyện nàng vừa qua nhà mình, đã gặp mẫu thân.

Mặc dù mẫu thân nói bà chưa hề nói gì phật lòng người ta.

Nhưng mà, người nói vô tâm, người nghe có ý.

Thêm nữa, mẫu thân nhất quyết phản đối hắn tiếp xúc với A Đường, lại đi khắp nơi thu xếp hôn sự cho hắn.

Đủ chuyện vụn vặt cộng lại, Thạch Vĩnh Ngôn nghĩ, thôi xong đời rồi, A Đường thật sự tức giận, rất giận luôn rồi!

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com