Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

Chiếc bát cuối cùng được úp lên, chẳng hiểu vì sao lòng nó cứ rạo rực không nguôi. Cậu chủ gọi nó ra vườn làm gì? Hồi hộp chết mất thôi. Nên ra không? Sợ bị lừa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng phải nghe lời, mình là ôsin của cậu ấy mà, cậu nói gì thì nghe đấy. Những bước chân nhỏ bé của nó cứ run run, bước mãi mới được một bước.

Cái thời khắc chân nó đặt giữ khu vườn, người no chợt run lên, tim đập thình thịch, bởi một thân hình nào đó đang bao bọc lấy người nhỏ bé của nó. Rồi bỗng nhiên, cả khu vườn bừng lên những ánh đèn rực rỡ. Và khuôn mặt người đàn ông từ từ hiện rõ. Cậu chủ của nó, đứng sau nó, phả ra hơi thở ấm nóng vào chiếc cổ trắng nõn, ánh mắt trìu mến cùng yêu thương không để đâu cho hết.

-"Thích không?"

Hắn cất giọng trầm trầm mà đầy sự lôi cuốn, hấp dẫn

-"Đây là sao ạ?"

-"Dành tặng cho em."

-"Có sự kiện gì sao ạ?"

-"Chẳng có gì, anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho em thôi, đẹp không?"

Những ánh đèm lung linh đầy màu sắc, cùng hòa vào tiếng đàn piano du dương phía xa xa, tiếng lá cây khẽ lao xao theo những cơn gió

-"Đẹp quá!"

Nó phấn khích cảm thán

-"Em thích là được rồi."

Hắn nhẹ thơm lên má nó. Hành đọng nhẹ nhàng và nhanh chóng, cớ sao làm nó bối rồi đến như vậy?

-"Vũ Cát Tường à..."

-"Dạ?"

Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt hắn như vậy. Nhưng có vẻ, cậu chủ của nó muốn nói gì với nó thì phải? 

-"Tường..."

-"Tôi đây..."

-"Chúng ta quen nhau đi."

Hắn ôm chầm lấy nó. Tự nhiên, nó cảm thấy ấm áp lắm, rất ấm áp, khác hẳn với lần đầu hắn và nó gặp nhau, lúc đó thật lạnh lẽo biết mấy.

-"Tôi...tôi..."

-"Không sao, anh sẽ theo đuổi em đến cùng."

Hắn thơm nhẹ lên trán nó rồi dắt nó lên phòng.

Tối đó, nó suy nghĩ rất nhiều. Suy nghĩ về chính cảm giác của bản thân. Nó thật sự cảm thấy bối rối và ngại ngùng khi ở bên cạnh hắn. Nhưng đâu đó, nó vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Chỉ nhìn lén cậu chủ thôi, có cũng cảm thấy trái tim mình thật ấm áp. Nhìn cậu sánh đôi lên người con gái khác, có ai biết không, tim nó, đau! 

Những lời nói xúc phạm của cậu đến nó, chẳng khác gì những mũi tên đâm vào tim nó vậy. Nhưng rồi, cậu nhận ra sự thật, khiến tim nó như có bao mũi khâu của sự ngọt ngào và hạnh phúc vá lành.

Giờ đây, nó nhận thấy rồi, nhận thấy dường như, cậu chủ đã đánh cắp trái tim nó mất rồi. Cậu biết không, một ngày không nhìn thấy cậu, nó nhớ biết nhường nào. Nhiều lúc, chỉ nghĩ đó chỉ là ngộ nhận, nhưng không, đó là sự thật.

Nhưng điều quan trọng ở đây là, con nhóc lạnh lùng và nhút nhát như nó không đủ can đảm để thổ lộ cảm xúc nơi đáy trái tim.

---------

Sáng hôm sau, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Nó và hắn vẫn cùng nhau ăn sáng, hắn vẫn đi làm và nó ở nhà dọn dẹp.

Ai mà biết được, cái lúc mà hắn đi, nó cảm thấy trống trải kinh khủng. Tự nhiên nỗi nhớ lại trở về, khó chịu lắm nơi tim.

Hôm nay trộm nghĩ sẽ ra chợ mua đồ, nhờ bác Hồng chỉ làm mấy món ngon ngon cho phu nhân và cậu chủ, nó háo hức lắm. Cầm tiền, cầm đồ ra chợ mua thức ăn.

Tung tăng trên con đường nhỏ dẫn đến chợ lớn, lòng nó cứ nôn nao không tả được. Nhớ lại cái hôm mà anh Isaac giúp nó lấy lại chiếc bóp từ tay bọn cướp, rồi lại còn đưa nó về nữa, thật vui. Nhưng ngay sau đó, niềm vui vụt tắt khi bị những lời lẽ của hắn móc máy, lúc đó thì thật sự khó chịu.

Đang nghĩ nghĩ chuyện lung tung thì 'Rầm', một tiếng động lớn từ phía đằng sau. Một chiếc xe tải và một chiếc xe hơi màu đen va chạm mạnh. Nhưng nhìn chiếc xe đó quen lắm... và cả người đàn ông trong đó cũng rất quen... chẳng lẽ là...

Hắn.

Cậu chủ của nó.

Máu...máu kìa...trên trán...

Nó gần như chết lặng. 

Tiếng xe cấp cứu xa xa vọng lại, đưa người đi. Mắt nó nhòe đi, rồi hai chiếc xe bùng cháy. Thời khắc đó, căn bản là bị nước mắt làm mờ những gì đang diễn ra và nó không biết người được đưa đi có phải người trong chiếc xe hơi đó không, hay chiếc xe tải, nó không biết.

Trong đầu nó, hình ảnh cậu chủ nằm bất động, máu chảy từng đợt rất nhiều. Nó dường như mấy hết lý trí, lao đến chỗ ngọn lửa đang cháy rất to

-"Cô này, cô làm gì vậy?"

-"Người... người đàn ông... vẫn ở trong đó...."

Nó nức nở. Đây không phải Vũ Cát Tường bình tĩnh thường ngày nữa rồi, mà hiện giờ là một Vũ Cát Tường không thể kiềm chế cảm xúc của mình, nhất quyết lao vào đống lửa

-"Anh ấy... bạn trai còn ở trong đó... cứu anh ấy với..."

-"Anh ấy đang ở trong đó, làm ơn, có ai cứu với..."

Nó khóc trong sự tuyệt vọng và nước mắt. Hắn còn ở trong chiếc xe ấy, nhưng chẳng ai cứu. Không lẽ trái tim con người gia băng hết rồi ư?

-"Cô ơi, cô bình tĩnh lại đi, anh ta được đưa đến bệnh viện rồi."

-"Hả... Thật không?"

-"Thật, anh ta đã được xe cấp cứu tới và đưa đi."

Nó chỉ chờ đến câu nói đó mà chạy thục mạng trên con đường lớn đã đầy ắp người xem. Nó chạy, cứ chạy. Nhưng ông trời đâu có hiểu cho lòng nó. Một cơn mưa rào ập xuống, những con đường trở nên ướt nhẹp và trơn như đổ mỡ. Nó đâu nào quan tâm, quan trọng bây giờ là hắn, trong đầu nó chỉ có hắn mà thôi.

Lúc bước chân cuối cùng của nó đặt đến công bệnh viện, cũng chín là lúc ông trời trả lại sự sáng sủa lan tỏa khắp không gian. Hỏi y tá mới biết hắn là phòng X. Nó lại chạy trong cái dáng vẻ ướt sũng.

Và rồi, hắn nằm đó, mắt nhắm hờ.

Nó cảm giác như bị ai bóp nghẹt nơi tim, nước mắt thi nhau mà tuôn ra không ngừng. Nó chạy đến bên hắn, lay lay cánh tay buông thõng

-"Cậu chủ, anh dậy đi đừng làm tôi sợ."

Thịnh đang định sẽ nằm nghỉ một giấc sau chấn động mạnh, nhưng lại bị con nhóc đáng ghét kia phá đám

-"Cậu chủ, dậy đi, đừng làm tôi sợ."

Nghe những lời sụt sịt trong nước mắt, tim hắn dường như chỉ muốn tan chảy. Chao ôi, chỉ là xây xát nhẹ thôi, làm sao chết được? Với lại chưa nhận được câu trả lời từ nó, hắn không ra đi dễ dàng thế đâu. Nhưng vì muốn trêu nó thêm chút nữa, nên hắn vẫn cố tình nằm đó, miệng cười như không cười.

-"Cậu chủ nè, dậy đi, làm ơn, anh còn chưa nghe câu trả lời của tôi mà"

-"Thực ra... thực ra..."

Lời thổ lộ bé xíu, nhưng những từ hắn muốn nghe cứ tự do mà trôi vào tai hắn. 

Hắn bất chợt ngồi dậy như xác chết hồi sinh, làm nó giật bắn cả người

-"Em vừa nói gì cơ? Anh không nghe rõ."

Nó tức thật, bị lừa rồi. Đang định đứng lên nhưng lại bị ai kéo lên giường, hôn khắp cả khuôn mặt.

Không có sự việc này xảy ra, làm sao biết lòng người?

Giờ đây hắn thực sự hạnh phúc, chỉ muốn bao bọc bó, che chở cho tấm thân nhỏ bé này, cũng như một lời xin lỗi cho những gì hắn đã làm với nó.

Sau khi làm thủ tục tục xuất viện, đôi bạn trẻ tay trong tay đi về. Và những ánh nắng đã len lỏi qua lớp mây trắng bồng bềnh, mọi thứ trở nên tươi sáng hơn bao giờ hết!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com