Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

1 tháng sau đó, mọi chuyện dường như dần đi vào quỹ đạo của nó, kí túc xá của Dream vẫn bình thường như vốn có, nhưng hôm nay lại đặc biệt ồn ào.

"Trời ơi muộn rồi"

Tiếng Huang Renjun thất thanh, Lee Jeno ngủ bên cũng giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng thấy bóng 1 lớn 1 nhỏ dắt díu nhau vào phòng tắm.

"Ba nói Nono nghe, lần sau nhất định phải dậy sớm nghe chưa, không được rề rà như chú Jisung đâu đấy, có phải con hay chơi với chú ấy nên lây nhiễm rồi không? Ba thật là hết cách với con mà..."

Huang Renjun càm rà càm ràm đứa nhỏ ham ngủ, Nono thì cứ dụi mắt ngáp ngủ rồi lại nghe ba nó nói bên tai rồi lại gật gật đầu như bổ củi. Nono giống Lee Jeno từ ngoại hình cho tới tính cách, Jeno tự hỏi có phải nó chính là anh hồi nhỏ xuyên không đến đây hay gì mà sao giống thế. "Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh", thằng bé đến thói quen bám dính lấy baba nó cũng y xì đúc, về điểm này Lee Jeno tối tăm mặt mày. Vốn là 2 người ngủ chung, đêm nào có kèo chơi game thì Lee Jeno mới sang phòng khác với Park Jisung đấu đá. Thế nhưng không đâu lại có thêm đứa nhỏ này chen vô, nằng nặc đòi nằm giữa mới tức chứ. Vậy mà tối hôm trước Nono ngủ giữa, sáng hôm sau lại thấy nằm ở rìa ngoài rồi, baba đang nằm cạnh bố, có sự nhầm lẫn ở đây phải không? Bé thật khó hiểu mà.

Kí túc xá Dream có thêm 1 đứa nhỏ, chuyện này tưởng trừng như không thể cuối cùng vẫn xảy ra. Hiện tại mọi người đã dần chấp nhận sự thật này và sống rất yên ổn, tất nhiên bởi em bé Nono vô cùng ngoan. khi các bố và các chú đi diễn bận rộn phải ra nước ngoài, bé hết ở nhà bà nội tức mẹ Lee Jeno, rồi lại đi nhà trẻ, đôi khi còn lên công ty chơi, thế nhưng không khóc nháo hay đòi baba, chỉ đến khi các bố trở về bé mới chạy ra ôm chầm lấy chân Huang Renjun. Nhìn đôi mắt ngập nước nhưng vẫn cố kìm không khóc của Nono, nội tâm Huang Renjun liền mềm nhũn.

Kí túc xá sau khi có sự xuất hiện của Nono thì đã thay đổi chút xíu. Ví dụ như Jaemin dậy sớm làm bữa sáng cho cả nhóm thì sẽ tiện tay nấu cháo, pha sữa bột cho Nono. Chenle yêu thương đứa cháu đến nỗi cứ dăm bữa nửa tháng lại mua đồ chơi hàng xịn đỏ mắt dăng đầy từ phòng ngủ rải rác đến phòng khách. Park Jisung có đối thủ nặng kí không nhõng nhẽo các anh được cũng hơi uỷ khuất, nhưng không sao, vì đứa nhỏ tính đáng yêu hơn ông anh samoyed nhiều nên cậu cũng rất nhường nhịn ra vẻ người chú mẫu mực. Và đôi khi Nono khóc ré lên vì chú Donghyuck trêu dai quá, những lúc như vậy Lee Jeno nói ít làm nhiều, dùng sức mạnh đạp xe 70km để tẩn lại thằng bạn nhây nhớt.

Sáng sáng sau khi lôi nhau dậy ăn uống, vì cả nhóm phải chạy lịch trình nên baba với bố sẽ dẫn Nono xuống đợi xe bus đến nhà trẻ, đứa nhỏ thực ngoan, rất lễ phép và hiểu chuyện kinh khủng, cô giáo vô cùng hài lòng gọi điện cho Huang Renjun khen, những lúc như vậy Lee Jeno tự hào phát điên, cảm tưởng mũi hếch lên trời tới nơi rồi. Huang Renjun vẫn chưa tin được là mình đã lên chức, tuy nhiên cậu là 1 baba có trách nhiệm mà, thời gian dành cho đứa nhỏ phải chắt chiu lắm mới có được, những lúc như vậy cậu sẽ dẫn bé đi chơi công viên, mua kem, xem phim hoặc dạy Nono học bài, yêu thương Nono như thể mình đã sinh ra bé và, hẳn rồi, Nono cũng cảm nhận được tình yêu baba và bố dành cho bé, tuy các bố bận nhưng mỗi khi được ở bên các bố và và các chú thực sự rất tuyệt vời.

Nhưng có những khi mọi chuyện không phải lúc nào cũng êm đềm. Huang Renjun hay giận lẫy, Lee Jeno lại ngốc không thể tả, cho nên có đôi lúc kí túc xá lại loạn lên.

"Tôi không chịu đựng nổi nữa rồi, nếu cậu không bỏ thói mê chơi game đi thì chúng ta chẳng còn gì sất!!!"

Renjun đùng đùng bỏ ra khỏi phòng khách, chỗ sofa Jaemin đang ngồi ngâm chân thấy vậy lơ đãng hỏi.

"Cãi nhau hả?"

Nono từ phòng chạy ra ôm chân Huang Renjun khóc mếu, cái miệng bé xíu chìa ra, nước mắt nước mũi giàn giụa bôi vào người baba nó.

"Huhu...hu baba đừng bỏ đi mà"

Renjun đau lòng cúi xuống ôm lấy bé con, mắt cậu cũng long lanh sắp khóc rồi, để con trẻ thấy cảnh cha mẹ xích mích như vậy có biết bao áy náy cùng cắn rứt chứ?

"Này đợi đã, Renjun à!"

Jeno vội vã chạy từ phòng ra, quần áo tóc tai xộc xệch trên đầu vẫn đeo headphone chưa kịp tháo, Huang Renjun nhìn vậy càng điên tiết.

"Cậu đi đâu?"
Jeno thành khẩn hỏi, nhìn bé con khóc tâm anh cũng rối bời lắm, chỉ tại anh cố hoàn thành nốt cái nhiệm vụ là được lên hạng rồi, quên mất lại không đi mua sữa cho em bé nên mới bị bạn người yêu quở trách. Mà lúc Renjun nói anh lại cứ "Đây, đây" xong lại cắm mặt vào máy tính, vậy mới thành chuyện chứ.

"Tôi về nhà mẹ"

"Hả? Nhưng nhà bà ngoại ở Cát Lâm mà?"

"..." ừ ha Σ(-᷅_-᷄๑)

"Tôi sang nhà Chenle với con, đừng đi theo tôi"

Cánh cửa vô tình đóng lại, Lee Jeno trượt dài xuống theo ván cửa, ngửa cổ lên trời tự trách bản thân, anh đã làm tổn thương những người anh yêu nhất. Giờ đây sụ hối lỗi ngập tràn khiến anh chỉ có thể tự đấm vào ngực mình. Na Jaemin ngồi ngâm chân chứng kiến 1 màn từ nãy tới giờ khinh thường liếc thằng bạn, có 2 đứa này ở đây, khỏi cần xem ba cái phim truyền hình vớ vẩn cũng đủ mù mắt chó rồi.

2 cha con Huang Renjun sang nhà Zhong Chenle ở trầu chực 2 hôm. Ở nhà chú Lele thực thích, nhà chú rộng rãi, còn có bồn tắm xịn nữa, Nono thích tắm ở nhà chú lắm. Nhưng đôi khi bé sẽ thấy nhớ chiếc giường đầy gấu moomin, và hơn hết bé nhớ bố quá, không biết bố có nhớ Nono không?

Tối đến Jisung gọi điện cho Chenle.
"Lee Jeno sắp thành người rừng rồi"

"Hả? Sao lại vậy?"

"Ổng mấy nay không cạo râu mọc lởm chởm à, trong nhà lúc nào cũng mặc cái áo hoodie đen, lại còn chùm đầu nữa chứ"

"Đến chịu"

"Không biết đến bao giờ 2 người họ làm hoà nữa, nhớ Nono lắm rồi"

"Tối mai bảo Jeno hyung qua đây đi, Huang Renjun cũng như người mất hồn ý chứ khác gì"

"Ờ"

Hôm sau, cơm nước xong xuôi Renjun định dẫn Nono đi học bài thì có tiếng chuông, Chenle chạy ra mở cửa, biết ngay là ông anh Samoyed ngờ nghệch mà.

"Sao giờ anh mới tới?"

"Anh sợ Renjun tức giận 囧"

"...:))... thôi vào đi"

Không nghe thấy tiếng gì, Renjun liền hỏi vọng ra

"Chenle à, ai đến thế?"

Cậu tò mò đi ra xem thử, được nửa đường đã bị túm lấy, cả cơ thể ngã vào vòng ôm ấm áp, mùi hương quen thuộc ập đến khiến cậu thấy yên bình và thả lỏng, thực nhớ cảm giác này biết bao. Nhưng cậu nhanh chóng đẩy con gấu bám mình chặt cứng ra, nhớ thì nhớ thật nhưng giá thì vẫn còn rễ.

"Đến đây làm gì?"

"Injun à"

Nhìn bộ mặt samoyed ngâm nước của Lee Jeno, mọi câu chữ mắng chửi, cằn nhằn của Huang Renjun đều bị nuốt xuống, có bộ mặt này là coi như có kim bài miễn tử mà.

"Cậu vô tâm lắm"

"Injun tớ biết lỗi rồi, tớ thực ra đã suy nghĩ rất nhiều...chỉ là tớ chưa quen với việc chúng ta có con nên đôi lúc hơi lơ đễnh, tớ vẫn còn ham chơi quá chưa hiểu chuyện như cậu được, tha lỗi cho tớ nhé?"

Bộ dáng thú tội của người thương vô cùng khẩn thiết chân thành, Huang Renjun ôm tim. Đẹp trai chết cậu rồi.

"Đừng có lần sau đấy"

"Yeah Injunie là nhất ╰(*'︶'*)╯♡"

"Mấy hôm không gặp tớ nhớ cậu lắm đấy...á không cạo râu sao?"

"Tớ chưa cạo, bận nhớ Injun với Nono nhỏ"

...

Mùi mẫn, mùi mẫn trong bếp là việc của 2 bọn họ, Zhong Chenle kinh nghiệm đầy mình che mắt Nono bế bé ra khỏi chính ngôi nhà của mình. Chắc tối nay ngủ kí túc xá tranh giường với Park Jisung vậy.

Dăm bữa nửa tháng cãi nhau, riết rồi Nono cũng quen. Thằng bé nhận ra rằng, không phải khi 2 bố cãi nhau là họ sẽ không thương nhau nữa, mà theo lời bác Minhyung thì đó như 1 thứ gia vị tình yêu khiến cho 2 người họ gần gũi và hiểu nhau thêm. Chẳng trách mỗi lần cãi nhau xong, bố luôn là người xin lỗi trước, sau đó đâu lại vào đấy. Các chú ở nhiều với 2 người họ đâm ra chai lì rồi, Park Jisung còn 1 bên vừa ăn cơm 1 bên nghe 2 người họ cãi nhau cơ mà. Nono cúi đầu tủm tỉm cười, ba và bố là tuyệt nhất, quả không uổng khi bé quyết định đến thế giới này, nếu không sẽ chẳng bao giờ biết được tình thân là món quà quý giá đến nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com