22. Mèo mít ướt
Hoàng Nhân Tuấn mang thai đến tháng thứ tám, chẳng hiểu do hormones tăng giảm thất thường thế nào, một buổi sáng ngủ dậy biến thành một con mèo mít ướt.
Chuỗi ngày đau đầu nhức óc của Lý Đế Nỗ mở ra bằng việc hình ảnh đầu tiên anh trông thấy khi tỉnh giấc chính là, bạn Bánh gạo ôm gối ngồi dựa lưng vào thành giường, mắt long lanh nhìn xa xăm, môi bĩu dài cả thước.
"Bé ơi hôm nay em thức dậy sớm thế?" - Lý Đế Nỗ vươn tay xoa xoa chiếc bụng tròn vo của Hoàng Nhân Tuấn, còn nhẹ nhàng thơm thơm mấy cái lên lớp vải áo ngủ mỏng manh, ý muốn nói chào buổi sáng tới em bé Bánh Trôi trong bụng. Thơm thơm xong xuôi còn lẩm bẩm, bé con lớn nhanh quá rồi, ngày bố lớn được gặp bé con không còn xa nữa nhỉ.
Hoàng Nhân Tuấn chầm chậm quay đầu, lặng yên quan sát hết chuỗi hành động dịu dàng đến muốn tan chảy của anh người yêu, mũi tự dưng nong nóng, mắt càng thêm long lanh. Lý Đế Nỗ chỉ đơn giản nghĩ cậu đang cảm động vì bé bi sắp ra đời thôi, chẳng nghĩ sau đó cậu nặng nề vùi cả người vào chăn, chỉ để lại cho anh một bóng lưng nho nhỏ.
"Đế Nỗ, anh thay đổi rồi."
Tự nhiên bị chụp lên đầu một cái mũ "thay đổi", Lý Đế Nỗ hốt hoảng cực kì, vội vội vàng vàng ôm cả người cả chăn vào lòng, cất giọng bối rối.
"Anh làm gì sai rồi sao bảo bối? Anh xin lỗi, có gì nói cho anh đi mà."
Miệng nói xin lỗi nhưng thực chất trong đầu anh vẫn chưa nghĩ ra được mình đã mắc tội gì, phân tích đi phân tích lại vẫn chẳng thấy hành động nãy giờ của mình có vấn đề ở đâu.
Nhưng thôi kệ đi, cục cưng là to nhất, cục cưng nói mình sai thì chính là mình sai, Lý Đế Nỗ chẹp miệng, ôm chặt cục chăn để dỗ dành người đang cố sống chết không chịu ló đầu ra ngoài.
"Bé ơi anh xin lỗi mà."
"Anh sai rồi anh sai rồi, cái gì cũng sai hết, em bỏ chăn ra được không."
"Nằm trong chăn kín dễ bị ngạt thở đó, em đang mang thai phải chú ý chứ..."
"Anh đáng ghét thì đánh anh đi, không nên tự hành hạ mình như vậy."
Chỉ thiếu điều muốn quỳ lạy cậu luôn rồi.
Hoàng Nhân Tuấn trốn trong chăn một hồi đã bắt đầu cảm thấy hơi khó thở, cuối cùng cũng chịu bỏ lớp chăn dày cộp ra khỏi người mình.
"Anh thay đổi rồi..." - Mắt đỏ đỏ, mũi đỏ đỏ, nói được nửa câu giọng bắt đầu ướt nước - "Anh không yêu em nữa..."
Khuôn mặt khóc lóc của Hoàng Nhân Tuấn chính là điểm yếu của Lý Đế Nỗ. Trông thấy nước mắt trên khuôn mặt trắng trẻo của cục cưng, anh luống cuống vừa ôm vừa xoa xoa nắn nắn.
"Không mà, anh yêu em nhất..."
"Nói yêu em nhưng lại không hôn chào buổi sáng em." - Hoàng Nhân Tuấn nấc lên hai cái, càng nói càng uất ức, vậy là càng khóc to - "Anh chỉ hôn Bánh Trôi, anh quên em rồi."
Lý Đế Nỗ không nghĩ cậu lại để ý mấy chuyện nhỏ xíu như vậy rồi suy nghĩ linh tinh, cuối cùng thành tự chuốc bực bội vào người. Anh dịu dàng vuốt lưng cho cậu bình tĩnh lại, còn cẩn thận lấy giấy lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt bạn bánh Gạo, động tác nhẹ nhàng không thể nhẹ nhàng hơn.
"Không có đâu mà, anh yêu em nhất, không nên nghĩ linh tinh." - Lý Đế Nỗ vừa an ủi vừa hôn lên khuôn mặt mềm mại của đối phương, hôn từ trán xuống chóp mũi, hai cái má bầu bĩnh, cuối cùng dừng lại ở cánh môi đang cong lên uất ức.
"Nghi thức hôn chào buổi sáng, bảo bối của anh."
---
Lý Đế Nỗ nghĩ rằng tới đó là kết thúc, ai ngờ chuyện buổi sáng hôm ấy mới chỉ là bắt đầu.
Trong nhà anh mất đi một con mèo nhỏ ngạo kiều, thêm vào một con mèo hoa thích khóc.
Dĩ nhiên anh biết chuyện người mang thai cảm xúc dễ bị tác động, nhưng đến mức độ một ngày khóc ba bốn lần không phải hơi quá đáng rồi sao?
Mấy hôm nay anh cực kì lo ngại về tình hình của bạn Bánh gạo nhà mình. Hồi có Bánh Nếp, Hoàng Nhân Tuấn rất thích đánh người cắn người, động một tí là cáu giận xòe móng vuốt; còn lần này mang thai Bánh Trôi, trạng thái hoàn toàn thay đổi, có thể vì mấy chuyện bé tí ti mà khóc rưng rức cả ngày. Người ngoài nhìn vào có khi còn nghĩ Hoàng Nhân Tuấn chịu áp bức gì cũng nên.
Hôm trước Lý Đế Nỗ đưa Hoàng Nhân Tuấn tới bệnh viện kiểm tra định kỳ. Lúc nhìn hình ảnh Bánh Trôi trên màn hình máy siêu âm, anh vui quá mà buột miệng:
"Bảo bối đáng yêu thật, chắc chắn sinh ra sẽ rất giống Bánh Nếp."
Vậy mà cũng làm Hoàng Nhân Tuấn khóc được.
Cậu khóc tỉ tê từ lúc ở bệnh viện tới lúc về nhà, ngồi trên sopha vừa xem Moomin vừa khóc, cái mũi đỏ ửng sụt sịt mãi đến độ anh xót không chịu được, mà hỏi thế nào cũng nhất định không chịu nói lí do.
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của Lý Đông Hách. Lúc anh xuống nước lạy lục thằng bạn còn bị mỉa mai, ngày xưa Nhân Tuấn nhà tao vừa mạnh mẽ vừa tự lập, theo mày mấy năm lại tự dưng lại thành oán phụ, phí công tao tin tưởng mày.
Lý Đế Nỗ gọt hoa quả trong bếp, tai cố căng ra nghe cuộc hội thoại của cục cưng nhà mình với Lý Đông Hách, cuối cùng suýt thì cắt vào tay.
"Hôm nay tôi tới bệnh viện kiểm tra."
"Tôi buồn thật đó, anh ấy gọi Bánh Trôi là bảo bối."
"Hức, không phải bình thường đều gọi tôi là bảo bối hay sao, bây giờ sinh con cho anh ấy, đến biệt danh cũng mất luôn."
"Sắp rồi, có khi ôm được bảo bối trong tay là không thèm tôi nữa."
Lý Đế Nỗ cảm thấy mình chỉ thiếu bước đem cậu đội lên đầu thôi, thế mà lại trở thành tên tệ bạc chỉ vì hai chữ "bảo bối".
Nạn nhân của Hoàng Nhân Tuấn hay khóc lóc không chỉ có một mình anh, mà ngay cả con trai cưng Bánh Nếp cũng dính chiêu!
Bánh Nếp từ ngày biết mình sắp làm anh trở nên trưởng thành vô cùng, không chỉ biết tự lo cho bản thân mình mà còn thích chăm sóc bố nhỏ. Quả nhiên là cha truyền con nối, rất đáng tự hào, Lý Đế Nỗ bật ngón cái.
"Bố nhỏ ăn tôm đi ạ, ăn nhiều thì bé bi mới mau lớn được."
Bé xúc miếng tôm lớn bố lớn vừa bóc cho thả vào bát bố nhỏ, ngoan ngoãn nói, giọng điệu học tập hoàn hảo từ bố lớn của bé.
Hoàng Nhân Tuấn nhìn chằm chằm miếng tôm nóng hổi, lại nhìn sang con trai cưng đang vui vẻ tự ăn cơm, sau đó khịt khịt mũi bắt đầu khóc!
"Ơ ơ, bố nhỏ sao vậy?"
"Bảo bối, sao lại khóc nữa rồi?"
Lý Đế Nỗ đã rút kinh nghiệm sâu sắc, cuộc đời này anh chỉ có duy nhất một bảo bối thôi.
"Hai bố con anh lúc nào cũng chỉ biết đến bé bi, suốt ngày bé bi bé bi." - Hoàng Nhân Tuấn gạt nước mắt, khệ nệ đứng dậy bỏ ra phòng khách - "Được rồi, sinh xong bảo bối cho hai người em sẽ đi, không cần phải để ý đến em nữa."
Lý Đế Nỗ đau đầu bóp trán, chẳng thể làm gì khác ngoài chạy theo người đang khóc lóc kia quỳ xuống xin lỗi.
Tình trạng này càng ngày càng nghiêm trọng, tới ngày Bánh Trôi ra đời, Hoàng Nhân Tuấn khóc lụt cả bệnh viện.
"Lý Đế Nỗ, anh tệ lắm... Anh lừa em..."
Lý Đế Nỗ nắm chặt tay Hoàng Nhân Tuấn nằm trên bàn dự sinh, cơn đau làm thần trí cậu không rõ ràng, vậy mà vẫn còn sức để khóc lóc oán giận anh.
"Anh lừa em...sinh một Bánh Nếp rồi...còn bắt em sinh thêm Bánh Trôi nữa..."
Bạn Bánh gạo khóc làm Lý Đế Nỗ khóc theo luôn.
"Tại sao em lại phải sinh con cho anh chứ... Tại sao không phải anh sinh con cho em..."
"Anh xin lỗi, lần sau không để bảo bối chịu đau nữa, anh sinh anh sinh được chưa..."
Khóc lóc cho tới tận khi Hoàng Nhân Tuấn bị đẩy vào phòng phẫu thuật vẫn chưa ngừng. Trong khi những ông chồng khác khe khẽ nói chuyện với nhau, Lý Đế Nỗ đứng ngoài cửa vùi mặt vào lòng bàn tay khóc rấm rứt.
Tự dưng anh thấy mình là tên chồng tệ bạc nhất quả đất này.
Lý Đông Hách bế Bánh Nếp nhỏ ngồi trên ghế chờ, chứng kiến cảnh sướt mướt của hai thằng bạn, thở dài xoa đầu Bánh Nếp.
"Hay là sang nhà chú Đông Hách, chú Đông Hách nuôi Bánh Nếp nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com