Chương 7
Trần Lập Nông vác Thái Từ Khôn trở về khách sạn, lúc này, Thái Từ Khôn liều mạng giãy giụa, tay chân cùng vung lên đánh Trần Lập Nông, Trần Lập Nông cũng không buông tay, thừa lúc Thái Từ Khôn ồn ào, Trần Lập Nông liền hung hăng đánh vào mông Thái Từ Khôn một cái.
"Ta thao, Trần Lập Nông em con mẹ nó dám đánh lão tử."
"Gọi tôi là LEO." Trần Lập Nông không phiền lặp lại câu nói.
Trần Lập Nông đem Thái Từ Khôn ném lên trên giường, Thái Từ Khôn trở mình một cái bò lên, lại bị Trần Lập Nông ấn ở cổ.
Trần Lập Nông híp mắt nhìn mặt Thái Từ khôn, cười lạnh nói: "Nhìn không ra nhỉ, anh lại rất thích làm nam kỹ."
Thái Từ Khôn vươn cổ, cũng cười nói: "Tôi có thích hay không, cũng không liên quan gì tới cậu đi, LEO."
Thái Từ Khôn dùng sức nói, hơn nữa ở từ cuối cùng lại kéo dài giọng ra.
Con ngươi Trần Lập Nông tối sầm lại, lực trên tay thả ra vài phần, Thái Từ Khôn nhân cơ hội đá một cước vào ngực Trần Lập Nông, Trần Lập Nông ngã trên mặt đất, Thái Từ Khôn vùng dậy bỏ chạy.
Trần Lập Nông tay dài, một tay bắt lấy mắt cá chân nhỏ của Thái Từ Khôn, nhẹ nhàng giữ lại, Thái Từ Khôn liền đứng không vững, té lên người Trần Lập Nông, Trần Lập Nông cũng không ngại đau, hai tay liền siết chặt thắt lưng Thái Từ Khôn, Thái Từ Khôn giãy dụa hồi lâu nhưng không vùng ra được.
"Anh chạy cái gì!" Trần Lập Nông xoay người ngăn chặn Thái Từ Khôn, miệng thở hổn hển.
"Cậu sa thải tôi, tôi có thể không đi sao?" Thái Từ Khôn quyết tâm lần này phải đi, cơ thể liên tục xoay lại, ngay cả Trần Lập Nông cũng đè không được.
"Tôi không phải đã lấy một tỷ đem anh mua trở lại rồi sao!" Trần Lập Nông quát, hai tay bắt đầu vén quần áo Thái Từ Khôn lên, thò tay vào sờ thắt lưng mảnh khảnh của anh.
Thái Từ Khôn lấy hai tay chống đỡ, giống như một con cá trượt từ dưới thân Trần Lập Nông ra, sau đó một cước đá trúng bụng Trần Lập Nông: "Lão tử không phải của lạ!"
Trần Lập Nông bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm bụng, mắt thấy Thái Từ Khôn sắp đi tới cửa, Trần Lập Nông cắn răng đứng dậy, chạy qua ôm ngang Thái Từ Khôn, đưa anh kéo về phía sau.
Thái Từ Khôn trở tay một quyền đấm vào mặt Trần Lập Nông, khóe miệng Trần Lập Nông chảy ra một chút máu.
Trần Lập Nông nhìn Thái Từ Khôn, không thể hiểu được người kia đang nghĩ gì.
Thái Từ Khôn đi qua, ngẩng cằm hỏi: "Cậu đang sợ cái gì? Nếu cậu thực sự là LEO, vì cái gì không dám đem tôi giữ lại bên cạnh? Tôi chỉ là một nam kỹ nhỏ bé mà thôi, cậu rốt cuộc đang sợ cái gì?"
Trần Lập Nông nhất thời không trả lời, Thái Từ Khôn cười: "Trừ phi em chính là Trần Lập Nông."
Trần Lập Nông gầm nhẹ một tiếng, đem Thái Từ Khôn áp sát lên cửa, khủng bố dọa người, Thái Từ Khôn lại không sợ hãi chút nào, đón nhận ánh mắt của Trần Lập Nông, hỏi tựa như khiêu khích: "Em dám không?"
Hai người đối diện hồi lâu, Trần Lập Nông vẫn thở gằn, không trả lời, Thái Từ Khôn ngửa đầu nở nụ cười: "Đồ nhát gan!"
Thái Từ Khôn dùng sức đẩy Trần Lập Nông ra, Trần Lập Nông lùi về phía sau vài bước, ngã xuống giường. Thái Từ Khôn không rời đi, anh đi về phía Trần Lập Nông, vừa đi vừa cởi áo chính mình ra.
Âm thanh dây lưng cởi ra va chạm làm Trần Lập Nông thoáng thanh tỉnh một chút, thời điểm ánh mắt cậu tập trung lại, Thái Từ Khôn đã trần trụi ở trước mặt.
Thái Từ Khôn cúi đầu, hôn lên môi Trần Lập Nông, tay phải cởi bỏ từng cúc áo sơmi của Trần Lập Nông, lại một đường mò xuống cạp quần, Thái Từ Khôn cởi bỏ quần, tay dò xét đi vào.
"Thật lâu trước kia, em đã sẵn lòng trở thành người làm* cho anh, hiện tại, đến phiên anh."
[(*):chắc ý tác giả là khẩu giao ---> dùng miệng làm ấy, (你愿意为我变成夜行者) cả câu này mình không biết dịch sao cho suông nên mình chế lại xíu, nhưng mà nghĩa cũng gần gần giống như vậy]
Nói xong câu đó ở bên tai Trần Lập Nông, Thái Từ Khôn liền ngồi xổm xuống, ngậm lấy cự vật của Trần Lập Nông.
Cả người Trần Lập Nông run lên, trong ánh mắt điểm một chút lệ quang tràn đầy thỏa mãn, cậu cảm thấy được chính mình triệt để bị đánh bại, sự giả vờ của cậu, trước mặt Thái Từ Khôn một chút như thế, hoàn toàn bị sụp đổ.
Thái Từ Khôn không thuần thục phun ra nuốt vào, liều mạng nuốt sâu vào bên trong, thiếu chút nữa nôn khan ra. Bỗng nhiên có một lực đưa anh nhấc lên, Thái Từ Khôn nhẹ nhàng bị đặt trên giường.
Trần Lập Nông thành thạo cởi bỏ quần áo chính mình ra, nhẹ nhàng bao phủ lên người Thài Từ Khôn, sau khi chóp mũi hai người cọ sát nhau phút chốc, họ hôn lên, giống như nụ hôn đầu tiên của bọn họ, hai người đều rất cẩn thận, đầu lưỡi theo bản năng duỗi vào trong miệng đối phương, say mê quấn quýt lấy nhau.
Hai tay Thái Từ Khôn đặt lên bả vai Trần Lập Nông, không nhịn được rên rỉ, hai chân không tự giác ma sát lên. Trần Lập Nông nâng tay phải lên, một đường mò xuống phía dưới huyệt khẩu của Thái Từ Khôn, nhẹ nhàng nhấn một cái, Thái Từ Khôn liền cong thắt lưng lên.
Trần Lập Nông vuốt ve, ấn nhẹ vòng quanh huyệt khẩu, cho đến khi huyệt khẩu trở nên mềm mại nhẵn mịn, mới đưa ngón tay thâm nhập vào trong đó, vừa mới đi vào, Thái Từ Khôn liền chịu không được né tránh nụ hôn của Trần Lập Nông, miệng phát ra tiếng thở gấp.
Trần Lập Nông cũng không lưu luyến, đầu lưỡi chuyển qua hầu kết, xương quai xanh, thẳng đến ngực của Thái Từ Khôn. Trần Lập Nông liếm xuống hai điểm đỏ, tay vẫn không ngừng di chuyển, vừa tiến vừa ra nhịp nhàng.
"A....ân....." Thái Từ Khôn phát ra tiếng thở khoan khoái, tay vươn tới sờ lấy vật đã cương cứng của Trần Lập Nông, chầm chậm lên xuống.
Chờ hậu huyệt Thái Từ Khôn tiết ra chất dịch ẩm ướt của ruột non, Trần Lập Nông liền lật người Thái Từ Khôn lại, Thái Từ Khôn thuận theo nâng mông lên, Trần Lập Nông cầm lấy cự vật đã nóng lên của chính mình, cuối cùng tiến vào.
Nội bích của Thái Từ Khôn phủ những nếp gấp tràn đầy sức sống, Trần Lập Nông vừa tiến đến, liền cảm nhận được một lực hút rất mạnh, làm cậu thiếu chút nữa "tước vũ khí đầu hàng".
Trần Lập Nông đỡ lấy thắt lưng Thái Từ Khôn, lưng và hông chuyển động trước sau, cắm vào hết chín phần, lại dùng hết sức tiến vào chỗ sâu nhất.
Thái Từ Khôn rên rỉ thỏa mãn, mặc kệ là thân thể hay là tinh thần, đều là thỏa mãn.
Trần Lập Nông thở gấp, liên tiếp tăng tốc, Thái Từ Khôn ê a kêu lên, nghiêng đầu qua, Trần Lập Nông hiểu được ý của anh, tới gần cùng Thái Từ Khôn hôn môi.
Thái Từ Khôn cả người run rẩy, đạt tới cao trào, phóng thích ra ngoài.
Trần Lập Nông lại đem Thái Từ Khôn lật lại, đem hai chân anh đẩy cong đến ngực, toàn bộ xâm nhập. Tư thế này chạm vào điểm nhạy cảm của Thái Từ Khôn, phân thân vừa mới mềm xuống lại bắt ngóc đầu lên.
Thong thả ra vào vài lần, Trần Lập Nông lần thứ hai nhanh hơn, mỗi một lần đều đạt đến chỗ sâu nhất.
Giữa tiếng rên rỉ của Thái Từ Khôn xen lẫn vài tia khóc nức nở, cơ thể bị va chạm mạnh gần như vỡ ra, anh vươn tay, muốn nắm lấy một cái gì đó.
"Muốn tới, muốn tới." miệng Trần Lập Nông thì thào ra tiếng, mạnh mẽ tách hai chân Thái Từ Khôn ra, cúi xuống đè úp lên người Thái Từ Khôn, mông nâng cao lên lại hung hăng áp chế.
"Anh cũng vậy." Thái Từ Khôn đáp lại, hai tay gắt gao bấu vào lưng Trần Lập Nông.
"A a." hai người đồng thời kêu to, bắn ra cùng thời điểm, Thái Từ Khôn một hơi hung hăng cắn lên vai Trần Lập Nông.
Hai người sau khi cao trào, họ cứ thế ôm nhau, nghĩ ngơi một lát, Thái Từ Khôn chọc chọc sợi tóc ướt trên trán Trần Lập Nông, ánh mắt ôn nhu như nước.
"Thực xin lỗi." Thái Từ Khôn mệt mỏi cười.
Trần Lập Nông hiểu những gì Thái Từ Khôn nói, nhưng cậu không trả lời, rút ra ngồi dậy, xoay người đi.
Thái Từ Khôn thấy Trần Lập Nông mặc quần áo vào, có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Trần Lập Nông không để ý đến anh, sau khi mặc quần áo gọn gàng, cậu mở cửa đi ra ngoài, chỉ để lại một câu.
"Đó không phải việc của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com