Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14: Có trộm

Một ngày mới bắt đầu! 

Khi ông mặt trời đã lên đến đỉnh núi, con nhóc lười biếng trong phòng mới bắt đầu cựa mình tỉnh giấc.

Thật sự nó rất mệt. Tối qua ngủ muộn quá, rồi ngồi nói chuyện với bà chủ một lúc lâu rồi mới được chợp mắt. Sáng hôm nay, nó không muốn dậy chút nào.

Chiếc cửa nặng nề hé mở, một thân phụ nữ tiến vào, cái dáng này rất quen, nhưng do chói quá, nó không nhìn rõ. Người phụ đó khẽ tiến lại bên giường nó, ngồi xuống, nở một nụ cười hiền hậu

-"Bác Hồng!?"

Bác Hồng nhìn nó đầy yêu chiều

-"Bác đây!"

Nó dụi dụi mắt đến cả chục lần. Ôi bác Hồng, đúng là bác Hồng thật rồi! Suốt hơn nửa tháng nay, bác đi, cuộc sống của nó tại căn nhà thật đen tối. Và bác ấy đã trở lại, đem lại thứ ánh sáng diệu kì cho cuộc đời nó.

Nó nhớ bác Hồng lắm, nhớ kinh khủng, nhớ dã man, nhớ không kể xiết!

Nó ôm chầm lấy bác, thút thít

-"Bác ơi bác ơi, con nhớ bác lắm luôn í!"

Bác mỉm cười, xoa đầu nó.

Bữa sáng hôm đó diễn ra thật vui vẻ. Dường như, trong căn nhà đó đã không còn phân biệt giữa người làm và chủ nữa rồi, từ nay, tất cả đều cùng chung một mâm cơm, đều cung chung một mái nhà.

Huỳnh Hiểu Lan nghĩ nát óc ra vẫn không thể hiểu nổi. Một gã đàn ông lăng nhăng, khó tính như hắn lại có thể ngoan ngoãn về nhà mỗi tối, ngày ba bữa đều đặn, rồi còn chấp nhận cho lũ người hầu kia ngồi xuống dùng bữa cùng. Chẳng lẽ hắn đã thay đổi?

Lần này Nguyễn phu nhân trở về, bà đã thật sự lợi hại hơn lúc xưa rất nhiều. Còn nhớ hồi đó, bà có đổ bao nhiêu mồ hôi công sức, vẫn không thể kéo hắn vác xác về nhà, ngày một bữa ăn còn khó khăn. Mà sao bây giờ bà quay lại, đứa con trai hư hỏng của mình lại có thể chuyển đổi 360 độ như vậy?

Thưởng thức bữa sáng cùng người thân, bà khẽ nhìn sang nó, một cô gái đặc biệt, hồn nhiên, trong sáng, thơ ngây, có chút bí ẩn là lạnh lùng. Sâu thẳm trong con người đen láy tuyệt đẹp kia, là một nỗi buồn không kể xiết. Cô gái này, người bà đã chọn.

Liếc sang thằng con của mình, bà chỉ biết lắc đầu. 

Bữa sáng kết thúc trong yên ả. 

Hôm nay đầu tuần, hắn phải đi làm. Hiểu Lan nhân cơ hội, nằng nặc đòi đi theo. Nghĩ sao hắn có thể từ chối?

Nó ra mở cổng cho xe hắn ra. Hắn ngồi trên xe chờ Hiểu Lan.

Đôi mắt hắn, đột nhiên bị thu vào bởi chiếc vòng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Chiếc vòng đó, quả là rất đẹp! Nhan sắc của nó, đặc biệt đến nỗi, hắn chỉ nhìn vòng, cớ sao lại cứ dán mắt vào khuôn mặt xinh đẹp lóng ngóng kia cơ chứ?

-"Anh đợi em có lâu không?"

Hiểu Lan kéo hắn ra khỏi suy nghĩ

-"À...không."

Hắn dần lấy lại phong độ

-"Mình đi được chưa?"

-"Đợi em chút!"

Huỳnh tiểu thư vẫy nó lại, dặn

-"Tường nè, lát cô lên phòng, ở ngăn kéo, có mấy khung ảnh, cô treo lên cho tôi nhé!"

-"Dạ."

-"Mình đi thôi anh!"

Chiếc xe từ từ chuyển bánh, đôi uyên ương đó cùng nhau lên đường.

***

-"Hả? Ông nói gì??"

-"Tôi xin bà đấy, giúp tôi lần này thôi!"

-"Tôi xin ông, ông không thể tha cho tôi sao? Chúng ta đã li thân rồi mà."

-"Đi, tôi xin, tôi cầu xin bà. Lần cuối cùng, tôi hứa, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."

-"Lúc nào cũng tôi hứa, tôi hứa, vậy ông có bỏ được đâu! Suốt ngày gái gú, rồi bài bạc. Đấy! Ông thấy chưa? Bây giờ ra ngoài còn khó khăn. Cũng tại ông, thằng con ông bây giờ nó như thế nào? Lăng nhăng, lười biếng, nhếch nhác như ông."

-"Tôi biết, tôi biết, là tôi sai, tôi tồi cầu xin bà tôi lạy bà, tính mạng của tôi đang trong tay bà, giúp tôi một lần này thôi..."

-"..."

-"Chúng ta chỉ ly thân thôi, nhưng theo pháp luật, tôi với bà vẫn là vợ chồng."

-"..."

-"Bà nghĩ xem, nếu để thằng Thịnh nó biết cha nó bây giờ đang dở sống dở chết như thế nào, rồi đến nghi tôi đi rồi, nó có thèm nhìn mặt bà nữa không?"

"Tút...tút...tút..."

Phu nhân ngồi xuống ghế, đôi bàn tay gầy guộc xoa xoa hai thái dương. Số bà trước nay vẫn vậy, dù đã chấm dứt, nhưng ông ta vẫn luôn bám theo, xin xỏ này nọ. Biết rõ thằng Thịnh thương ba nó, chỉ dựa dẫm vào nó để mà xin tiền ăn chơi. Nếu bà không tìm cách cắt đứt liên lạc của hai cha con bọn họ thì giờ đây VLT cũng đã phá sản. Nào ngờ lão ta không bỏ được thói ăn chơi sa đọa, giờ thì đấy, chủ nợ bao vây khắp nhà, còn dọa đốt. Lần này liệu bà có nên giải quyết? Bà đã giúp lão ta nhiều lắm rồi...

Sau một hồi đắn đo, bà quyết định ra Bắc để chấm dứt việc này!

Nguyễn phu nhân mệt mỏi thu dọn đồ đạc, không quên dăn dò người làm cẩn thận, đặc biệt là nó, rồi mới yên tâm lên đường.

***

Chiều, Huỳnh Hiểu Lan và hắn trở về.

Hiểu Lan vừa về đến nhà đã chạy phắt lên phòng, thấy ảnh được treo lên đẹp đẽ thì gật đầu mãn nguyện.

Không thấy mẹ ở nhà, hắn hỏi

-"Mẹ tôi đâu?"

-"Dạ phu nhân đi ra Bắc rồi ạ."

-"Để làm gì?"

-"Tôi không biết"

Hắn khẽ 'ừ' rồi xoa đầu nó.

Nó để ý nha, mấy hôm nay toàn xoa đầu nó không à, tóc nó mới gội xong mà cứ làm xù lên, bực ghê luôn á.

Bữa tối hôm đó, không thấy Hiểu Lan xuống. Hắn ăn xong liền đem một xuất cơm lên cho cô ta.

Cánh cửa nặng nề mở ra, người con gái mĩ miều ngồi co ro một góc phòng, bờ vai run lên. Hắn vội vàng đến chỗ cô, nâng mặt cô. Khuôn mặt trắng trẻo bị nhuộm đỏ, đôi mắt sưng lên vì khóc.

Hắn chẳng hiểu việc gì, chỉ biết ôm cô ta vào lòng, dỗ dành

-"Sao? Ai làm bé con của anh khóc? Nói anh nghe, anh sẽ trừng trị nó."

Hiểu Lan sụt sịt

-"Chiếc...chiếc vòng...anh...mua tặng em...10 năm trước...mất rồi..."

Rồi cô òa khóc

-"Em xin lỗi, vì em không tốt, em làm mất vật tri kỉ, làm mất món quà anh tặng em vào ngày đính hôn. Em...em...thật sự...rất tồi tệ phải không...anh?"

-"Có phải chiếc vòng có hình một cô bé bà một cậu bé phải không?"

-"Đúng...đúng vậy..."

-"Hồi sáng, hình như anh thấy Tường đeo nó thì phải... Chẳng lẽ..."

-"Chắc anh nhìn nhầm thôi, cô ấy là người tốt mà..."

Hắn hồi tưởng lại. Chiếc vòng nhỏ xinh lung linh trước ánh mặt trời, lẽ nào...là đồ ăn cắp?

-"Em có cho cô ta vào phòng em không?"

-"Thực ra, sáng nay em có nhờ cô ấy treo ảnh lên thôi..."

-"Chết tiệt!"

Hắn ta chửi thầm. Bế Hiểu Lan lên giường, an ủi, ru cô ra chìm vào giấc ngủ.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com