Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Extra 2

Thời gian Nhân Tuấn trở về, hiện tại đã tính cả một năm rồi. Cậu vừa về thì Tại Mẫn thuyên chuyển công tác, nghe nói là đi Canada. Ngày chia tay anh, Nhân Tuấn gửi một món quà, nói rằng gửi cho Minh Hưởng. Tại Mẫn gật đầu, nói rằng sẽ cố gắng đưa cho người kia. Nhân Tuấn cố gắng liên lạc với Minh Hưởng rất nhiều, nhưng tất cả đều bị khước từ, việc này cậu cũng hiểu thôi. Hai người đã chia tay rồi, hơn nữa Nhân Tuấn cũng đã trở về bên Đế Nỗ, không nên gây cho Minh Hưởng nhiều niềm đau nữa.

Gia đình hai bên đều đã biết về mối quan hệ của anh cùng cậu, không phản đối mà cũng không quá ủng hộ. Bởi lẽ, là những bậc phụ huynh, nhà Đế Nỗ rất hiểu tính con trai, từ ngày Nhân Tuấn bỏ đi du học, Đế Nỗ không qua lại với một ai nữa, đến cả Tại Mẫn cũng ít liên lạc hẳn. Mỗi ngày đi làm về là ở trong phòng, không qua lại với bất kỳ ai. Dù ông bà cùng Tại Mẫn nhiều lần khuyên nhủ, nhưng về sau đều bất lực, Lý Đế Nỗ cực kỳ bướng bỉnh, cũng không dễ bỏ cuộc. Thật may mắn bao nhiêu, , chờ đợi cuối cùng cũng được nếm trái ngọt, Hoàng Nhân Tuấn trở về bên anh, cùng nhau viết tiếp những tháng ngày gắn bó bên nhau.

Đế Nỗ hết giờ làm, đảo qua siêu thị mua thực phẩm để nấu bữa tối. Hiện tại anh cùng Nhân Tuấn đã sống chung bên nhau, hai người xin phép người nhà dọn ra ngoài, thuê nhà để sống riêng. Gia đình Nhân Tuấn không phản đối, bởi nếu có thái độ thì đã không chào đón Minh Hưởng. Mỗi ngày anh cùng cậu sẽ phân chia công việc, anh đi làm về sẽ đi siêu thị, còn Nhân Tuấn lo lắng nấu ăn, dọn dẹp. Vốn dĩ Đế Nỗ không muốn cho cậu làm, nhưng Nhân Tuấn ra điều kiện nếu muốn sống chung thì phải để cậu làm việc nhà, nếu không cậu nhất định sẽ không đồng ý.

Đế Nỗ đã rất sợ cậu sẽ bỏ đi một lần nữa, cho nên không suy nghĩ mà đồng ý ngay tắp tự. Cậu cùng anh thuê một căn hộ nằm giữa trung tâm, thuận tiện cho hai người đi làm. Mỗi ngày đều trải qua những giây phút bình yên và yêu thương nhau.

Vì tính chất công việc, Renjun hiện tại đang làm cho công ty của người yêu Lý Đông Hách, chuyên mảng thiết kế sáng tạo, cho nên sẽ không có nhiều thời gian rảnh và không ổn định cho lắm. Hôm nay cũng vậy, Đế Nỗ về nhà mà chưa thấy Nhân Tuấn về, anh gọi điện, hỏi: "Tuấn Tuấn, em xong việc chưa?"

Đầu bên kia, Hoàng Nhân Tuấn còn đang mải pha màu cho bức tranh sơn mài, người mặc áo khoác bảo hộ, cậu áp tai vào điện thoại, hai tay nhanh nhẹn hoà màu rồi phủ lên những mảng chưa được sơn đến, nói vào điện thoại: "Em xin lỗi, hôm nay em về muộn lắm, anh ăn trước rồi đi ngủ đi nhé. Đừng chờ em."

Dạo này không biết Nhân Tuấn đang có chuyện gì mà tăng ca liên tục. Đế Nỗ dù rất lo lắng, nhưng vẫn tôn trọng cậu, để Nhân Tuấn yên tâm làm việc. Bởi không có cậu ở nhà ăn cùng, cho nên anh chỉ nấu đơn giản dăm ba món, không cầu kỳ, ăn xong liền ngồi sopha làm việc, sẵn tiện đợi Nhân Tuấn về. Cậu bây giờ so với năm mười bảy tuổi khác rất nhiều, tự lập và có chính kiến hơn, cũng biết làm nhiều việc nhà giúp đỡ Đế Nỗ. Cho dù không cam lòng, nhưng anh vẫn nhân nhượng để hai người không phải cãi nhau về mấy chuyện nhỏ nhặt này. Thường ngày Nhân Tuấn cũng rảnh rỗi thôi, nhưng cứ lúc có việc là sẽ tăng ca đến tối mịt mới được tha. Đế Nỗ ổn định hơn, trè cuối năm phải kết toán thì quanh năm đúng giờ đến làm, hết giờ thì về, nhưng đãi ngộ cùng lương đều ổn, đủ để cùng Nhân Tuấn lo toan cuộc sống cùng để dành dược một khoản.

Đế Nỗ nhìn đồng hồ, chín giờ hơn mà vẫn chưa thấy người về. Anh đóng laptop, vào phòng ngủ lấy áo khoác, định đến trước công ty cậu đợi người. Nhưng lúc anh vừa lấy chìa khoá trên kệ tủ giày thì tiếng vặn cửa cành cạch vang lên, Đế Nỗ ngẩng đầu, liền thấy Nhân Tuấn đóng mình trong bộ vest xuất hiện. Đế Nỗ đi tới, nắm tay Nhân Tuấn, giúp cậu lau mấy vệt màu chưa kịp xoá đi ở chỗ làm, dịu dàng hỏi: "Em có đói không?"

Nhân Tuấn xoa bụng, ôm lấy Đế Nỗ, cười hì hì: "Em đói lắm rồi, hôm nay bắt anh phải nấu cơm rồi!"

Đế Nỗ lắc đầu, kéo người yêu vào nhà, ấn cậu xuống bàn rồi hâm nóng lại đồ ăn, xới một bát cơm. Chẳng biết hôm nay ở chỗ làm đã ăn những gì mà giờ cứ như chết đói, ăn như lang như hổ. Đế Nỗ ngồi bên cạnh, quan tâm gắp thêm đồ bỏ vào bát, quan tâm: "Bao giờ em mới hết phải tăng ca vậy?"

Nhân Tuấn biết là anh lo cho mình, từ ngày hai người sống chung chính là còn quan tâm giờ giấc sinh hoạt hơn nữa. Nhân Tuấn mà không cản thì có khi mỗi ngày đều có Đế Nỗ đưa đón đi làm cùng cơm ăn ba bữa. Nhưng như thế thì khác gì trước đây đâu, cho nên hai người phân chia việc nhà đầy đủ, vừa đỡ việc cho anh mà Nhân Tuấn cũng có ích gì đó. Cậu chan canh vào bát cơm, dằm dằm ra, nói: "Từ mai là không cần nữa rồi. À? Mai anh có rảnh không? Giúp em đến chỗ này nhé?"

Khác với Nhân Tuấn chỉ được nghỉ chủ nhật, hai ngày cuối tuần là ngày nghỉ của Đế Nỗ, thường thì anh sẽ tranh thủ ngày này để đi mua sắm đồ dùng cá nhân cho hai người hay dọn nhà. Nhân Tuấn đưa cho anh một tờ giấy ghi địa chỉ, thần bí bảo: "Em đặt chỗ này đóng khung tranh mới, mai anh tiện thì qua lấy giúp em nhé?"

Đế Nỗ gật đầu, sáng hôm sau, từ sáng sớm đã ra ngoài để lấy tranh giúp Nhân Tuấn. Thợ đóng khung giao một khung gỗ lớn đã được gói giấy kỹ càng cho anh, dặn anh di chuyển cẩn thận. Đế Nỗ đặt vào xe, đi qua vài chỗ mua thêm đồ rồi mới về nhà. Cuối tuần anh chẳng thích một chút nào, bởi ngày thường đi làm, bận rộn còn đỡ nhớ Nhân Tuấn, chứ một ngày thứ bảy trải qua một mình thật nhàm chán muốn chết. Cũng may Nhân Tuấn chỉ làm nửa buổi sáng, đầu giờ chiều là được thả rồi. Đế Nỗ đơn giản giải quyết xong bữa trưa, sau đó vào phòng ngủ một giấc, tỉnh dậy là có thể gặp được người yêu rồi...

Nhưng cả ngày hôm nay, Nhân Tuấn không hề nhắn nổi cho anh một cái tin, hơn nữa, quá giờ tan tầm rồi còn chưa thấy có mặt ở nhà...

Đế Nỗ sốt ruột đi qua đi lại, gọi điện cũng không thấy cậu nghe, nếu Renjun có vấn đề gì thì ít nhất cũng sẽ nhắn tin cho anh yên tâm. Nhưng chờ cả ngày rồi mà không hề thấy cậu có chút động tĩnh nào làm Đế Nỗ lo sốt vó, đúng lúc 4:23 chiều, anh định ra khỏi xe đi tìm cậu thì có mail tới...

"Đế Nỗ à, anh hãy xé bọc của bức tranh mới đi lấy nhé!"

Người yêu đa mưu túc kế của anh lại đang có chủ ý gì đây?

Lý Đế Nỗ vào phòng tranh, tuy Nhân Tuấn không theo xu hướng nghệ sĩ chuyên nghiệp, nhưng đôi lúc vẫn ngứa tay làm bạn với phông vải căng lên cùng màu sơn dầu, cho nên Đế Nỗ mới cố tình tìm căn nhà với phòng có cửa sổ đón ánh sáng để cậu thoả sức sáng tạo. Phòng vẽ của Nhân Tuấn với đầy đủ hoạ cụ, giá vẽ cùng những bức tranh mới hoàn thành nhưng chưa chưa kịp đi đóng khung. Bức chiều nay anh mới đi lấy được đặt trên khung trống, Đế Nỗ không có thói quen mở tranh của cậu nếu Nhân Tuấn không cho phép. Từng lớp giấy được xé ra, những lớp màu bắt đầu hiện ra trước mắt anh...

Bầu trời sao, ban công quen thuộc, cùng một chàng trai quay lưng lại, tóc đen cắt ngắn đang ngẩn người nhìn lên. Tuy chỉ là vẽ nhưng vẫn có thể cảm nhận được bao nhiêu cô đơn, lặng lẽ cùng khắc khoải chờ đợi. Bên dưới kẹp một xấp ảnh chụp người thật, Đế Nỗ cầm chúng lên, ảnh đầu tiên đã được vẽ thành tranh. Đế Nỗ có thể nhận ra, đây là anh của năm mười chín tuổi, một năm sau khi Nhân Tuấn rời bỏ anh, đêm nào anh cũng lẳng lặng ngắm trời sao một mình, tưởng tượng có cậu đang ở bên. Ảnh hẳn là do Tại Mẫn chụp rồi gửi cho Nhân Tuấn. Cái thứ hai, Hoàng Nhân Tuấn ngồi trên xích đu, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời lấp lánh những ngôi sao ở đất nước khác. Mỗi người sáu ảnh chụp, cũng là sáu năm chia cắt, Lý Đế Nỗ làm gì, là cũng sẽ có một Hoàng Nhân Tuấn lặp lại y hệt...

Đế Nỗ bần thần chạm tay lên lớp sơn thô ráp, không nhận ra rằng mình đã được ôm lấy từ phía sau từ lúc nào. Hoàng Nhân Tuấn rón rén nhất có thể bước vào, nhưng hẳn là do Đế Nỗ quá tập trung nên không phát hiện ra động tĩnh. Cậu ôm anh, tựa đầu lên lưng anh, chậm rãi nói: "Đế Nỗ, sáu năm qua, em không bao giờ ngừng nhớ về anh. Em xin lỗi vì đã dùng Minh Hưởng thành người thay thế trong quãng thời gian trốn chạy. Nhưng cũng giống anh, Đế Nỗ, nếu không phải anh, thì sẽ chẳng phải ai khác. Em chỉ có mình anh."

Đế Nỗ nắm chặt tay Nhân Tuấn. Cho dù hiện tại hai người đã về bên nhau, nhưng trong lòng anh luôn tồn tại bóng ma rằng cậu sẽ lại lần nữa bỏ rơi mình, nên chẳng thể nào yên tâm nổi. Nhân Tuấn lại siết chặt vòng tay hơn, mỉm cười khẽ khàng: "Em đã từng nói, bản thân nhất định sẽ vẽ một bức tranh để đời nhất, vẽ người em yêu thương nhất đúng không? Đế Nỗ, em đã làm được rồi. Vì đó là anh, người em trân quý nhất thế giới này."

Hoàng Nhân Tuấn buông Đế Nỗ ra, xoay anh lại, đối mặt với mình. Cậu ngước lên, trong mắt chứa đầy những ánh sao, đẹp đẽ hệt như năm cậu của mười bảy tuổi, khi hai người chưa từng bị chia cắt, sáu năm đằng đẵng cũng chưa từng xảy ra, cũng chẳng xuất hiện một người nào chen giữa.

Chỉ có anh và cậu, chỉ có Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đế Nỗ.

"Lý Đế Nỗ, chúng mình kết hôn đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com