6
06.
Jeno khép quyển sổ nhỏ lại, tay vô thức vân vê hai chữ được khắc sâu trên tấm bìa da.
Sâu, cực kì sâu, như là dùng hết sức ấn bút xuống để viết.
Renjun.
Cậu di di theo từng đường nét của cái tên, trong đầu nghĩ đến gương mặt tươi cười đầy ngọt ngào của cậu ấy. Không biết giờ này cậu ấy đang làm gì, có lẽ là đang đau đầu vì giải một bài tập khó mãi chẳng làm xong ư?
Jeno bật cười.
Sáng nay như bao ngày cậu đều luôn cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình ở trong lớp. Jeno rất sợ mọi người nhìn và bàn tán đến mình, cậu chẳng muốn nói chuyện với ai, chẳng muốn chơi đùa cùng ai, vì vậy suốt cả một buổi sáng, chỉ có hết ngắm nhìn Renjun rồi gối tay lên bàn mà ngủ.
Ngày đầu bước vào trường, một phần vì chướng ngại giao tiếp, một phần vì cảm giác bất an cứ quẩn quanh trong lòng khiến Jeno cứ chộn rộn đứng ngồi không yên.
Thông thường toàn trường sẽ bắt buộc học sinh đeo thẻ tên, nhưng năm nhất bọn họ mới nhập học nên vẫm chưa có đồng phục lẫn thẻ tên quan trọng đó. Đương lúc mải suy nghĩ về vấn đề này thì thầy giáo đã điểm danh đến cậu.
Thầy cau mày, môi mấp máy mấy lần vẫn chưa thể tin được rằng học sinh đáng lẽ với số điểm có thể ở lớp thực nghiệm lại ngồi ở đây. Có một quy tắc như sau, học sinh một khi được vào lớp thực nghiệm ở trường này tương lai đều gần như chắc chắn đem lại thanh dành cho trường nên phải xem bọn họ như là tổ tông để cung phụng, vì thế thầy giáo vừa run sợ vừa lo lắng có thể sẽ quản không nổi. Hai đầu ngón tay xoa xoa mấy lần, cuối cùng vẫn gọi Jeno đứng dậy để hỏi về vấn đề ấy, mà cậu cũng chỉ đơn giản bảo rằng: "Em có chuyện, không thể tham gia lớp tự học buổi tối được."
Thầy nghe vậy liền không quản nhiều, định bụng cho qua rồi tiếp tục điểm danh, bỗng từ đâu vang lên giọng nói giữa lớp học vốn dĩ đang im phăng phắc bỗng dưng ầm ĩ hẳn lên.
"Bộ cậu là con gái sợ tối về trên đường bị cướp sắc hay sao mà muốn tan học sớm thế?"
Renjun đang rũ mi xoay xoay cây bút trên tay, nghe thế cũng không chịu nổi mà bật cười. Jeno liếc nhìn cậu ấy đang cong tít cả mắt, trong lòng chua chua, nửa thích giọng cười của cậu ấy nửa căm ghét khi cậu ấy cười đầy thỏa mãn với trò đùa nhạt nhẽo như vậy.
"Được rồi, được rồi." Thầy nhịp nhịp cây ra hiệu cho cả lớp dừng lại. "Đây là chuyện riêng của người khác, các trò cũng đừng đem chuyện đó ra để cười cợt."
Thế nhưng khi hết tiết, thầy vừa bước ra ngoài liền có vài học sinh quay đầu hướng đến cậu bàn tán.
"Cô công chúa nhỏ tối nay có cần anh đưa về không?"
Có người liền tiếp lời cậu ngay sau đó, vô tình ban cho cả lớp thêm trận cười ngả nghiêng. Jeno thầm nghĩ trò đùa này thật nhạt nhẽo, còn nhạt hơn cả những trận bắt nạt mà cậu đã từng phải gánh chịu suốt thời cấp hai.
Jeno ngồi ở bàn cuối, trùng hợp thay nhân số lớp lại lẻ một nên bàn cuối còn dư ra mỗi mình cậu. Jeno chẳng quan tâm điều ấy, cậu cô đơn quen rồi, lúc nào đi đi về về, làm gì cũng đều đơn độc, làm bạn với cậu cũng chỉ có sách vở và những kênh truyền hình không chút thú vị trên ti vi.
Jeno cúi đầu, trên gương mặt chẳng nhìn thấy được chút cảm xúc nào chậm chạp lấy từ cặp ra một cuốn sổ tay nho nhỏ mới tinh đặt lên bàn, viết xuống đấy là họ tên của người lần đầu tiên cậu quen biết.
Huang Renjun.
Tên cậu vốn dĩ đã rất hay, nhưng ba chữ kia đó như cái đuôi mèo từng chút từng chút cọ khẽ vào tâm, đâm ngưa ngứa lại pha chút xôn xao.
Nếu đeo bảng tên lên, tên cũng như người, chỉ cần nhìn xa thôi cũng đủ thấy chói mắt.
Vô thức cầm bút chì nhẹ nhẹ vẽ vài đường, dường như người sở hữu gương mặt với xương hàm đẹp đẽ kia đã ẩn hiện ngay trên tờ giấy, mà khi nhìn xong bức phác hoạ hoàn chỉnh, nội tâm của cậu dường như trở nên dậy sóng.
Cậu nhớ đến cuốn sổ tay trang nào cũng đặc kín hình người xưa cũ để ở nhà, dù đã tự dặn lòng không được làm những chuyện như thế nữa, nhưng mà...
Lee Jeno cực kì có thiên phú trong việc học các môn tự nhiên, chính vì như vậy nên bọn học sinh cùng trường cấp hai đã lấy vào cớ đó để uy hiếp cậu suốt khoảng thời gian dài.
Bọn nhóc trung học choai choai là bọn đương ở độ tuổi xấc xược nhất mà cũng dễ tổn thương nhất. Jeno biết mình chẳng giống như các bạn nam khác, cậu thích người cùng giới với mình, nên cứ luôn giấu kín để tránh gây phiền phức với ai. Dạo ấy cậu có một cậu bạn thân, cậu thích cậu ta ngay từ khi mới chân ướt chân ráo đến ngôi trường này, hai người thường xuyên chơi chung, cùng nhau học tập, thậm chí là mơ ước được vào cùng đại học trọng điểm, vậy mà vô tình ngày nọ cậu lại đánh rơi cuốn sổ, bên trong toàn là các câu ghi chú về đặc điểm sinh học, các dẫn chứng phân tích về gen, tính cách cùng quá trình cấu tạo nên con người, động vật và bộ phận sinh dục.
Mà quan trọng hơn, bên ngoài có viết tên của cậu ta.
Cậu bạn thân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chuyển sang sợ hãi.
Cậu ta run rẩy hỏi: "Cậu, cậu thích tôi à? Hay là, cậu là tên biến thái?"
Phản ứng thứ nhất của Jeno chính là bất động, lăng lăng nhìn cậu ta. Cậu nín thở, trong đầu quay cuồng bởi những ý nghĩ hỗn độn chẳng rõ ngọn nguồn đầu đuôi. Cậu ta đã biết hết tất cả, cậu ta chắc chắn sẽ rời xa mình, mình là thứ buồn nôn mà cậu ta thường hay nhắc tới, mọi thứ xong thật rồi.
"Tôi..." Jeno vừa thốt ra khỏi miệng một từ, nhưng sau đó bao nhiêu lời muốn nói liền như bị nghẹn mà không thoát ra được. Cậu siết chặt tay, cảm giác vô cùng nghẹt thở và hẫng hụt đùn đẩy nhau cuồn cuộn trào dâng, như là vừa có ai đưa tay khoét mất phần trái tim khiến nó trở nên khuyết thiếu, trống rỗng đầm đìa máu chảy.
Mà từ sau ngày đó trở đi, Jeno đang từ mối quan hệ bạn học bình thường liền bắt đầu bị bạn bè xa lánh, dần dà chẳng biết từ đâu cậu thường xuyên bị bọn côn đồ bắt nạt, bị đánh đập mà chẳng biết rõ nguyên nhân. Hơn thế nữa vì lẽ là gay, cậu còn bị bắt nhìn, bị bắt vẽ hình phụ nữ khoả thân, vẽ bộ phận nhạy cảm cho bọn trẻ nít tò mò. Jeno ban đầu phản kháng, nhủ rằng bọn này ở ngoài nên chẳng thể nhờ thầy cô thì có thể nhờ người mẹ có quan hệ với người bên sở giáo dục, liền ôm hi vọng khấp khởi mang người đầy vết thương về đến nhà.
Nhưng nhận lấy ánh mắt kì quái từ mẹ, sắc mặt từ xanh xao đau đớn thoáng chốc đổi sang trắng bệch.
Tám chín phần mười từ người cậu đã từng xem là bạn thân gây ra. Jeno nghe thấy, đồng tính luyến ái là bệnh, cậu ta ngoài mặt nói chuyện với mẹ cậu, với thầy cô cùng bạn bè rằng muốn giúp cậu quay về với con đường chính đạo, kì thực là đang giết chết cậu.
Bên ngoài nó giết cậu, về nhà mẹ giết cậu.
Từ cuối lớp tám tới khi ra khỏi trường, Jeno hoàn toàn biến thành bộ dạng lầm lầm lì lì, trên người không một ngày nào trở về làm một thiếu niên lành lặn mạnh khoẻ.
Mẹ Jeno nói chuyện với cậu rất nhiều, nhưng trong tâm cậu biết mẹ thậm chí muốn đẩy cậu xuống đáy vực. Lúc biết chuyện, bà chẳng giống các phụ huynh khác mà đánh đập mà khóc lóc, trái lại bà ôm lấy cậu, xoa xoa đầu cậu như thể đang vuốt ve, an ủi.
Bà nói: "Con có muốn đến trại chữa bệnh đồng tính không?"
Jeno thở dài, lắc đầu.
"Vậy con muốn mẹ làm gì để mới có thể hết bệnh?"
Jeno tiếp tục lắc đầu.
Bà im lặng một chút, sau đó lùi về một bước. Dưới đôi mắt tĩnh lặng của cậu con trai nhỏ, tay bà run rẩy cởi hàng cúc áo, vài giây tiếp theo thân thể phụ nữ lõa lồ liền phơi bày ra.
Mẹ Jeno sinh cậu khi chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba nên bây giờ cơ thể vẫn còn trẻ đẹp. Bà cầm tay cậu áp vào bộ ngực mềm mại của mình, nuốt nuốt nước bọt, khuyên cậu: "Nếu con không muốn đến trại chữa bệnh, hãy làm gì với mẹ tùy thích, miễn là con khỏi bệnh mẹ đều đồng ý, có được hay không?"
Jeno tâm hóa tro tàn, cậu rút tay về, mở miệng nói hai tiếng: "Xin lỗi."
Bất tri bất giác thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Jeno vẫn chẳng thể thay đổi được mình, vẫn đem lòng thích một người, vẫn hàng ngày vẽ người mình thích, vẫn đắm chìm vào thế giới muôn sắc muôn màu của thế giới tự nhiên, của cơ thể con người và tránh tiếp xúc hết mức có thể với mẹ.
Mặc dù xin đến lớp thực nghiệm thì sẽ không cần gặp mặt mẹ nhiều hơn, nhưng tự nhủ người phụ nữ đơn thân ấy ở nhà một mình, phận làm con khiến cậu chẳng nỡ.
Rồi cứ sinh hoạt thế hơn một năm, hơn ba trăm sáu mươi lăm ngày, hơn ba trăm sáu mươi lăm trang giấy, và cả trăm giấc mơ ngắn ngủi có bóng hình người mình đem lòng cảm mến. Cậu giấu rất kĩ, chẳng một ai hay biết gi.
Jeno nghĩ, thế mà lại yêu thích cậu ấy hơn một năm, dù cho chỉ là nhìn từ phía sau cũng đã mang lại cho mình sự hạnh phúc nho nhỏ. Cậu mỉm cười vui vẻ khi mình ôm riêng tâm tư này, đến cả việc thích thầm ấy dường như lại là mục đích sống cuối cùng của cậu.
Nếu, giả dụ nếu cậu trở thành người có tính cách hệt Renjun, liệu Renjun sẽ thích cậu chứ?
Jeno nhoài người lên bàn, ngửi ngửi đâu đây thoang thoảng mùi nho ngọt lịm, bất giác mở to mắt.
Mùi hương ấy rất giống với mùi trên người Renjun làm cậu thoáng ngẩn ngơ.
Jeno lần theo mùi hương, từ từ đứng lên, chân bước từng bước chậm rãi tới chiếc gương lớn đặt trong góc tường.
Theo ánh nhìn của bao người, trong gương tất nhiên sẽ xuất hiện gương mặt của mình, nhưng mà với Jeno thì khác.
Jeno mỉm cười rạng rỡ. Cậu vuốt ve tấm gương, tựa hồ đang vuốt ve khuôn mặt đang nhếch môi cười ở đối diện.
Cậu thì thào: "Sao Renjun lại biết nhà tớ thế?"
Bốn bề vắng lặng, trong không gian nhỏ hẹp có tiếng phát ra đột ngột, liền cảm giác quỷ dị vô cùng.
Renjun cười đáp lời cậu: "Sao thế, buổi tối trốn kĩ như vậy, cuối cùng cũng chịu tỉnh mộng để gặp tớ rồi à?"
Hai giọng nói, mà từ đầu đến cuối, căn phòng chỉ có mỗi mình cậu.
Gửi Renjun.
Tôi thích thầm một cậu bạn, nhưng thú thực tôi không biết cậu ấy là ai.
Cậu ấy tên là Renjun.
Có lẽ vì cô đơn quá lâu nên sinh ảo giác. Ngày ấy đứng trước gương tôi nhìn thấy một người, rõ ràng nên hoảng hốt vì có ai đó lạ lẫm trong nhà nhưng tôi lại cảm thấy rất vui.
Renjun đến Hàn Quốc cùng mẹ để học tập và sinh sống.
Ngôi nhà này chỉ có mình tôi, hay nói chính xác hơn là hầu hết sinh khí ở đây đều do một tay tôi thắp lên.
Và cả Renjun nữa.
Tôi thấy cậu ấy trước gương, tôi thấy cậu ấy ngoài cửa sổ, tôi thấy cậu ấy trong mơ, tôi thấy cậu ấy trên lớp học... Có lẽ cậu ấy sẽ luôn là người cùng đồng hành với tôi.
Có lẽ người cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi nhắm mắt chính là Renjun.
Đôi khi tôi nghĩ rằng mình bị mắc chứng hoang tưởng rồi, và điên nữa, vì tôi tưởng tượng ra cậu, ra bản thể thực sự của cậu, và thích cậu.
Tôi thích Renjun, thích như cách cậu yêu thơ ca, yêu ánh nắng, yêu cuộc sống này.
Đúng, như đã nói ở trên, tôi không biết cậu là ai mà vẫn thích thầm cậu chẳng dám nói. Hoặc giả, trên đời này đã có thuyết song trùng, vậy cậu sẽ có ở ngoài đời chăng? Cậu sẽ tưởng tượng ra tôi như cách tôi tưởng tượng ra cậu, tưởng tượng ra một bản thể hoàn hảo cho chính mình?
Tôi thích Renjun, thích đến mức muốn mình và cậu ấy cùng hòa tan vào nhau.
Tôi lần đầu nhìn thấy cậu bằng cách đó, còn cậu thì sao?
Happy Ending~~~
===
Cái fic này, dù thế nào thì vẫn là một trong số những fic ít ỏi của mình mà mình thích =)) Mặc dù có vẻ nó khó hiểu thật, nhưng chịu thôi hic vì mình đam mê mấy cái khó hiểu như vậy =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com