4
Đồng hồ chỉ đúng 7 giờ sáng, điện thoại Renjun kêu inh ỏi. Em đưa tay từ chối cuộc điện thoại, rồi chui vào trong chăn gối ấm áp.
Nhưng có vẻ người kia không muốn em quay lại giấc ngủ bởi tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa làm em tỉnh dậy. Renjun thường gắt ngủ và cuộc gọi này chính thức làm em sôi máu khi mới sáng sớm "Đm đứa nào đấy, sáng sớm mà gọi cái đéo gì?"
"Woah hoá ra đây là cách anh trai thân thương trả lời điện thoại của em trai mình, tỉnh táo đi anh ơi, đọc tin nhắn của em đi, anh gặp vấn đề lớn rồi đó." Chenle nói xong thì cúp máy luôn còn chẳng để anh nó kịp phun ra câu chửi thề tiếp theo: "Thằng điên này, nói cái đéo gì thế?"
Renjun gắt lên ném điện thoại lên bàn rồi quay người ngủ tiếp, ngay khi khuôn mặt em chạm vào ai đó, em giật mình mở to mắt khi thấy Jeno ngay cạnh, lại còn đang nhìn em chằm chằm nữa chứ "Đm thằng đẹp trai này."
Đôi mắt hắn vẫn nhìn em, hắn ở đây cả đêm sao? "Anh không rời đi à?" Renjun lí nhí hỏi hắn vì nhận ra trước đó mình lỡ miệng chửi bậy.
Jeno đưa tay gỡ mái tóc rối của em "Tôi đã hứa rồi mà?" hắn ngồi dậy, vén tầm chăn đang phủ lên hai người, hắn lại muốn trêu chọc em.
Mặt Renjun đỏ bừng trước hành động mất nết của hắn, xấu hổ quá, ai lại mới sáng sớm lại nhìn nhau trần trụi thế này. "Đây có phải là lần đầu tiên em nhìn thấy đâu, sao mà vẫn còn xấu hổ thế" thằng biến thái này đúng là không có chừng mực mà, Huang Renjun tha thiết muốn đăng xuất khỏi thế giới này.
Em chuẩn bị chạy thẳng vào nhà vệ sinh thì Jeno tóm lấy tay em rồi kéo em ngồi lên đùi hắn. Cảm giác lạ thật, lần đầu tiên hắn làm thế với em sau khi làm tình, bình thường hắn sẽ dứt khoát rời đi dù em có nài nỉ thế nào đi nữa. Nhưng hôm nay hắn khác quá, thích hắn quá.
Jeno hôn lên cổ em, bàn tay ôm lấy eo em, hắn cúi đầu mút lấy xương quai của em, tay còn lại thì lần mò xuống dưới. Cảm giác tối hôm qua vẫn còn, mềm mại và ẩm ướt, vì vậy hắn có thể dễ dàng đâm thẳng vào Renjun.
"ah" Renjun bất ngờ ưỡn lưng tiếp nhận, trên miệng phát ra những tiếng rên dài.
"Ah...Sao mới sáng sớm ... ah...ah... mà anh hứng rồi?" Renjun với tay bám chặt vào vai hắn, giở giọng trêu ghẹo hắn, trả thù việc khi nãy làm em xấu hổ muốn chết. "Vì gì nhờ" hắn nói, cố gắng lên đỉnh nhanh nhất có thể. Hắn thực sự không có tâm trạng để nghỉ xem hắn và em bình thường làm gì? Tại sao vì cái gì mà hắn lại hứng lên vào sáng sớm? Hắn chỉ muốn giải quyết thắng em của hắn thật nhanh thôi.
Renjun nhắm mắt đầy thất vọng, hoá ra Lee Jeno vẫn là Lee Jeno, chẳng có gì thay đổi cả, chỉ người khao khát hắn như em mới gieo hy vọng vào mối quan hệ của cả hai thôi. Lúc nào cũng nhượng bộ trước lời nói và hành động của hắn, chết tiệt, em ghét bản thân mình quá, hết lần này đến lần khác để hắn tổn thương em.
Chẳng mấy chốc, Jeno đã đạt đến cao trào. Ngay khi hắn vừa rút ra, Renjun dã đổ ập lên người hắn. Jeno để em nằm xuống giường, đứng dậy lấy quần áo trong ba lô.
"Tôi đi tắm" Hắn nói trước khi ra khỏi phòng.
Renjun nhìn lên bàn với lấy điện thoại của mình, đọc tin nhắn mà Chenle gửi cho em, ấn vào đường link. Đó là một bài viết với lượt tương tác khủng trên diễn đàn trường. Renjun dụi mắt khi đọc tiêu đề của bài viết: "Najun is real"
Em kinh ngạc nhìn chằm chằm hình ảnh được đăng lên đó là ảnh đã qua chỉnh sửa, trong ảnh là lúc em và Jaemin nhìn nhau khi họ lần đầu chạm mắt nhau trong lớp.
Renjun không hề thích điều này, trong khi em rất thích Jeno nhưng mọi người đang gán ghép em với Jaemin.
Renjun lướt xuống đọc bình luận, có rất nhiều ảnh của em và Jaemin, khi họ ở trong bệnh xá, nắm tay nhau, cảnh Jaemin bế em đến phòng y tế, khi Renjun ôm Jaemin ở trong lớp, có rất nhiều ảnh mà em không nhớ là mình đã bị chụp lúc nào và khi nào.
Chợt em dừng lại ở một bức ảnh, nó khá riêng tư. Đó là hình ảnh em trước gương khoả thân, quỳ gối giống như một chú mèo đáng yêu.
Sự hoảng loạn bắt đầu lan khắp cơ thể, em chưa bao giờ chia sẻ những hình ảnh này cho bất kỳ ai. Nhưng làm thế nào mà tài khoản kia lại có được nó? Không ai chạm vào điện thoại của em cả, à có Jaemin, nhưng cậu ấy không rình mò vào điện thoại của em.
Renjun thậm chí còn kiểm tra xem Jaemin có gửi gì đi không để đảm bảo cậu ấy không làm gì với điện thoại của em. Em cũng chưa bao giờ gửi ảnh như vậy cho Jeno, sao người này lại có được nó chứ.
Càng lướt đọc bình luận em càng sợ hãi hơn: "Tôi cá là Renjun gửi những thứ như thế này cho Jaemin." em không biết phải làm gì bây giờ.
Mọi người đang nghĩ em và Jaemin đang hẹn hò, nhưng em không hề thích Na Jaemin một chút nào cả. Em thở dài chán nản, ném điện thoại xuống và đứng dậy mặc quần áo và đi xuống lầu.
=====
"Renjunie, cuối tuần thế nào?" Jaemin gọi Renjun khi vừa nhìn thấy em bước vào cổng trường. Cuối tuần rất bình yên, với rất nhiều cái ôm từ Jeno.
"Bình tĩnh đi Jaemin, mới chỉ 2 ngày thôi" Renjun nói và đặt tay lên ngực Jaemin ngăn cản cái ý định đang muốn sấn vào người em của cậu ấy. "Sao cậu không cho tớ ôm?" Jaemin bĩu môi hỏi.
"Hai người kia vào lớp đi nhanh lênnnnnnn" Chenle hét lên.
"Chenle! Anh sẽ đâm cái bút này vào mông mày." Jaemin hét lên khi đuổi theo Chenle.
Chenle nhanh chóng trốn sau lưng một cậu trai cao lớn, ồ cậu này đúng kiểu gương mặt học sinh thân hình phụ huynh luôn. "Jisung bảo vệ em" Chenle thò đầu ra từ sau lưng cậu bé, hét lại với Jaemin.
"Lele thân mến, người này có thể lấy mạng em đó." Renjun chỉ vào Jaemin khi nói với Chenle đầy nguy hiểm.
"Bé gà con này không thể cứu được em đâu Lele, chấp nhận số phận của mình đi" Jaemin nói rồi chọt luôn cây bút vào mông thằng bé khiến nó kêu oai oái, rồi ngã luôn vào lòng Jisung, giả vờ khóc lóc "Jisunggie, Lele thân yêu của cậu đang bị ám sát, cứu tớ với."
Renjun bật cười trước cái nết sơ hở là tiểu phẩm của thằng em.
"Lele có thể sống lại bằng nụ hôn yêu thương của một chú gà con đáng yêu. Nhưng mà có vẻ môi của Lele hơi khô nhỉ haha" Renjun trêu chọc, khiến Jaemin bật cười.
"Tôi, gà con, bây giờ tôi sẽ giải cứu Lele bằng một nụ hôn." Ngay khi Jisung nói Chenle bất ngờ mở mắt ra và phá tan bầu không khí.
"Agh, ghét quá đi, môi em không có khô nhá, môi anh mới khô ấy Renjun" nó tức giận chỉ vào Renjun. Nó nhanh chóng đưa tay lên môi, ừ thì cũng hơi khô chứ có gì đâu.
"Muốn ăn đòn hả thằng kia." Renjun định vung tay thì bị một bàn tay giữ lại kéo em vào một cái ôm.
"Injunie ~"Jaemin kéo em lại gần
"Zhong Chenle, anh sẽ tính sổ với mày sau" em nói trước khi quay lại và nhìn Jaemin: "Sao thế?"
"Trước đây tớ chưa bao giờ có bạn, tớ, tớ ôm cậu, điều này có bình thường không?" Cậu ấy hỏi.
"Thường thì chỉ giữa những người thân thiết thôi nhưng không sao đâu vì tớ quý cậu mà." Jaemin rõ ràng đã bớt căng thẳng hơn trước câu nói đó, cánh tay càng ôm chặt hơn.
Đột nhiên Jaemin cúi xuống hôn lên trán Renjun, mọi người xung quanh há hốc miệng và bắt đầu chụp ảnh, còn Renjun thì đơ luôn sau hành động vừa rồi của Jaemin.
"Cái này cũng được sao?" Jaemin hỏi. Rõ ràng là cậu ấy không biết khái niệm bạn bè là như thế nào, còn Renjun thì đang hoang mang lắm, cái mẹ gì vậy?
"Cậu chỉ có thể làm thế với người cậu yêu thôi." Renjun cố hết sức nói rõ ràng cho Jaemin hiểu về hành động của cậu ấy đang gây hiểu lầm. Jaemin gật gù như đã hiểu rồi lại hôn lên trán em một lần nữa. Khiến bọn con gái hú hét như điên.
Renjun trợn tròn mắt nhìn nhưng Na Jaemin vẫn điềm nhiên như không. "Vào lớp thôi" cậu ấy thản nhiên nắm tay em tiến thẳng về lớp học
=====
Renjun nhận được một tin nhắn khi đang trong giờ học, em biết đó là Jeno nên mới bỏ điện thoại ra xem.
/Vào nhà vệ sinh đi, tôi có thứ cho em./
Chỉ riêng điều đó thôi đã khiến Renjun mỉm cười, em giơ tay lên thu hút sự chú ý của giáo viên:
"Thưa thầy, em xin phép đi vệ sinh."
Thầy giáo gật đầu, chỉ chờ có thế Renjun lập tức đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Trước khi vào nhà vệ sinh, em đã nhìn thấy Jeno bên ngoài với một bó hoa hồng. Renjun rất phấn khích, 'cuối cùng những điều tốt đẹp cũng đến với em' em thầm nghĩ
Renjun bước vào, dừng lại trước mặt Jeno, và trao cho hắn đôi mắt mong chờ như cún con.
"Anh có chuyện gì muốn nói với em à?" Em chắp tay sau lưng nghiêng đầu hỏi hắn.
Jeno sau đó cầm bó hoa đưa đến trước mặt Renjun "Cái này cho em". Ồ, Renjun đỏ mặt rồi, tim em đập nhanh quá.
"Cảm ơn nha" Em nói khi nhận lấy bó hoa từ Jeno. Vì ngại quá nên giờ em chỉ biết nhìn xuống đôi giày của mình mà không dám ngước lên nhìn hắn. Hắn thấy vậy thì chỉ mỉm cười rồi lên tiếng
"Tôi cũng muốn hỏi em liệu em có muốn-" Chưa kịp nói hết câu thì điện thoại của hắn và Renjun cùng nhảy lên tiếng thông báo. Cả hai cùng lấy điện thoại ra xem thì ...
Đó là một số lạ và một bức ảnh mà người trong ảnh thì không phải ai xa lạ, trong ảnh là Jaemin hôn lên trán Renjun. Nét cười biến mất trên khuôn mặt của Lee Jeno.
Hắn cất điện thoại đi và rời ánh mắt khỏi em. Renjun cảm thấy như tim mình thắt lại, em vội vàng giải thích: "Không phải như vậy đâu, em với Na Jaemin không có gì với nhau hết."
Jeno chỉ gật đầu rồi đưa tay xoa đầu em.
"Em sẽ đi chơi với tôi chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com