Chap 15
Huỳnh Hiểu Lan vừa thiu thiu ngủ, hắn lừa lừa cô rồi sang phòng nó.
Lúc đó, nó đang tâm sự đủ mọi thứ trên đời với bác Hồng. Lâu lâu không gặp mà, bây giờ có bao nhiêu chuyện ấm ức, vui buồn tuôn ra như mưa. Nó cứ kể, bác cứ chăm chú nghe, không nói gì. Nhìn nó, bác cảm thấy thương con bé nhiều hơn. Bên ngoài thì vô tư, hôn nhiên như vậy, chứ ai biết, có đôi lúc, nó nằm trong phòng một mình mà khóc tu tu nghĩ về quá khứ. Bác không có con, bác coi nó như con của mình vậy. Nó vui, bác cũng vui, nó buồn, bác cũng buồn, nhìn nó khóc, bác xót.
"Rầm!"
Tiếng cửa đập mạnh, làm bác Hồng vừa đang suy nghĩ vừa nghịch tóc nó đột nhiên bị ngừng lại, ánh mắt lo lắng nhìn vào con người mặt hầm hầm trước mặt. Hắn kéo tay nó ra khỏi lòng bác Hồng, khiến bác không kịp trở tay. Bác vội ngăn cản nhưng hắn không cho, nhất quyết kéo tay nó đi.
-"Buông tôi ra...anh làm cái quái gì vậy?"
Hắn chẳng nói chẳng rằng, đẩy nó sang mép tường, bắt đầu 'nghi vấn'
-"Tôi hỏi em, em lấy chiếc vòng của Hiều Lan đúng không?"
-"Tôi không có!"
-"Vậy cái gì trên cổ em đây?"
Vừa lại, tay hắn vừa mân mê chiếc vòng trong suốt trên cô nó. Đôi tay thon dài của hắn khẽ chạm vào vào chiếc cổ thanh mảnh của nó, khiến nó run cầm cập
-"Tôi không lấy...đấy là cô ấy cho tôi."
-"Ha, cho em? Đây là chiếc vòng tôi tặng cô ấy, Hiểu Lan rất trân trọng nó. Thứ quý giá như vậy mà cô ấy còn cho em được sao?"
-"Không...tôi nói thật..."
-"Từ trước đến giờ, dù lúc đầu tôi có hơi ác cảm với em, nhưng tôi rất tin tưởng em, tôi không nghĩ đến việc em sẽ ăn cắp một thứ quý giá đến như vậy."
-"Anh nghĩ tôi ăn cắp thật sao?"
Giọng nó run run, tim nó, nơi ấy đau lắm. Hắn nói nó là một tên trộm, nghĩ nó xấu. Vài lời của hắn, không gào thét hay mắng chửi nhưng sao lại khiến nó đau đến như vậy.
-"Còn ai vào đây nữa? Chẳng phải chiều nay em vào phòng của Hiểu Lan sao?"
-"Tôi vào chỉ để giúp cô ấy treo ảnh thôi..."
-"Thế thôi, hay còn việc nào khác?"
Nó tức, nó ức, nó bực. Hắn không tin nó, nó không làm, vậy mà sao hắn cứ cố chấp vậy. Chối làm gì nữa, có ai thèm tin nó đâu
-"Đúng đấy, là tôi làm, tôi thấy nó đẹp quá nên tôi lấy. Sao? Giờ phát hiện ra rồi í gì, được thôi, tôi trả, tôi cũng không thèm."
Nó giựt một phát, chiếc vòng rời khỏi cổ nó, nhưng lại để lại trên cổ nó một vệt dài, đỏ tươi.
-"Em..."
-"Sao? Tôi làm sao?"
-"Tôi chưa từng nghĩ em lại có hành xử thiếu văn hóa đến như vậy."
-"Đúng, tôi không học bằng anh, tri thức của tôi chỉ có thế."
Nói xong, nó chạy nhanh về phòng, không để hắn nói thêm một câu gì nữa.
Bác Hồng đã đợi nó sẵn. Thấy nó, bác mừng mừng ra đón nó, nhưng nó lại kêu bác về phòng nghỉ. Dù nó nhanh, nhưng bác để ý thấy trên gò má trắng, có một giọt nước.
Sáng hôm sau, nó và hắn cạch mặt nhau. Nó không nói, hắn cũng chẳng rằng, vì hai người mà không khí trở nên ngột ngạt hơn hẳn. Mặc dù Hiểu Lan đã dỗ dành hắn, đút cho hắn ăn, vậy mà bữa sáng hắn vẫn bỏ, trưa còn ở tịt ở công ty, chẳng chịu về nhà.
Nó lo, nhưng nó còn giận nên lơ luôn.
-"Tường ơi, pha hộ tôi cốc nước cam."
Giọng đỏng đảnh của Huỳnh tiểu thư lại vang lên khiến nó khó chịu. Nó pha ly nước cầm lên cho cô chủ. Thấy nó, Lan tươi tươi cười cười, còn mặt nó thì xị như bái bị
-"Cô chủ, cho tôi hỏi."
-"Cứ tự nhiên."
-"Chiếc vòng đó...là cô cho tôi mà..."
-"Vòng nào? Tôi có cho cô vòng nào đâu."
-"Chẳng phải chiếc vòng đó, cô nói rằng cô tặng tôi sao."
-"Ủa? Có hả? Sao tôi không biết ta."
Nó ức phát nghẹn, người đâu mà lại có thể chối ngay thế được chứ, không có thể diện à?
-"Rõ ràng là..."
-"Này cô Vũ Cát Tường, cô đừng tưởng có phụ huynh chống lưng thì thích nói gì cũng được nhá, cái loại hầu hèn kém, không biết thân biết phận rồi lại còn vừa ăn cướp vừa la làng."
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ đem con này ra băm thành trăm mảnh. Mồm với mép, là tiểu thư rồi thích nói gì cũng được hả?
Cũng may, nó thuộc dạng điềm tĩnh, nghe cô ta nói, thấy hơi tủi thân, đương nhiên cũng rất tức, nhưng nó đây cũng chẳng thèm chấp
-"Cô nói xong chưa?"
-"Để làm gì?"
-"Để tai tôi nó đỡ thối."
-"Cô..."
Nó cười nhếch môi khinh bỉ rồi ra ngoài. Cũng chẳng hiểu được, bên ngoài thì cứng rắn là vậy, đến khi ngã xuống giường, nước mắt tuôn trào như mưa.
Vâng, giờ thì nó thành ăn trộm rồi đó, chẳng ai tin nó cả. Còn cô chủ 'thân yêu' của nó cũng quay mặt đi rồi đấy, trở mặt 180 độ luôn.
Nó nằm dài thườn thượt trên giường, khóc ướt hết cả gối, mệt quá, ngủ luôn
***
Đến chiều, nó mới mơ màng tỉnh dậy. Chưa kịp tỉnh, nó đã bị tiếng hét thất thanh trên nhà trên. Chẳng cần nhìn cũng biết, cái giọng điệu chảy nước ấy không ai khác ngoài Huỳnh Hiểu Lan.
Nó lật đật ngồi dậy, chỉnh trang lại đầu tóc rồi đi lên nhà lớn.
Vừa lên cái, gặp gay bản mặt giận dữ phải biết.
-"Tôi...tôi không ngờ em lại..."
-"Chuyện gì?"
-"Sao em lại tiếp tục vậy? Một chiếc vòng chưa đủ hay sao? Em muốn gì, nói với tôi, hà tất gì phải làm chuyện đó?"
-"Tôi đã làm gì sai sao?"
Hắn chưa kịp nói gì, cái cô gái quen thuộc đã nhảy xổ vào, nước mắt ngắn dài
-"Tường ơi, tôi cũng không trách cứ gì cô...nhưng làm ơn, buông tha cho tôi được không?"
Nó ngẩn ngơ, chả hiểu gì cả
-"Tường à, đừng quá ghen tị với tôi mà làm việc thiếu văn hóa đó...Tôi biết bộ váy đó rất đẹp, rất đắt tiền...cô nói, cô có thể cho cô...sao cô lại nỡ phá hỏng nó..."
Ha, nực cười! Nó mà có hừng thú với váy? Chuyện lạ hơn cả mùa hè có tuyết.
Nhưng hiên giờ là nó bực lắm, tức lắm, lúc đầu nghĩ mình sẽ hỏi cho ra lẽ, nhưng điên quá không thèm nói gì, mạnh lạnh tanh vào phòng, bỏ quần áo vào túi.
Hắn cũng giận, giận nó, giận lắm rồi. Người mẹ hắn yêu thương, người hắn tin tưởng vậy mà có thể làm thế.
Mặc cho Hiểu Lan khóc sướt mướt, hắn đuổi theo nó
-"Em định làm gì?"
-"Chiếc váy đó bao tiền?"
-"Tôi hỏi em định làm gì?"
-"Tôi sẽ kiếm đủ tiền trả cô Huỳnh."
-"Tôi không cần, em nói cho tôi biết, tại sao em lại làm vậy?"
Hắn siết chặt vai nó, đau điếng
-"Tôi nói giờ anh có tin không? Tôi nói tôi không làm thì anh bảo tôi nó nói dối. Vậy thì giờ tôi còn giải thích làm gì?"
Nó mạnh mẽ đẩy hắn ra, nước mắt chảy ròng ròng, cầm túi quần áo đi thẳng về phía cửa.
Huỳnh Hiểu Lan thấy nó cầm đồ rời khỏi, trong lòng như nở từng đóa hoa, nói nói với nó
-"Đi đi, và đừng bao giờ quay lại."
Bảo nó đi hả, được thôi, ở căn nhà này, nó không cần
-"Không một ai có quyền được đuổi Vũ Cát Tường!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com