Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18.

Chớp mắt một cái đã đến đầu thu.

Kể từ khi biết Hoàng Nhân Tuấn vẫn còn nhớ mình, Lý Đế Nỗ dứt khoát đâm thủng tầng giấy mỏng, triển khai kế hoạch tấn công điên cuồng.

Ăn cơm, đi dạo, nói chung mỗi ngày đều lượn đến trước mặt Hoàng Nhân Tuấn mấy vòng mới chịu để yên.

Hoàng Nhân Tuấn vốn tưởng sẽ không chịu nổi anh bám riết, nhưng nghĩ khác đi một chút, nếu Lý Đông Hách đã đi rồi, mình thiếu một bạn cơm mà Lý Đế Nỗ lại tự đến cửa, thôi thì cứ tạm như vậy.

Đêm trước ngày quốc khánh Lý Đế Nỗ cùng Hoàng Nhân Tuấn dắt chó đi dạo. Đi được nửa đường anh kéo cậu lại, hỏi cậu có muốn cùng ra ngoài chơi không.

Hoàng Nhân Tuấn đã có sắp xếp trước "Không đi."

"Thế cậu muốn đi đâu?"

"Về nhà."

Lý Đế Nỗ không hiểu lắm "Nhà nào?"

Hoàng Nhân Tuấn nhẹ nhàng đáp "Huyện Lục Thủy."

"À." Lý Đế Nỗ gật đầu một cái, qua một lúc sau lại hỏi "Vậy tôi cùng cậu về được không?"

Hoàng Nhân Tuấn không nói lời nào.
Lý Đế Nỗ nhanh trí nói "Tôi cũng muốn về thắp nén hương cho ông bà nội."

Hoàng Nhân Tuấn xoay người, không rõ ý tứ nhìn Lý Đế Nỗ. Một lát sau cậu mới bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm "Chiều 30 tôi còn có lớp, dạy xong mới về được."

"Vậy tôi tới trường chờ cậu tan lớp."

Lý Đế Nỗ gấp rút nói, sợ bị từ chối còn bổ sung thêm "Lâu rồi tôi không về đó, chắc thị trấn thay đổi nhiều lắm."

"Cũng không khác nhiều."

Lý Đế Nỗ thở ngắn than dài "Chắc là sẽ lạc đường mất thôi, đường núi khúc khuỷu ngoằn ngoèo."

Hoàng Nhân Tuấn liếc mắt nhìn anh một cái, định nói cậu có ý gì, nhưng nghĩ đến sườn núi nhiều dốc trơn trượt, cậu lại mềm lòng.

"Phòng hành chính 408."

Lý Đế Nỗ sửng sốt một chút sau đó vui mừng nói "Tôi nhất định sẽ đến!"

Buổi chiều ngày hôm sau, Lý Đế Nỗ đúng giờ đến trước cửa phòng khoa kinh tế.

Hoàng Nhân Tuấn đang lên lớp, phòng làm việc trống không, giấy tờ trên bàn chất đống không có quy luật gì, gió thổi một cái đã sắp bay tán loạn.

Lý Đế Nỗ đi quanh mấy vòng, không dám đụng vào mấy thứ ấy, đành đóng cửa phòng lại, vòng qua bàn làm việc ngồi trên ghế của Hoàng Nhân Tuấn.

Máy tính xách tay đang mở, nhấp nháy nhấp nháy, màn hình tràn ngập kí tự màu xanh da trời.

Lý Đế Nỗ cau mày nhìn một hồi, cẩn thận sờ thử bàn phím. Anh đắn đo lấy điện thoại ra gọi cho một người bạn bán thiết bị điện tử.

Lúc vừa cúp điện thoại thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Lý Đế Nỗ vội vàng sửa lại vạt áo, đứng lên, đang chuẩn bị chào hỏi thì thấy một nữ sinh đi vào.

Lý Đế Nỗ để ý thấy tay cô còn cầm một chai sữa bò chưa mở.

"Tìm thầy Hoàng sao?"

Nữ sinh đỏ mặt, lễ phép chào anh sau đó đi đến gần bàn làm việc lén lút đặt sữa bò xuống rồi loạng choạng bỏ chạy.

"Này!" Lý Đế Nỗ buồn cười gọi cô lại "Em không biết thầy Hoàng không uống sữa à?"

Người cô run lên một cái "Vậy thầy ấy thích uống gì ạ? Mà anh cùng thầy Hoàng có quan hệ thế nào?"

Lý Đế Nỗ cười một tiếng rồi mặc kệ, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trời cao không khí trong lành, sinh viên vui vẻ chạy trên con đường đá gồ ghề.

Anh đổi một tư thế khác, hai chân vắt chéo lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi. Từ góc này có thể nhìn thấy rất rõ trong đám người có một thanh niên rất đẹp.

Thanh niên tay cầm cặp táp, khẽ nâng khóe miệng, cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Lý Đế Nỗ si mê nhìn cậu. Ánh mặt trời chiếu đến vai anh phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh.

"Anh gì ơi! Anh với thầy Hoàng là như thế nào?" Nữ sinh gấp gáp hỏi.

Lý Đế Nỗ quay đầu lại, không vui nhìn cô.

"Đi nhanh đi, thầy Hoàng sắp về rồi."

Cũng không bao lâu sau Hoàng Nhân Tuấn bước vào.

Lý Đế Nỗ rời khỏi chỗ ngồi đứng sau lưng cậu, nhìn cậu thong dong cầm sữa bò lên, kéo ngăn kéo ra nhét vào một cái hộp đựng đầy sữa.

Lý Đế Nỗ ngước mắt u oán nhìn chằm chằm Hoàng Nhân Tuấn. Chỉ thấy người ta cũng chẳng để ý.

"Sữa bò của cậu nhiều thế."

Lý Đế Nỗ đến gần, đưa tay lấy sữa trong ngăn kéo. Hoàng Nhân Tuấn đập vào tay anh một cái.

"Đừng động vào."

"Làm sao?" lòng Lý Đế Nỗ giống như ngâm vào giấm, chua loét "Ai cho cậu mà quý như vậy?"

Hoàng Nhân Tuấn nghe ra anh đang giễu cợt, bực mình nói "Học sinh cho, không tìm được cơ hội đưa lại, tôi định chờ lần sau gặp lại thì trả một thể." Cậu đóng ngăn kéo lại, đụng vào vai Lý Đế Nỗ "Không được à?"

"Được được." Lý Đế Nỗ an tâm tiến lên trước, lấy lòng kéo tay áo Hoàng Nhân Tuấn "Máy tính cậu dùng bao lâu rồi, tôi xem màn hình xanh lè."

Cơn giận của Hoàng Nhân Tuấn còn chưa hết, giọng vô cùng cứng rắn "Mới mấy năm."

"Còn sửa được không?" Lý Đế Nỗ tiến thêm một bước dán vào bên người Hoàng Nhân Tuấn, tranh công nói "Tôi mua máy mới cho cậu có được không?"

Hoàng Nhân Tuấn cứng đờ người, từ chối đưa ý kiến.

Một lúc sau Lý Đế Nỗ mới thấy có gì đó không đúng, buông tay ra nghiêng đầu nhìn sắc mặt Hoàng Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn hung dữ nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, trên trán còn nổi gân xanh.

"Ai khiến cậu mua? Cậu thấy tôi thiếu tí tiền đấy à?"

Có chuyện này khiến đường về trở nên thấp tha thấp thỏm.

Hải thành cách huyện Lục Thủy không xa, có tàu chạy thẳng tới, nhưng khách sạn trên trấn vừa đắt vừa kém, Hoàng Nhân Tuấn sợ Lý Đế Nỗ không quen nên đành bảo anh về nhà mình.

Lý Đế Nỗ sợ cậu đổi ý, cả đường đều nhìn sắc mặt cậu.

Cũng may Hoàng Nhân Tuấn không phải người lật lọng, vừa xuống xe liền dặn dò anh "Lấy hành lý xong thì tạm thời chưa về nhà."

"Vậy đi đâu?"

Hoàng Nhân Tuấn nhìn anh, đi đến ven đường vẫy một chiếc taxi lại.

"Viện điều dưỡng."

Trong trí nhớ của Lý Đế Nỗ, mặc dù số lần gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mẹ Hoàng rất dịu dàng dễ gần, đoan trang hòa nhã khiến anh có ấn tượng rất sâu.

Có lẽ thời gian không buông tha ai, lúc đứng trước cổng viện điều dưỡng nhìn thấy người phụ nữ già yếu ngồi trên xe lăn, Lý Đế Nỗ kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không thể gắn bà với mẹ Hoàng trong trí nhớ.

Mẹ Hoàng tóc đã hoa râm, người gầy trơ xương, đôi mắt chết lặng trống rỗng. Hoàng Nhân Tuấn quỳ gối trước xe lăn, nắm lấy ngón tay gầy guộc, ngước mắt nhìn đôi mắt mờ đục của bà.

"Mẹ ơi."

Cậu khẽ gọi, sợ âm thanh quá lớn sẽ quấy rầy bà.

Chóp mũi Lý Đế Nỗ đau xót, khóe mắt hơi đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com