Chap 21
-"Em yêu..."
Trong lúc đang luống ca luống cuống trong căn phòng rộng lớn, đột nhiên cô nghe thấy cái giọng nghe rất chi là đểu, vừa lọt vào tai là chỉ muốn sởn hết cả da gà. Và chắc chắn chỉ có cậu chỉ thân yêu của nó mới có chất giọng đặc biệt như vậy.
-"Em yêu, em có trong đó không? Anh vào nhé!"
-"Không, không được vào."
Sao chuyện này lại xảy ra vào đúng thời điểm này cơ chứ. Ông trời cố ý hay vô tình đây?
-"Sao vậy?"
-"Em nói là không được!"
-"Chắc chắn là phải có lý do gì chứ! Co phải em đang giấu diếm anh cái gì không?"
-"Không... không có."
Có người trong phòng bắt đầu sôi máu, mặt đỏ như trái gấc. Tại sao chứ?
-"Vậy thì sao không cho anh vào?"
-"Em có lý do riêng của em mà!"
-"Anh là cậu chủ của em, anh có quyền làm mọi thứ!"
-"Không được!"
-"Tăng mức nợ lên bây giờ!"
-"Tăng thì tăng, không sợ!"
Trong tình huống này, cô không thể giả bộ ngoan ngoãn được nữa rồi. Khoảng thời gian thục nữ quanh hắn bắt đầu biến mất hoàn toàn.
-"Á à, hôm nay gan to nha."
-"Kệ em, em nói không là không!"
Cô thật sự đang mất dần kiên nhẫn. Nếu không phải bây giờ trên người cô chỉ là một cái khăn thì cô đã xông ra ngoài đá cho hắn một trận, không khoan nhượng.
-"Vậy thì hãy cứ khỏa thân đi nhé, anh tốt bụng mang quần áo sang đây cho em rồi, em không muốn thì anh không không ép."
Quần áo? Tại sao quần áo của cô lại ở trong tay hắn?
Thịnh thấy bên trong không động tĩnh, cố tình dẫm chân tại chỗ như đang đi, làm ai đó hốt hoảng lo sợ.
-"Nguyễn Phước Thịnh!"
Người ngoài cửa bất giác nở nụ cười rất tươi, đôi lông mi vẽ thành một đường thẳng tắp. Bởi vì hắn còn đang diễn nên không làm quá, nếu không thì hắn đã nhảy cẫng lên vì sung sướng rồi.
-"Sao thế em?"
-"Đưa em quần áo đi"
-"Mở cửa cho anh vào."
-"Không phải, em mở rồi anh chỉ cần thò tay đưa quần áo cho em thôi, không cần mất công anh phải vào như vậy."
Muốn chơi với cô, rồi thì cùng chơi cho vui.
Hắn nghe cô nói vậy thì im im một lúc rồi cất tiếng
-"Anh cần vào để giám sát."
-"Giám sát gì?"
Co ngạc nhiên
-"Cho anh vào rồi anh cho em biết."
Khổ nỗi cô đây từ trước đến giờ có cái tính tò mò không bỏ được. Dù nói với bản thân là không được mở cửa, nhưng lại không giấu nổi thắc mắc liền ra mở cửa.
Và cánh cửa vừa được mở, hắn liền bắt lấy cơ hội nhảy vào, vứt quần áo cô lên giường rồi ôm chầm lấy cô hôn say đắm. Mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng một nốt nhạc khiến cô trở tay không kịp.
Môi hắn nóng như lửa đốt nhưng lại mang đến dịu dàng, có chút nồng nhiệt nóng bỏng, khiến con người người ta muốn từ chối cũng không được. Hắn nhẹ nhàng di chuyển xuống chiếc cổ trắng nõn rồi buông cô ra. Hắn không muốn làm quá, bởi hắn biết bây giờ không phải thờ điểm thích hợp và cũng không muốn phá hỏng thứ quý giá nhất của cô.
Đây chính là người phụ nữ duy nhất khiến hắn phải trân trọng đến như vậy!
Thời điểm cô thấy hắn trườn xuống cổ, cô cứ đinh ninh rằng số phận đã định. Nhưng không, hắn lại dịu dàng buông cô ra, miễn phí thêm cái hôn nhẹ vào môi nữa rồi nói quần áo anh để giường đấy, mặc xong vào phòng anh có chút việc, xong hắn đi ra.
Tường vẫn còn ngại lắm, ngại không để đâu cho hết. Nhưng nó lại làm cô thêm yêu hắn gấp bội. Hắn tôn trọng cô, hắn hiểu được cô, hắn biết cô chưa sẵn sàng mà không làm càng. Thật sự làm cô cảm động!
Mặc quần áo vào cô cảm thấy dễ chịu biết bao nhiêu. Nhìn đồng hồ cũng không phải còn sớm nữa, nãy cãi nhau với hắn cũng mất khá nhiều thời gian, cô bây giờ rất mệt mỏi và buồn ngủ. Nhưng vừa ngả lưng xuống thì nhớ ra hắn bảo thay đồ xong thì sang phòng hắn có chút việc. Vậy là cô ô sin nhỏ dù sắp kiệt sức nhưng cũng phải lê bước sang phòng bên cạnh.
'Cốc cốc cốc'
-"Vào đi."
Cô bước vào, thấy hắn mặc bộ đồ ngủ rộng rãi nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đẹp trai trời ban của hắn. Những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc rơi xuống khuôn mặt điển trai khiến nó càng thêm lấp lánh dưới ánh đèn.
-"Đứng đây làm gì, lại đây."
Hắn vẫy vẫy kêu cô lại bên giường, cô nhanh chóng đóng cửa rồi chạy đến.
-"Anh bảo em sang đây làm gì vậy?"
Hắn không nói gì, lặng lẽ gấp quyển tạp chí trên tay rồi xoay người cô nằm xuống, với tay tắt đèn.
-"Anh... anh làm gì vậy?"
Hắn kẹp chặt cô trong lòng khiến cô không thể nhúc nhích được
-"Từ hôm nay em ngủ đây."
-"Tại sao?"
-"Nhớ chết đi được ấy, xa nhau tận tám tiếng, anh không chịu được."
-"Hâm à?"
-"Ừ, anh hâm thế đấy."
-"Nhưng nếu bà chủ với bác Hồng biết được thì thật sự không hay chút nào."
-"Chính bác Hồng là người chuyển đồ của em sang bên đây."
Hả? Tại sao vậy? Thế giờ này đang chống đối cô hay sao vậy? Bác Hồng cũng phản lại cô rồi, cô biết tin ai bây giờ đây?
-"À mà từ nay trở đi không được gọi là bà chủ nữa."
-"Thế gọi bẳng gì?"
-"Bác gái."
-"Hả?"
-"Gọi bằng mẹ thì tốt hơn rất nhiều."
Ặc! Cô đây suýt nữa bị rối loạn hô hấp, cảm thấy ngạt thở, nhịp tim trở nên hổn loạn. Rốt cuộc, hắn muốn gì đây?
-"Anh bị điên à?"
-"Có gì sai sao?"
-"Em không gọi thế được."
-"Sao không?"
-"Dù gì bà chủ cũng là bà chủ của em, làm sao em vô lễ thế được."
-"Anh cũng là cậu chủ của em, vậy mà em vẫn còn không nghe anh đấy thôi."
-"Tại anh chứ!"
Hắn đang ôm cô đột nhiên rướn người cắn cắn vành tai cô, khiến người cô bất giác run rẩy.
-"Bây giờ em ở đây với tư cách là bạn gái anh, không phải ô sin."
Anh nói cô với hai chữ 'bạn gái', sao cô lại cảm thấy vui đến như vậy! Lòng trở nên ấm áp biết nhường nào!
Đôi bạn trẻ nằm tranh cãi nhau về cách xưng hô một lúc lâu rồi ngủ thiếp đi, còn việc ai thắng ai thua thì vẫn chưa được xác định, quan trọng là họ đang cảm thấy vô cùng, vô cùng hạnh phúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com