11. Nếu không là em.
11. Nếu không là em.
Đầu Hoàng Nhân Tuấn đau như búa bổ, cậu khó khăn mở mắt, mờ mịt nhìn xung quanh. Cậu đang ở trong một căn phòng vừa quen vừa lạ lẫm, cách bày trí vẫn vậy, chỉ là màu sắc căn phòng khác đi cùng có thêm kha khá đồ vật mới. Nhân Tuấn khẽ cựa mình, nhận ra bản thân bị một vòng tay vững chãi ôm chặt, cậu ngẩng lên, liền nhìn thấy gương mặt nam tính bản thân đã dằn lòng rời xa suốt sáu năm.
Nhân Tuấn cố gắng nghĩ lại chuỗi hành động tiếp nối đêm qua, hoảng hốt đẩy người vẫn đang say ngủ ra khỏi mình. Lý Đế Nỗ bị tỉnh dậy bất chợt, mơ hồ gãi đầu, mềm giọng hỏi: "Tuấn Tuấn? Em sao vậy?"
Hoàng Nhân Tuấn giận tím mặt, vùng dậy khỏi giường, vội vã mặc lại quần áo chỉnh tề. Đế Nỗ bây giờ mới tỉnh hẳn, nhanh chóng nhảy xuống, giữ lấy cậu: "Em làm gì vậy?"
Nhân Tuấn quay người, giận dữ vung nắm đấm trực diện vào mặt Jeno làm anh ngồi sụp xuống đất, ánh mắt cậu toé ra lửa, gằn giọng: "Lý Đế Nỗ! Anh đang làm cái trò gì vậy? Ann nghĩ tôi là loại người gì hả?"
Lý Đế Nỗ hoàn toàn không hiểu gì hết, anh ôm bên má đau rát khó khăn đứng dậy, nắm lấy tay người yêu xoa dịu cậu: "Tuấn Tuấn, có gì em bình tĩnh rồi nói."
"Tôi làm sao mà bình tĩnh được? Lý Đế Nỗ, chúng ta đã hết rồi! Người yêu hiện tại của tôi là Minh Hưởng, anh nói tôi làm thế nào để nhìn mặt anh ấy đây?"
Nhân Tuấn mặc đồ xong xuôi, xoay gót. Lý Đế Nỗ hoảng hốt tiến đến ôm chặt cậu, van vỉ: "Nhân Tuấn? Em đi đâu vậy? Đừng bỏ rơi anh!"
"Chúng ta đã hết rồi. Lý Đế Nỗ, xin lỗi anh, tôi không còn yêu anh nữa." Hoàng Nhân Tuấn lạnh lùng gỡ tay Đế Nỗ ra, không quay đầu, bước đi: "Tôi phải đi tìm Minh Hưởng."
Lý Đế Nỗ chết sững nhìn Nhân Tuấn sập mạnh cửa, anh quỳ sụp xuống, đấm mạnh xuống sàn. Anh phải làm sao đây? Nhân Tuấn của anh, tình yêu của anh cuối cùng đã hoàn toàn tan vỡ rồi.
--
Lý Đế Nỗ bật dậy, thở dốc, trán đẫm mồ hôi. Anh nhìn quanh, anh đang ở trong phòng ngủ của mình, vội vàng nhìn sang vị trí bên cạnh.
May quá, chỉ là giấc mơ...
Nhân Tuấn của anh vẫn ngủ thật ngoan ngoãn, cậu nằm quay mặt về phía anh, một tay ôm lấy anh, hơi nhíu mày vì bên cạnh đột ngột di chuyển. Đế Nỗ khẽ khàng nằm xuống, lại vòng tay qua ôm lấy người yêu nhỏ bé, dịu dàng hôn thật nhiều lên mặt cậu như để xác nhận lại hiện tại anh đang không mơ hay gặp ác mộng nữa. Nhân Tuấn bị làm phiền, nhíu mày, chậm chạp mở mắt, càu nhàu: "Đừng phiền mà."
"Chào buổi sáng, Tuấn Tuấn của anh." Với Hoàng Nhân Tuấn, Lý Đế Nỗ luôn thật mềm mỏng, anh hơi rướn người hôn lên trán cậu để dỗ dành.
Hoàng Nhân Tuấn bực bội chui vào lòng Đế Nỗ sâu hơn, càu nhàu gì đó mà anh không nghe rõ. Lý Đế Nỗ cảm thấy mình chưa từng hạnh phúc đến nhường này, cảm giác mất rồi lại có lại khiến anh hân hoan hơn bao giờ hết. Anh yêu thương hôn lên đỉnh đầu cậu, vuốt vuốt lưng cậu an ủi. Thật tốt quá, đó chỉ là ác mộng, người anh yêu thật sự đã về bên anh rồi.
--
Lý Minh Hưởng ngồi trong quán cafe, ánh mắt dõi nhìn ra ngoài, không biết anh đang nghĩ gì. Chợt, ánh mắt anh thay đổi khi xuất hiện một bóng hình. Minh Hưởng quay lại, quan sát người mới xuất hiện trước mắt.
"Xin lỗi, tôi đến muộn."
"Tuấn đã tỉnh rượu chưa?" Minh Hưởng hỏi.
"Em ấy ổn rồi, nhưng vẫn đang nghỉ thêm." Người kia nhanh gọn đáp.
Lý Minh Hưởng vuốt mép cốc, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt người nọ: "Anh sẽ về Canada."
Người mới tới sửng sốt, nhíu mày một chút ý không hiểu. Minh Hưởng hơi nhếch môi cười, chậm rãi giải thích: "Anh chỉ theo Tuấn về đây vì lo cho em ấy, nhưng giờ thì yên tâm rồi, anh đã hoàn thành nhiệm vụ."
Anh đứng dậy, đưa tay ra, một cách lịch sự và tôn trọng: "Đế Nỗ, hãy chăm sóc cho Tuấn thật tốt, em ấy đã khổ sở rất nhiều, giờ đến lúc được đền đáp lại."
Lý Đế Nỗ cũng đứng dậy, nắm lại tay Minh Hưởng, gật đầu chân thành: "Cảm ơn anh, rồi anh sẽ ổn thôi."
Vốn dĩ Lý Minh Hưởng đã định đặt vé máy bay ngay sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Tại Mẫn. Nhưng anh cảm thấy cứ vậy bỏ đi sẽ khiến Nhân Tuấn càng thêm day dứt, vì vậy nhùng nhằng mãi mới quyết định được ngày về Canada.
Nhân Tuấn đứng trước mặt anh ở phi trường, cảnh tượng gặp nhau của sáu năm trước như được lặp lại. Nhưng chỉ khác hiện tại là thời khắc chia tay, chia tay đi mối tình Minh Hưởng dùng mọi thứ mình có để vun đắp. Đứa trẻ của anh đã không còn là nhóc con ngốc nghếch ngờ nghệch nữa rồi, đứa trẻ một tay anh dìu dắt, dõi theo, yêu thương, bảo bọc, cùng nhau lớn lên giờ đã được trở về đúng tổ ấm dành cho bản thân. Cậu cứ tần ngần mãi, chẳng biết nói gì với anh ngoài đôi mắt đỏ hoe nhìn anh không nỡ xa.
Minh Hưởng vẫn như ngày ấy, yêu chiều xoa đầu cậu, hơi khom người xuống để đối xứng chiều cao với cậu, nhéo nhéo má cậu bảo: "Tuấn không được khóc, có thời gian anh sẽ về thăm em."
"Minh Hưởng, em xin lỗi." Hoàng Nhân Tuấn chẳng biết nói gì ngoài lời xin lỗi.
"Ngốc, tại sao em phải xin lỗi? Anh rất trân trọng quãng thời gian hai ta ở bên nhau. Em trai ngoan, cảm ơn em rất nhiều."
Hoàng Nhân Tuấn thật sự bật khóc, nhào vào lòng Minh Hưởng ra sức xin lỗi. Minh Hưởng xoa đầu cậu, vỗ về an ủi mãi. Cho đến khi phát thanh viên thông báo đã đến giờ khởi hành, anh mới buông đứa nhỏ còn đang bịn rịn ra, nắm tay cậu nâng niu, thành kính hôn thật sâu, lần cuối cùng cảm nhận được độ ấm của chúng, yêu thương nói: "Tuấn, hãy hạnh phúc nhé."
Minh Hưởng buông cậu ra, nắm quai vali quay lưng bước đi. Đế Nỗ tới bên Nhân Tuấn vẫn còn đang không ngừng khóc, nhẹ nhàng che chở cậu, nhìn bóng Minh Hưởng biến mất sau cánh cửa cách ly. Anh lau nước mắt cho cậu, dỗ dành: "Mình về nhà thôi."
Minh Hưởng vẫn còn chưa đi, anh nhìn hình ảnh người anh yêu đến khắc sâu vào trong tim được tình yêu sâu đậm bảo vệ che chở, từng bước dời xa anh, dời khỏi vòng tay anh về với đúng người em mong chờ. Minh Hưởng đưa tay lên, dịu dàng khắc hoạ hình bóng từ xa ấy, nhoẻn miệng cười mà nước mắt chậm rãi rơi xuống: "Anh yêu em, Nhân Tuấn, anh yêu em. Nhân Tuấn, tạm biệt..."
---
Hoàng Nhân Tuấn ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc ở công viên, nơi cậu và Đế Nỗ trước đây vẫn thường trốn Tại Mẫn đánh lẻ hẹn hò. Tay cậu cầm chiếc kem ốc quế hương vị yêu thích, chậm rãi ăn từng chút một, cảm nhận cái lạnh xen lẫn những cơn gió đầu đông đang thổi heo hút.
"Tuấn Tuấn, cẩn thận kẻo cảm lạnh." Lý Đế Nỗ đi tới, cẩn thận đội mũ cùng quàng cho cậu một chiếc khăn lên cổ.
Nhân Tuấn hãng còn buồn vì sự ra đi của Lý Minh Hưởng. Những năm qua nếu nói cậu không rung động thì đều là giả, nhưng sai người sai cả thời điểm, cho dù anh có tốt đến mấy, thì vẫn sẽ không thể bước qua một bức tường thành quá lớn mang tên Lý Đế Nỗ. Có lẽ là do lỗi của Nhân Tuấn, cậu không nên mang tình cảm của anh ra để trở thành sự thay thế cho bất kỳ ai. Cậu thật sự rất cắn rứt và tội lỗi.
"Em vẫn đang nghĩ về Minh Hưởng à?" Đế Nỗ ngồi cạnh cậu, cầm tay cậu lên, ủ ấm nó.
Nhân Tuấn gật đầu, lại cắn thêm miếng kem nữa.
"Minh Hưởng sẽ không trách em đâu, hơn nữa anh ấy rất mừng cho em."
"Làm sao anh biết được?" Nhân Tuấn quay sang hỏi.
"Bởi vì anh ấy giống anh, yêu em rất nhiều." Đế Nỗ chân thành nói: "Nhân Tuấn, chỉ cần em hạnh phúc, anh cũng sẽ sẵn sàng buông tay em để em ở bên Minh Hưởng. Nhưng em biết không, tình yêu của anh và Minh Hưởng khác nhau nhiều lắm. Anh ấy phần nhiều giống như tình thân, người thân trong gia đình. Còn với anh, em là duy nhất."
Đế Nỗ kéo cậu vào lòng, để cậu tựa lên vai, anh nhìn lên trời, nghĩ lại quãng thời gian mình đã trải qua: "Em biết sáu năm không có em, anh gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, Tại Mẫn cũng bóng gió về chuyện anh nên từ bỏ em, nhưng anh không làm vậy được. Anh đã quen với việc có em ở cạnh, anh biết anh cực đoan và ích kỷ, nhưng anh vẫn chờ, bởi anh biết em sẽ về với anh."
Nhân Tuấn nghe vậy, cúi đầu: "Em xin lỗi."
Đế Nỗ che miệng cậu lại, nhăn mặt nghiêm nghị: "Đừng có mà xin lỗi nhiều thế! Anh không thích nghe đâu! Thay vào đó nói yêu anh nhiều vào!"
Nhân Tuấn bật cười, người này qua bao nhiêu năm vẫn cứng đầu đến lạ thường. Chỉ thích hơn thua ở việc cậu có yêu anh nhiều không, có thích nói yêu anh không thôi.
"Hôm em say, anh đã nói rồi, nhưng chắc em quên mất. Hoàng Nhân Tuấn, em là duy nhất với anh, giống như mặt trời chỉ có một. Nếu không phải em, thì sẽ không bao giờ là ai khác. Anh thà trở thành ông già lụ khụ chết đi trong cô đơn còn hơn ở bên một người nào đó. Hoàng Nhân Tuấn đối với Lý Đế Nỗ, mãi mãi không thay đổi."
"Đế Nỗ, em yêu anh."
Lý Đế Nỗ trao cậu một nụ hôn sâu, giữa những nụ hôn trân trọng, anh thầm thì chỉ đủ cả hai nghe thấy...
"Nhân Tuấn, trọn đời trọn kiếp, trọn vẹn yêu em."
End.
---
Huhu cuối cùng cũng đã hoàn thành sau hơn 1 năm ngâm giấm ;-; đáng lẽ tớ còn định bôi ra thêm chút nữa nhưng mà thôi thì kết nhanh cho các mẹ đỡ sốt ruột :((
Fic này thì ban đầu định sad hơn chút nữa và BE nhưng mà con tim mẹ cháu không cho phép như vậy, nên kết có vẻ hơi "bánh tráng" xíu ;-; mong các bạn thông cảm ;-;
Hẹn gặp lại các bạn ở "Hotel del Luna" cùng ti tỉ những chiếc fic khác nhaaa!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com