00
<Cánh đào rơi trên tay, tôi liền ép vào trang vở.
Trang vở dần khép, như đóng lại một câu chuyện cũ xưa.>
Vào xuân, tiết trời rốt cuộc cũng dần ấm áp lên được một chút. Tuy thế nhưng vẫn không khỏi khiến Hoàng Nhân Tuấn bớt run rẩy.
Vào xuân, vào tháng ba, hoa anh đào bắt đầu nở, con đường quen thuộc dẫn đến ngôi nhà nhỏ của Hoàng Nhân Tuấn cũng thoáng chốc được màu hồng phủ ngập.
Hoàng Nhân Tuấn có thói quen thức dậy vào sáu giờ ba mươi phút sáng, từ lúc học cấp hai đến giờ vẫn một mực giữ tiêu chuẩn như thế, không hơn không kém.
Mở cửa, ra đến ban công, cậu khẽ vươn vai, hít dài một hơi thật sảng khoái.
Mùi hoa anh đào quẩn quanh, mùi khí lạnh vấn vít, mùi của cháo quẩy nóng cùng sữa đậu nành thơm phưng phức, tất tần tật mọi thứ ở xung quanh đều toát lên hương vị khiến cậu say mê.
Anh đào được trồng san sát nhau, không biết có tự bao giờ. Chỉ biết là từ khi Hoàng Nhân Tuấn cậu sinh ra, anh đào đã đứng sừng sững ở đây, như đội quân bảo vệ tựa ngàn đời của khu phố nhỏ này.
Mỗi buổi sáng đi học, Nhân Tuấn vẫn luôn dành chút thời gian để ngắm hoa, sau đó nếu nhìn thấy hoa rơi, sẽ lặng lẽ đem đặt ngay ngắn lại dưới gốc, còn nhìn thấy cành gãy vì trời gió to, liền bảo bác tổ trưởng tổ dân phố trồng lại.
Hàng cây anh đào, từng lớp từng lớp hoa san sát nhau, những bông hoa hồng phấn xinh đẹp nở rộ giữa không trung luôn làm Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy thật thu hút. Như là có ma lực, như là có sự mời gọi, lần nào đi ngang qua, nó đều gợi cho cậu cảm xúc tựa hồ chẳng biết chán mà tham lam hít lấy không khí thơm dịu dàng.
Hoa anh đào gắn bó với Hoàng Nhân Tuấn từ nhỏ đến lớn, hoa anh đào cùng Hoàng Nhân Tuấn trải qua biết bao nhiêu kỉ niệm.
Hoa anh đào, đẹp tựa đôi mắt của cậu ấy.
Mùa xuân thứ hai của cấp ba, Hoàng Nhân Tuấn chuyển sang học tại một ngôi trường khác.
Dù mới quen biết nhau được một năm, nhưng khi phải chia tay bạn học, ít nhiều gì cũng khiến Hoàng Nhân Tuấn rầu rĩ đôi chút.
Sẽ ổn thôi. Cậu nhóc tuổi mười bảy tự nhủ. Hai thành phố nằm sát nhau, từ nhà cậu đến trường mới đi xe điện ngầm cũng chỉ mất hơn ba mươi phút, cũng không phải xa xôi gì, vẫn có thể gặp mọi người mà.
Khóe môi Hoàng Nhân Tuấn kéo lên thật cao tạo thành vòng cung đẹp mắt. Họa chẳng may nếu không hòa nhập được với môi trường mới, ở đây vẫn còn có nhiều người chờ đợi cậu.
Ngôi trường mới là do cha mẹ Hoàng Nhân Tuấn thu xếp cho, bởi hai người cảm thấy học rất tốt, cũng xứng đáng hơn với năng lực của cậu. Trường cũ trước đó nằm ở ngoại ô, trắng ra cũng chỉ là nông thôn tỉnh lẻ, mà Hoàng Nhân Tuấn lại xuất sắc như vậy, tất nhiên cha mẹ cậu trong lòng cũng có phần bất mãn.
Tới trường mới, Hoàng Nhân Tuấn ngoại trừ nhìn thấy hình ảnh cây anh đào quen thuộc xinh đẹp ở giữa sân ra, thì mọi thứ đều trở nên mới lạ.
Anh đào này chẳng khác gì anh đào ở nơi cậu sống, cũng hồng phấn sắc hương thơm, cũng bị gió thổi làm hoa nhẹ rơi, cũng bị gió mạnh làm cành cây gãy rạp.
Hoàng Nhân Tuấn chuyển vào lớp học, chân chính nở một nụ cười đáng yêu, là lần đầu tiên Lý Đế Nỗ gặp cậu.
Lý Đế Nỗ ấy à, thành tích nói tốt thì không hẳn, mà xấu lại chẳng đúng. Lý Đế Nỗ chỉ chơi thể thao giỏi, sức học thường thường bậc trung.
Lý Đế Nỗ EQ không được cao lắm, nhưng năm ấy đã loáng thoáng nhận ra sự khác thường ở nhịp đập nơi lồng ngực. Trái tim cậu vượt ra khỏi quỹ đạo thường ngày, thổn thức, bối rối, bồi hồi.
Hoàng Nhân Tuấn là người đầu tiên, trừ gia đình ra, cho Lý Đế Nỗ một cảm giác muốn bảo vệ, chở che.
Nắng sáng chiếu lên người Hoàng Nhân Tuấn làm cả thân thể cậu như bừng lên vầng sáng nhu hòa. Gió xuân phơi phới, nhẹ nhàng luồn qua làm lay động từng lọn tóc mềm khiến Lý Đế Nỗ thoáng chốc bần thần.
Lý Đế Nỗ và Hoàng Nhân Tuấn một người ngồi trước một người ngồi sau. Nếu Lý Đế Nỗ giỏi thể thao, hòa đồng với mọi người, luôn luôn bày trò chơi đùa trong lớp, thì Hoàng Nhân Tuấn hoàn toàn ngược lại. Một người vui vẻ, một người trầm tĩnh tưởng chừng như hai đường thẳng song song không có lấy một giao điểm, nhưng cũng vì thế, mà hai người lại có thể làm bạn được với nhau.
Vào buổi sáng đẹp trời, Hoàng Nhân Tuấn tới thư viện gần nhà tìm sách, đột nhiên gặp Lý Đế Nỗ đang ở đó.
Cả hai sửng sốt một chút. Trong khi Hoàng Nhân Tuấn còn đương lúng túng không biết phải chào hỏi thế nào, bỗng nhiên đôi mắt linh động biết cười của Lý Đế Nỗ chớp chớp vài cái.
"Bạn tớ làm thêm ở đây nên tớ thi thoảng cũng tạt qua chơi. Nhân Tuấn, cậu tìm sách gì vậy? Nếu được, tớ có thể giúp."
Lông mi đen dài nồng đậm che hờ đồng tử xinh đẹp ánh lên hàng vạn tinh tú lấp lánh. Nội tâm Hoàng Nhân Tuấn như có cánh hoa mềm mại lướt ngang qua, khe khẽ cọ cọ, ngứa ngáy đôi chút.
Lý Đế Nỗ thích Hoàng Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn ôm ấp loại tình cảm đặc biệt hướng về Lý Đế Nỗ.
Câu chuyện tình yêu diễn ra thật bình thường, thật dung dị, yêu thích, tỏ tình, nắm tay, và hôn.
Giả sử Lý Đế Nỗ và Hoàng Nhân Tuấn sinh ra ở thời đại khác, hay giả dụ Lý Đế Nỗ và Hoàng Nhân Tuấn không cùng một giới tính, có lẽ họ đã được ở bên nhau.
Ai rồi cũng sẽ khác. Có thể Lý Đế Nỗ sẽ nghe theo lời cha mẹ mình, lấy vợ, sinh con. Hoàng Nhân Tuấn cũng vậy.
Ai rồi cũng sẽ khác. Có thể Lý Đế Nỗ sẽ sống một cuộc sống độc thân, còn Hoàng Nhân Tuấn sẽ cất mối tình ngọt ngào ngát hương xưa thật xưa ấy đi mà tìm kiếm cho mình tấm chân tình mới.
Ừ, ai rồi cũng sẽ khác. Tỉ như vài năm sau đó, có lẽ Lý Đế Nỗ sẽ lập gia đình, Hoàng Nhân Tuấn lại luôn một mình cô đơn.
Hoàng Nhân Tuấn cứ thế ngẩn người ngắm nhìn vạn vật.
Bầu trời trong xanh, khí tức ấm áp, ánh nắng chứa chan nhu hòa.
Hoàng Nhân Tuấn có tự mình trồng một cây anh đào nhỏ ngay dưới sân.
Cậu chăm sóc nó đã hơn bốn năm có lẻ, nhưng anh đào vẫn vậy, vẫn xinh đẹp, vẫn đứng vững trước hiên nhà dù cho sóng gió luôn luôn muốn tự mình quật ngã.
Hoàng Nhân Tuấn muốn trở thành hoa anh đào, Hoàng Nhân Tuấn muốn tâm hồn mình như hoa anh đào, không bao giờ buồn bã, không bao giờ đau lòng, không bao giờ cô đơn.
Gió thổi, hoa rụng rơi, ùa cả vào phòng.
Hoàng Nhân Tuấn theo bản năng đưa tay ra đón, bất tri bất giác nghĩ tới điều gì, liền từ ngăn kéo lấy ra cuốn vở đã úa vàng theo năm tháng.
Cánh hoa ép khô ngày ấy Lý Đế Nỗ tặng cho cậu, mãi mãi nằm đó, mãi mãi mang theo kí ức nhàn nhạt hương thơm.
Ngày ấy Hoàng Nhân Tuấn đang cặm cụi làm bài tập, làn gió mang theo hàng triệu phân tử khí mạnh mẽ ập vào từng ô cửa sổ, mà lớp cậu lại nằm ngay gần giữa sân, cho nên không thể tránh khỏi 'cơn lốc hoa'.
Hoàng Nhân Tuấn bị gió thổi làm cho mái tóc rối tung lên nhưng vẫn đang mải viết mãi chẳng dừng, lòng rối rắm chưa biết làm thế nào thì Lý Đế Nỗ bật cười, tiện tay vuốt nhẹ mái tóc cậu.
Anh đưa cánh hoa ép vào trang vở, cậu khẽ nhún vai nhỏ tiếng cảm ơn, rồi cũng không để ý lắm.
Sau này tốt nghiệp, Đế Nỗ hỏi: "Nhân Tuấn, có biết tớ thích cậu là từ khi nào không?"
Nhân Tuấn thần người một chút, sau đó lắc đầu.
Đế Nỗ lại tiếp tục: "Vận tốc của hoa anh đào là năm centimet trên giây, tựa như tình yêu của chúng ta, bình lặng, chầm chậm, nhẹ nhàng."
Tia nhìn của Hoàng Nhân Tuấn thoáng chốc dấy lên thần sắc phức tạp.
"Tớ rất muốn cùng cậu đảm đương với nhiều sóng gió, rất muốn giúp cậu đỡ lấy gánh nặng trên vai để cậu luôn được ung dung tự tại. Nhưng mà Nhân Tuấn ơi, chúng ta đành phải xa nhau rồi."
"Nhân Tuấn, tớ và cậu đều yêu thích hoa anh đào, tớ và cậu đều gặp gỡ nhau vào ngày hoa anh đào đồng loạt nở rộ."
"Hoa anh đào, rơi xuống, phân thành nhiều cánh mặc gió cuốn đi, mà ở trong đó, có trái tim của tớ."
"Nhân Tuấn, trái tim, không có ở nơi đây."
"Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn, cậu là bông hoa đào xinh đẹp nhất mà tớ từng biết..."
"Cuốn vở này tặng cậu, nếu như chúng ta quên được nhau, thì thật tốt."
Nằm gọn trong lòng bàn tay Hoàng Nhân Tuấn, là một cánh hoa đào ép khô hình trái tim.
Hoàng Nhân Tuấn năm ấy tựa vào vai Lý Đế Nỗ khóc rất nhiều, bây giờ một mình lẻ bóng cũng khóc rất nhiều.
Hóa ra, trái tim của Lý Đế Nỗ không ở đâu xa, trái tim của Lý Đế Nỗ, luôn ở bên cạnh cậu.
Bất kể là năm năm, mười năm, hai mươi năm, thậm chí là tới khi nhắm mắt xuôi tay, trái tim hai người sẽ luôn kề bên nhau chẳng bao giờ chia lìa.
Tận sâu thẳm con tim này, vẫn còn yêu cậu nhiều lắm.
Hoàng Nhân Tuấn là ông chủ của tiệm hoa nổi tiếng toàn thành phố. Có lúc thì thảnh thơi, có lúc bận tối tăm mặt mũi.
Đưa tay muốn chạm vào thân ảnh đang xoay tới xoay lui kia nhưng lại không cách nào với tới.
Lý Đế Nỗ một mình đứng giữa dòng người đông đúc, nhưng cũng không thể nào cản trở được ánh mắt của anh.
Lần đầu gọi tên,
Trái tim cả đời hướng về cậu.
<Này cậu còn nhớ không, năm đó chúng ta đã từng yêu nhau.>
End~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com