Part 1
Sử sách có ghi:" Cảnh Nguyên năm thứ 23, Thái tử Lý Đế Nỗ trắng trợn cướp đoạt thường dân, làm mất mặt Hoàng thất. Tuy rằng hiện tại nước giàu lực mạnh, thế nhưng thu hồi biên cương vẫn là việc cần giải quyết trước nhất của triều đình, Thái tử làm người mà phẩm hạnh không đoan, sao có thể gánh vác được trọng trách."
------
Trong triều không ai lên tiếng, Lý Thái Tổ nghiêm mặt:" Chúng ái khanh có việc thì khởi tấu, vô sự liền bãi triều đi."
Đương lúc đám người định tản đi, Định Viễn Tướng Quân Hoàng Húc Hi đột nhiên chắp tay, thở dài nói:" Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có việc muốn bẩm báo."
" Ngươi có chuyện gì?"
"Trưa ngày hôm kia, tam đệ của thần có đi ra ngoài, nói là ra phố đi dạo, nhưng lại không ngờ rằng chuyến này chỉ có đi không có về, thần chỉ sợ..."
Hoàng Húc Hi còn chưa dứt lời liền bị một người khác đánh gãy:" Hoàng Tướng quân khẩu khí thật là lớn, người nhà lạc đường cũng dám bẩm báo lên triều đình, triều đình là chỗ luận việc quốc gia đại sự, chẳng lẽ Hoàng Tướng quân lại xem gia sự cũng như quốc sự sao?"
Lời vừa ra khiến cả đám quần thần xôn xao, nghị luận to nhỏ, Thái tử Lý Đế Nỗ chỉ sừng sững bất động, tỏ ra tựa hồ như không hiểu ý tứ trong lời nói của Tôn đại nhân. Lý Thái Tổ đặt tay trên long ỷ, ngón tay trỏ gõ gõ lên thành nhưng không hề mở miệng.
"Tôn đại nhân là văn thần nên có chỗ không biết đó thôi", Hoàng Húc Hi nghiêng người nói, "Đệ đệ ta từ nhỏ đã ngang bướng, từ trên xuống dưới nhà họ Hoàng ta đều biết tính tình của hắn, vì vậy nên cũng phái hạ nhận vừa hiểu chuyện vừa biết công phu đi theo hắn. Thế nhưng bây giờ đệ đệ ta lại vô duyên vô cớ biến mất đã hai ngày nay không hề có tin tức trong khi hạ nhân đi theo hắn lại có võ công không hề tầm thường. Một cao thủ như thế trong kinh thành, thứ cho ta võ tướng ngu dốt, có nghĩ cũng không ra là như thế nào lại để lạc mất hắn."
Những lời này của Hoàng Húc Hi là không hề giả, người nhà của trọng thần trong triều vô cớ biến mất, hai ngày tìm kiếm đều không có tăm hơi, cũng không hề có người đến đòi yêu sách. Liên tưởng đến khoảng thời gian trước, khi mà Hoàng Tướng quân chinh phạt khu Tây Bắc, vừa mới thu hồi được ba tòa thành phía bắc Ngọc Môn quan thì liền có người động đến người nhà hắn, cẩn thận suy nghĩ lại thì thật là đáng sợ.
Lý Thái Tổ trầm ngâm một lát:" Vậy ngươi liền tìm người trợ giúp đi, tra rõ kẻ đứng sau làm loạn." Lý Thái Tổ quan sát một vòng lại nói:" Thái tử, trẫm lệnh cho ngươi làm chủ chuyện này, Hoàng Tướng quân, Kinh Triệu phủ doãn cùng Đại Lý Tự theo ngươi điều tra, hạn trong vòng ba ngày tìm cho ra ấu đệ của Hoàng Tướng quân."
"Nhi thần tuân chỉ." Lý Đế Nỗ gật đầu, hỏi, "Chỉ là, kinh thành này tuy nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không hẳn là nhỏ, không biết Hoàng Tướng quân có chân dung của ấu đệ có thể cho ta mượn để nhận biết chăng? Hay là ấu đệ có đặc điểm gì rõ ràng không?"
"Mẫu thân đã lớn tuổi mà hài tử này lại làm người lo lắng không thôi bởi ấu đệ không hề giống ta cùng nhị đệ từ nhỏ đã tập võ tập văn, hắn thân hình thon gầy, chỉ biết qua âm vận thôi", Hoàng Húc Hi khua tay nói, "ấu đệ trên tay phải có một vết bớt nhìn qua như bị thụ thương vậy, rất dễ nhận ra."
Lý Đế Nỗ cố gắng kìm nén sự kinh ngạc, trên mặt cũng không có biểu hiện gì khác, chỉ nói sẽ dốc lực trợ giúp Hoàng Tướng quân tìm về tam đệ Hoàng gia.
Lý Đế Nỗ bước nhanh về hướng thư phòng, phân phó người hầu thân cận:" Ngươi đi kho củi nhìn xem có phải trên tay người có một vết bớt hay không."
Người hầu thấp giọng đáp ứng, không lâu sau đi tới bẩm báo:" Hồi Thái tử, nô tài vừa mới kiểm tra qua, người kia đúng là có một vết bớt, nhìn qua như vết thương bị người đánh vậy."
Lý Đế Nỗ mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm:" Đã biết, ngươi lui xuống."
Người bị hắn bắt hôm trước, chính là ấu tử của Hoàng gia, Hoàng Nhân Tuấn.
Hoàng đế tại vị cũng đã 23 năm, dần dần có ý định truyền ngôi, để đảm bảo cục diện triều đình vững chắc đã tự mình hướng dẫn cho Thái tử cùng trung thần lương tướng thường xuyên lui tới, cũng coi như là chuẩn bị tốt vạn phần cho tương lai kế vị sau này. Ngày hôm trước, Lý Đế Nỗ cùng Lễ bộ Thượng thư giao hẹn thời gian gặp mặt, để tránh tai mắt kẻ khác đã cố ý chọn tầng cao nhất trong quán rượu, không ngờ đến đang bàn bạc được một nửa thì có con ma men xông vào. Lý Đế Nỗ mắt nhìn người không kém, thấy người kia áo quần là lụa thượng đẳng, bên hông đeo ngọc bội uyên ương chất lượng vô cùng tốt, liền biết là người có thân phận. Ở kinh thành này, vạn sự đều phải cẩn thận, nên Lý Đế Nỗ ra lệnh cho người hầu thân cận lặng lẽ trói người rồi nhốt vào kho củi trong phủ Thái tử, còn chưa kịp thẩm tra thì Hoàng Tướng quân đã trình lên. Thừa dịp còn chưa bị người khác phát hiện, tranh thủ tra hỏi Hoàng Nhân Tuấn, xác nhận không có gì rồi mới thả người.
Hoàng Nhân Tuấn được cởi trói hai tay, mời lên gian trước.
"Này! Vì sao ngươi trói ta?" Hoàng Nhân Tuấn từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng bị giam trong kho củi như thế này. Bên trong kho củi âm u lại còn lạnh, buổi tối còn có tiếng chuột chạy, Hoàng Nhân Tuấn ủy khuất muốn chết, lúc này chính là thời điểm phát tiết.
"Ngày hôm trước ta cần thương thảo chuyện quan trọng, đúng lúc lại gặp công tử xông tới, để phòng ngừa người ngoài nghe được nên ta mới phải dùng đến hạ sách này, đã làm ngươi kinh hoảng rồi, thật có lỗi." Lý Đế Nỗ suy nghĩ một chút liền đoán được Hoàng Nhân Tuấn đại khái là không biết mình, cũng không biết được thân phận của mình, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Hoàng Nhân Tuấn đã không phải là người trong cục diện này, có một số chuyện không cần biết rõ thì tốt hơn.
"Vậy bây giờ ngươi có thể thả ta chưa?"
"Đương nhiên có thể, bất quá ta còn có một yêu cầu, ngươi có thể rời đi bằng cửa sau được không?"
"Được." Hoàng Nhân Tuấn đáp ứng.
Lý Đế Nỗ là sợ người ngoài biết chuyện, hiện tại khắp kinh thành ai ai cũng biết tiểu công tử của Hoàng gia đột nhiên biến mất, nếu để cho người khác trông thấy tiểu công tử Hoàng gia đi ra từ phủ của hắn, không biết sự tình sẽ bị truyền đi thành cái dạng gì nữa. Không bằng lặng lẽ đưa Hoàng công tử trở về, Hoàng gia phát hiện người trở về tự nhiên cũng sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng.
Đằng này, Hoàng Nhân Tuấn vừa đi ra gian trước, vừa cảm thấy có chút kỳ quái, không biết vì sao người kia lại bắt mình nhất định phải đi cửa sau, cửa trước có cái gì mà không được đi? Sau đó cậu quang minh chính đại đi ra từ cửa trước của phủ Thái tử. Nếu như giờ phút này cậu quay đầu lại nhìn cũng có thể thấy bức hoành bên trên đề ba chữ to "Phủ Thái Tử" do chính tay Hoàng đế viết.
Nhưng rốt cục cậu cũng không thèm nhìn, mà chỉ chậm rãi để ý thấy trên đường ngày càng nhiều người đang nhìn mình chằm chằm.
Người hầu quét dọn kho củi đến bẩm báo nhặt được một ngọc bội uyên ương bên trong kho củi. Lý Đế Nỗ nắm trong tay ngọc bội xanh biếc, chợt nhớ tới hôm đó Hoàng Nhân Tuấn uống say lảo đảo xông tới nói muốn nhìn cô nương xinh đẹp ca múa. Được rồi, sau này mang cái này đến trả cho Hoàng Tướng quân cũng được.
Hoàng Nhân Tuấn đi ra từ phủ Thái tử, tin đồn càng truyền đi càng dị thường, có người nói Thái tử đối với tiểu công tử Hoàng gia đã ái mộ từ lâu, cũng có người nói Thái tử chính là coi trọng người ta liền muốn bắt người về nhà, tóm lại là sự tình càng ngày càng náo nhiệt, cuối cùng cũng kinh động đến Hoàng thượng.
-----
Note nhỏ: Lý Thái Tổ ở đây là nhân vật hư cấu thôi nha mn 😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com