4: Bỏ lại.
Ngày thi đại học đã cận kề, thời gian cứ thấm thoắt như thoi đưa, chẳng mấy chốc chỉ còn ba ngày cho đến kì thi quan trọng ấy.
Để giúp bản thân được thả lỏng hơn, các học sinh được khuyên rằng hãy để ba ngày cuối cùng thư giãn đầu óc, đừng cố gắng học nhiều quá mà hãy dành thời gian để nghỉ ngơi, giúp cho bộ não không hoạt động quá tải. Vì thế, Lý Đế Nỗ liền nảy ra ý tưởng kéo Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Mẫn đến nhà mình, tổ chức tiệc ngủ, chúc nhau thi tốt luôn.
Nhưng thực chất, còn là một buổi chia tay đầu tiên, chỉ có ba đứa với nhau, bởi Tại Mẫn đã quyết định thi vào một trường đại học ở thành phố khác.
"Tại Mẫn, nhất định phải đi nơi khác học hả?" Nhân Tuấn méo xệch miệng, đu lấy cổ bạn thân, buồn rầu hỏi.
"Tớ chỉ đi học xa thôi mà, có phải đi tìm chỗ chết đâu mà sụt với chả sùi?" Tại Mẫn vừa nhôm nhoàm ăn quà vặt, vừa bất cần nói, làm như chẳng có gì là to tát.
"Nhưng mà thành phố B đi xe mất ba tiếng đó! Cũng tính là xa mà!" Nhân Tuấn vẫn rầu rĩ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi có nhận thức bộ ba phải tách nhau ra, Hoàng Nhân Tuấn thực sự không thể ngờ được Tại Mẫn đã quyết tâm điền nguyện vọng vào trường kinh tế ở thành phố khác, quyết chí đi xa.
"Ba tiếng thì sao, cuối tuần vẫn về với mấy cậu được mà! Vui lên! Ông đây mãi mới thoát khỏi hai đứa bây mà!" Tại Mẫn lạc quan nhét một miếng bánh vào miệng Nhân Tuấn.
Nhân Tuấn vừa nhai nhai vừa ỉu xìu, người dựa dựa vào Đế Nỗ. Đúng là chẳng có gì là mãi mãi, bộ ba bất bại giờ đây chỉ còn hai mống, cơ mà lên đại học còn rắc rối nữa, mỗi đứa một trường, một lịch học khác nhau, cậu chẳng biết mình với Đế Nỗ liệu sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau như bây giờ không.
"Nam nhi chí lớn, mốt thành tài rồi nhớ quan tâm bạn bè!" Đế Nỗ từ bấy đến giờ mới nói một câu, còn nắm tay đấm vào vai Tại Mẫn.
Tại Mẫn ôm vai, cậu biết thằng nhóc này cũng giận, vì mang tiếng bạn thân mà cậu lại kín như bưng, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế tằng tằng điền nguyện vọng. Nhưng Đế Nỗ tôn trọng và ủng hộ rất nhiều, bởi vì quan trọng nhất vẫn là tốt cho bản thân cậu, nên hai tay hai chân đều giơ hết lên đồng ý kịch liệt.
"Rồi rồi, có phải đi du học xa đâu mà cứ thế hả? Thi cho tốt đã rồi chúng mình lại mở tiệc!" Tại Mẫn nâng cốc trà sữa lên, hò hét: "Nào! Cùng chúc cho ba chúng ta sẽ đỗ hết nguyện vọng một!"
Nhân Tuấn và Đế Nỗ cũng nâng cốc lên, cụng ly. Tuổi trẻ thật tốt đẹp, càng tốt đẹp hơn khi bạn có được những người bạn thân thiết, luôn đứng về phía bạn, ủng hộ bạn, không hề ngần ngại gì mà giúp đỡ bạn, thật quý giá biết bao.
.........................
Đêm nay Tại Mẫn phá lệ cho Nhân Tuấn ngủ muộn hơn mọi ngày, còn mình thì khò khò từ lúc nào rồi. Nhân Tuấn và Đế Nỗ ra ban công, dựa vào lẫn nhau, im lặng nhìn bầu trời.
Nếu bảo Đế Nỗ không lo lắng thì là giả, nhưng điều cậu cần lúc này là thả lỏng, nghĩ về những điều tích cực. Cậu lại làm hành động sạc năng lượng yêu thích của mình, ôm lấy Nhân Tuấn từ phía sau, nhẹ nhàng nhắm mắt vào để cảm nhận được những cơn gió hè thổi nhẹ nhàng.
"Đế Nỗ à, sau này em sẽ vẽ một bức tranh để đời nhất, vẽ người mà em thương yêu nhất." Nhân Tuấn đột nhiên mở lời trước.
"Đúng vậy, họa sĩ thiên tài Hoàng Nhân Tuấn của chúng ta nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu!" Đế Nỗ mỉm cười, hôn nhẹ vào thùy tai cậu: "Sau này anh cũng sẽ thiết kế một chiếc máy đặc biệt nhất, có thể hỗ trợ em tạo nên những tuyệt tác!"
Nhân Tuấn bật cười, nói người yêu cậu trẻ con theo cậu cũng đúng thôi. Từ trước đến giờ lúc nào cậu cũng có những ý tưởng điên rồ, và Đế Nỗ cũng tương tự như thế, thậm chí đôi lúc người ấy cũng chẳng hiểu bản thân đang nói cái gì.Nhưng cậu thích thế, thích cảm giác có người điên cùng mình, cùng mình mộng mơ về những thứ không tưởng nhất.
"Đế Nỗ, sau này không có em, anh nhất định phải sống thật tốt đấy! Em không thích nhìn anh ủ dột đâu!"
"Tuấn Tuấn à, chỉ học hai trường khác nhau thôi, chứ có chia xa gì đâu mà em dặn dò buồn cười vậy?" Đế Nỗ cọ cọ tóc vào cổ cậu làm cậu bật cười khanh khách.
"Em chỉ nói thế thôi! Chứ còn lạ gì cái tính anh nữa!"
Hai đứa lại lặng im, không nói năng gì mà dựa vào nhau, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời đêm. Áp lực có, sợ hãi có, mong chờ có, hi vọng có, tất cả đều đang xoắn vào nhau, chồng chất lên những đôi vai tuổi mười bảy.
.................................
Ngày thi đã tới. Diễn ra trong ba ngày.
Bởi vì ký tự tên khác nhau, nên Đế Nỗ và Tại Mẫn thi tại một điểm, còn Nhân Tuấn thì thi ở điểm khác. Từ sáng sớm, hai gia đình đã cùng nhau đưa hai sĩ tử đến trường thi.
Tại Mẫn lật lại các công thức quan trọng, cố gắng ghi nhớ hết vào trong đầu, mặt mũi cực kỳ căng thẳng. Đây là tâm trạng chung trước khi thi thôi, chứ vào phòng thi thì đứa nào chẳng hẳng như đánh tiết gà. Đế Nỗ thì khác, cậu cứ nắm chặt cái điện thoại trong tay, rồi lỉnh ra một góc, bấm danh bạ.
"Alo? Đế Nỗ à? Anh đã đến địa điểm dự thi chưa?" Đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.
"Anh và Tại Mẫn đến rồi, đang chờ lên phòng thi. Bên em sao rồi?" Đế Nỗ hỏi.
"Cũng vậy thôi, anh phải cố lên đấy nhé!" Nhân Tuấn cười cười, giúp bạn trai của mình giảm bớt căng thẳng.
"Không có em ở đây, anh cứ cảm thấy không ổn chút nào!" Đế Nỗ cau mày.
"Gì chứ? Anh làm được mà, Đế Nỗ là giỏi nhất!" Nhân Tuấn động viên, rồi đột nhiên nói: "Bên em bắt đầu gọi thí sinh vào phòng thi rồi! Anh nhất định phải bình tĩnh làm bài đấy, em tin tưởng anh mà!"
"Ừ, em cũng phải cố gắng lên nhé! Tuấn Tuấn của anh là giỏi nhất!" Đế Nỗ mỉm cười, rồi hôn vào điện thoại: "Nụ hôn may mắn!"
Ở đầu bên kia, Nhân Tuấn cười khẽ rồi làm điều tương tự. Đế Nỗ mỉm cười, tắt nguồn điện thoại rồi bỏ vào balo, gửi cho bố mẹ. Cậu nhìn Tại Mẫn, cùng nhau kiểm tra lại những thứ cần thiết, hít sâu một hơi, rồi cùng nhau bước chân vào trường thi.
..................
Môn đầu tiên là Toán học, theo Đế Nỗ cảm nhận thì đề thi lần này không quá dễ cũng chẳng quá khó, nói chung ở mức cơ bản, học sinh khá cũng có thể dễ dàng đạt trên trung bình. Cậu tin là Nhân Tuấn cũng sẽ làm được.
Cùng hai gia đình đến tiệm ăn, Đế Nỗ ngồi xuống ghế, mở balo lấy điện thoại ra, khởi động lại. Chuông báo tin nhắn reo tinh tinh, là của Nhân Tuấn gửi.
"Em yêu anh, Đế Nỗ, yêu rất nhiều."
Đế Nỗ nhìn thời gian gửi, ngay sau khi hai đứa nói chuyện điện thoại với nhau. Sao hôm nay lại sến súa và chủ động thế này? Đế Nỗ mỉm cười, xin phép bố mẹ ra ngoài gọi điện.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Quái lạ? Sao Tuấn Tuấn lại tắt điện thoại?
"Gọi cho A Tuấn đấy à?" La Tại Mẫn từ nhà vệ sinh đi ra, tiến đến hỏi.
"Ừ, mà em ấy tắt máy." Đế Nỗ nuối tiếc tắt màn hình.
"Chắc là để tập trung thi đấy. Tớ nghĩ là từ giờ đến hôm thi xong đừng liên lạc với cậu ấy, để cậu ấy đỡ bị phân tâm, gọi rồi lại buôn chuyện, đi ngủ muộn rồi lỡ giờ thi thì hỏng." Tại Mẫn tốt bụng nhắc nhở.
Đế Nỗ gật đầu, cùng Tại Mẫn trở vào ăn bữa trưa.
Thi buổi chiều và hai ngày sau đều rất thuận lợi, mặc dù có hơi khó khăn ở môn Văn học, nhưng Đế Nỗ cảm thấy mình đã làm hết sức mình rồi. Giờ chỉ còn tin tưởng vào bản thân đã làm tốt và tin ở giám khảo sẽ nương tay với mình mà thôi.
Ba ngày này cậu đã kiềm chế hết mức để không liên lạc với Nhân Tuấn, không phải là không muốn, mà Tại Mẫn nói chuẩn lắm, chỉ sợ hai đứa không được gặp nhau, gọi điện sẽ buôn trên trời dưới bể cho thỏa nỗi nhớ nhung rồi ngủ muộn, hôm sau lỡ làng quên giờ thi thì hỏng.
Thi xong, cậu định bụng đi tìm Nhân Tuấn để ăn mừng riêng hai đứa với nhau, nhưng không hiểu sao lại nhận được tin nhắn của Tại Mẫn: "Này, đừng có mà dánh lẻ đi tìm Nhân Tuấn một mình đấy! Hôm nay ở nhà ăn mừng với bố mẹ đi, để cậu ấy dành thời gian cho gia đình nữa, mấy hôm nữa cùng mở tiệc với nhau!".
Đế Nỗ cảm thấy rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên Tại Mẫn ngăn cản cậu đi tìm Nhân Tuấn. Từ trước đến nay việc cậu với Nhân Tuấn đi cùng nhau có cậu ấy hay không là việc bình thường, thậm chí Tại Mẫn còn không muốn làm bóng đèn, nhưng hôm nay tự dưng lại chủ động nhắn tin dặn dò cậu, đúng là lạ lùng.
Nhưng Đế Nỗ lại tự bảo rằng cậu nghĩ nhiều rồi, hôm nay mẹ cậu cũng nấu nướng thịnh soạn chúc mừng cậu đã hoàn thành kỳ thi đại học, có cả ông bà cũng tới chung vui, nên Đế Nỗ cũng không tiện chạy đi đâu. Vả lại hẳn là nhà Nhân Tuấn cũng sẽ tổ chức linh đình gì đó, nên mai đến vậy.
"Tuấn Tuấn à, hôm nay ông bà anh tới chơi, nên anh không sang với em được. Em làm bài thi tốt chứ? Anh xin lỗi mấy hôm nay không gọi cho em vì sợ làm em bị ảnh hưởng. Mai anh qua tìm em nhé!"
Đế Nỗ gửi tin nhắn đi, nhưng đợi mãi không có hồi âm. Chắc là em ấy đang bận rồi, cậu tự nhủ.
................
Sáng ngày hôm sau, Đế Nỗ không hề gọi trước mà tự chạy sang nhà Nhân Tuấn để cậu bất ngờ. Cậu nhấn chuông, cánh cửa mở ra, người đứng trong nhà là chị của Nhân Tuấn.
"Ồ Đế Nỗ đấy à? Em làm bài thi có tốt không?" Cô quan tâm hỏi.
"Dạ cũng ổn ạ. Chị cả, Tuấn Tuấn đâu ạ?" Đế Nỗ ngó vào trong.
Chị cả ngạc nhiên nhìn Đế Nỗ, nhíu mày hỏi: "Tuấn Tuấn không nói gì với em sao?"
"Chuyện gì vậy chị?" Cậu đang thầm cảm thấy không ổn.
"Nó đi du học rồi." Cô nói: "Bay đúng hôm đầu tiên thi đại học."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com