Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Erkennen.

Mới ngày nào bọn họ chân ướt chân ráo bước vào cửa nơi ghi hình, còn lúng túng không biết nên nhìn vào máy quay ở đâu. Vậy mà bẵng đi một cái đã gần hết nửa chặng đường rồi.

Lưu Vũ nhớ tới câu nói của một tiền bối anh quen. Người ấy nói rằng khi còn là thực tập sinh, mục đích duy nhất chính là được thành đoàn. Nhưng khi đã thành đoàn rồi, đến cái mục đích để phấn đấu cũng chẳng còn nữa. Còn khó khăn hơn cả khi làm thực tập sinh.

Công diễn ba sắp bắt đầu, mà Lưu Vũ vẫn chưa chuẩn bị một chút tâm lí vững vàng nào đối với tương lai sau này.

Anh cảm thấy mơ hồ vô cùng. Nghĩ lại cũng cảm thấy bản thân quá sức ngu ngốc đi.

Đi trao cả tương lai của mình vào sự lựa chọn của Châu Kha Vũ.

Để rồi bây giờ ngồi đây mông lung với đích đến của chính mình.

Tiếng gọi của Trương Hân Nghiêu cắt đứt dòng suy nghĩ chảy trong đầu anh.

"Tiểu Vũ, đi tập thôi em."

Thôi vậy, đâm lao đành phải theo lao. Nếu không giành được một vị trí thành đoàn trong nhóm nhạc của chương trình thì anh sẽ trở về với phòng tập múa của anh.

Nơi đó vẫn còn rất nhiều người đang chờ đợi Lưu Vũ.

Có người anh họ Tô Kiệt đã dìu dắt anh từ những bước đi chập chững đầu đời.

Có cậu bạn thân Trần Tử Minh vẫn luôn miệng nói lời yêu anh.

Và cả người mẹ đang chờ anh quay về ở quê nhà An Huy nữa.

Lưu Vũ nhấc bàn tay phải của bản thân lên ngắm nhìn.

Chấn thương năm đó đã in sâu vào trong tiềm thức của anh một vết cắt không thể nào xoá bỏ.

Ước mơ hơn mười năm trời đã bị chính tay mình chấm dứt bằng việc trả lại tờ giấy nhập học của Bắc Vũ.

Đến cảm giác đau đớn tuyệt vọng như vậy anh còn vượt qua được.

Một Châu Kha Vũ liệu có tính là gì ?

Mỉm cười đáp lại người anh cao lớn đứng ngoài cửa phòng. Lưu Vũ chống tay trái lên phía thành giường rồi đứng dậy.

"Em ra ngay đây."

___________________

Châu Kha Vũ ngẩn người nhìn vào tấm gương to lớn trước mặt.

Hình ảnh phản chiếu của Doãn Hạo Vũ đập thẳng vào tròng mắt.

Vẫn là nụ cười ăn điểm xinh tươi. Vẫn là đôi mắt cười hình trăng khuyết sáng ngời.

Nhưng xúc cảm đã không còn nữa. Nhịp tim của Châu Kha Vũ không tăng lên một nhịp đập nào đã cho hắn một cú vả mạnh vào tinh thần.

Nụ cười của Lưu Vũ trong phòng ăn ngày hôm ấy chợt hiện lên trước mắt hắn.

Không. Châu Kha Vũ xoa trán xua đi hình ảnh kì lạ trong đầu.

Lại nghĩ đến anh ta rồi.

"Em đi vệ sinh một chút."

Rikimaru ngẩn ngơ với câu nói vụt qua như gió  thoảng của người vừa mở cửa bước ra ngoài. Làm Trương Gia Nguyên phì cười mà thuật lại cho anh.

Châu Kha Vũ chạy nhanh vào trong phòng vệ sinh tầng ba. Lôi vội chiếc pod màu đen đưa lên khoé miệng.

"Cậu vẫn chẳng từ bỏ được mấy cái thói quen xấu xí đó nhỉ."

Tiếng nói vang lên làm gián đoạn loạt hành động của hắn.

Châu Kha Vũ giật mình quay ra nhìn người vừa bước từ trong khoang đầu tiên của phòng vệ sinh.

Lưu Vũ thản nhiên dội nước vào tay nhỏ. Một màn làm sạch tay cũng chẳng ngẩng lên mà nhìn người kia lấy một lần.

"Lưu Vũ ?"

"Tôi chỉ nói vậy thôi. Dù sao ở bên nhắc nhở cậu hơn hai năm trời cũng chẳng thay đổi gì mấy."

"..."

"Sao vậy ? Patrick chẳng phải ở ngay cạnh bên rồi vẫn cần đến thứ này sao. Bỏ đi, bị người khác bắt gặp không hay ho gì đâu."

Ánh mắt không có lấy một tia cảm xúc. Giống như thể anh chỉ đang nhắc nhở hắn rằng đừng làm ảnh hưởng tới cuộc thi và mọi người.

Chỉ vậy thôi. Không có bất cứ ý nào khác.

Sau đó anh rời đi. Châu Kha Vũ cất lại vật kia vào trong túi.

Rồi hắn lại lôi ra. Vứt thẳng thứ đáng thương ấy xuống thùng rác nhỏ dưới chân.

Hắn biết thứ thiếu thốn làm hắn trăn trở mấy ngày nay mỗi khi muốn lôi nó ra giải toả là gì rồi.

Trở lại phòng tập của team Bích. Đàn chị và cả đồng đội đều đang say sưa tập luyện. Châu Kha Vũ chợt cảm thấy vô vị tột cùng.

Doãn Hạo Vũ rõ ràng ở ngay kia. Vậy cái cảm xúc chết tiệt bây giờ là gì thế ?

Người hắn yêu đang cười tươi đứng trước mắt hắn cơ mà ?

Châu Kha Vũ. Mày điên rồi.

______________________

Phòng ăn đông kín người. Tiếng nói cười vang lên khắp nơi xung quanh Châu Kha Vũ.

Oscar bưng đến hai phần cơm đầy đặn. Vỗ vai dặn cậu em mau chóng ăn để còn tiếp tục tập luyện.

Châu Kha Vũ khách sáo nói một tiếng cảm ơn rồi đỡ lấy khay cơm trên tay người kia.

Tầm mắt của hắn di chuyển theo một hướng xa xôi ở góc phòng ăn. Lưu Vũ chầm chậm xúc từng muỗng canh đưa lên miệng. Ăn ít thật đấy.

Bỗng dưng một chai Thuần Chân được đặt trước mặt anh. Lưu Chương lại tiếp tục hành động quen thuộc mà xoa mái đầu bé nhỏ kia.

Ngón tay cầm thìa của Châu Kha Vũ siết chặt lại. Lồng ngực phập phồng nén lại cảm xúc.

Hắn nhìn nụ cười hiện hữu trên khuôn mặt được trang điểm kĩ càng của Lưu Vũ. Khác xa hoàn toàn với ánh mắt thờ ơ lúc nãy.

Như thể không cùng là một người vậy.

Oscar thấy hắn ngồi đơ người ra liền lấy tay huých nhẹ một cái.

"Ăn đi thằng này, bình thường hốc như trâu như bò năm phút hết cả suất cơm rồi cơ mà."

"Anh."

"Gì ?"

"Nếu thấy một người thân thiết với một người khác mà lồng ngực cứ bị khó thở là sao hả anh."

Oscar quay sang nhìn hắn một lúc lâu. Để chắc chắn rằng người vừa thoát ra câu hỏi kia là Châu Kha Vũ rồi mới ung dung trả lời.

"Ý mày là khó chịu ? Thì tức là mày thích người ta rồi chứ còn làm sao."

"Hả ?"

"Ngu thế nhỉ. Là ghen đó đồ đần. Là mày ghen rồi. Chỉ khi nhìn thấy người mình thích thân mật với người khác thì mày mới khó chịu được thôi."

"Nhưng nếu nhìn thấy người mình yêu thân thiết với người khác nhưng mình không cảm thấy khó chịu thì sao hả anh ?"

Oscar thở dài đặt đũa xuống mặt bàn.

"Chẳng có thằng nào mà nhìn thấy người mình yêu thân thiết với người khác mà lại không ghen đâu em ơi. Trừ phi người kia là khuê mật của người mày yêu. Hai là mày đang bị ngộ nhận. Đơn giản."

"Ngộ nhận ?"

"Đúng. Mày đang bị ngộ nhận rằng mày yêu người đó. Nhưng thực chất tình yêu đó không hề tồn tại hoặc không hề sâu đậm như mày mường tượng."

"Không thể nào."

Châu Kha Vũ có chút kích động, khoé môi vô thức bật ra những lời từ trong tiềm thức.

"Có đấy nhóc. Đôi khi con người ta sẽ bị ngộ nhận trong chuyện tình cảm. Ngộ nhận rằng người ta thích mình chẳng hạn, hay vì một lí do và kỉ niệm nào đấy mà bất chấp giữ lấy tình cảm đã tàn phai từ lâu, rồi ảo tưởng rằng tình yêu đó vẫn như ngày đầu. Nói chung tình yêu mà, có nhiều loại lắm."

Oscar vừa thao thao bất tuyệt vừa nghĩ tới cậu trai xinh đẹp với mái tóc đen dài ngang vai. Người mà anh từng nhận xét rằng có lẽ đó là người xinh đẹp nhất anh từng gặp.

"Mày với Lưu Vũ làm sao à ? Tự dưng lại đi hỏi anh mấy cái đấy."

"Không.. không có gì."

Rồi như nghĩ gì đó. Câu nói lại được bật ra một cách vô thức.

"Vậy.. Làm sao để biết được mình đã yêu một người vậy anh ?"

Oscar vẫn kiên nhẫn vô cùng đặt hẳn chiếc thìa trên tay xuống gác vội trên khay cơm bằng sắt.

"Cái này á. Có nhiều cách lắm. Như anh nói lúc nãy đó thôi, biểu hiện rõ nhất là ghen. Chỉ khi em thực sự dành tình cảm cho một người nào đấy thì em mới bộc lộ được sự chiếm hữu sâu trong con người em đối với họ."

"Vậy nếu em không yêu người đó thì sao anh ?"

Sự kiên nhẫn lúc đầu của Oscar đã bị Châu Kha Vũ đạp vỡ thành từng mảnh.

"Không có chuyện mày không yêu người đấy. Mà chỉ có chuyện mày đã quá quen với sự xuất hiện của người đấy mà thôi !"

Châu Kha Vũ ngẩn người quay ra nhìn anh.

"Quen với sự xuất hiện ?"

"Ừ đúng rồi. Là bởi vì thâm tâm mày luôn đinh ninh rằng người đó sẽ mãi mãi ở bên cạnh, chỉ cần mày nhìn lại người đó sẽ vĩnh viễn đằng sau lưng. Vì mày đã quá quen với cảm giác có người đó cạnh bên nên bản thân sẽ sinh ra một loại dựa dẫm. Mày tin rằng dù mày có làm bất cứ cái gì thì người đó vẫn sẽ không rời đi. Nên mày mới không trân trọng tình cảm ấy."

"..."

"Để mày nhận ra được tình cảm thì chỉ có một cách duy nhất, là khi người đó rời xa mày. Lúc ấy có lẽ mày mới nhận ra được mày đã yêu họ từ khi nào mất rồi. Chỉ có vậy thôi."

Châu Kha Vũ nheo mày.

Câu nói của Doãn Hạo Vũ chợt thoáng qua trong đầu hắn.

"Châu Kha Vũ. Liệu anh có bao giờ thử ngồi và ngẫm lại xem bản thân có thực sự yêu tôi như lời anh nói hay không, hay chỉ là sự cố chấp về mặt tư tưởng không chịu buông bỏ đi tình cảm mà anh cho là thật lòng thật dạ."

Đúng vậy.

Liệu hắn có thực sự yêu Doãn Hạo Vũ như hắn tưởng hay không ?

Tình cảm mà hắn luôn trân trọng liệu có sâu đậm như hắn nghĩ không ?

Hình ảnh của người nào đó được hắn lục lại từ đống kí ức vỡ nát bị vứt một xó trong đại não.

Người con trai bé nhỏ luôn đứng chờ hắn trước cửa công ty dù cho hắn chẳng một lần nhìn tới.

Luôn mang theo một hộp cơm nhỏ đợi hắn trong sảnh công ty dù hắn không thèm đụng đến một lần.

Luôn bên cạnh mỗi lần hắn bị rượu làm cho đi đứng không nổi vì nhớ nhung người cũ.

Luôn cắn răng chịu đựng từng cú thúc mạnh bạo dưới thân để thoả mãn hắn dù cái tên thoát ra từ miệng hắn vẫn luôn là người khác.

Luôn dịu dàng ân cần đón lấy hắn và xoa dịu những nỗi buồn tủi dù mới vài tiếng trước hắn đã tàn nhẫn bỏ mặc anh lại nơi hành lang lạnh lẽo.

Chỉ cần hắn quay lại liền lập tức sẽ nhìn thấy anh.

Châu Kha Vũ cố chấp đến vậy. Bảo thủ đến vậy. Luôn một mực tôn thờ tình yêu trong quá khứ đến vậy.

Thế mà chỉ vì một từ ngộ nhận của Oscar đã bị đánh vỡ tan tành.

Hắn nhìn thấy hình ảnh của con người luôn yêu thương hắn hết mực sau lớp phòng ngự kiên cố ấy. Là người luôn ở đó đợi hắn dù cho không nhận được sự hồi đáp.

Nhưng có vẻ người đó đã không còn chờ đợi hắn quay lại nữa.

Châu Kha Vũ thích Lưu Vũ mất rồi ?

Nực cười thật.

____________________

Tôi cũng không biết liệu cách viết của tôi có truyền tải ý được đến mọi người không nữa.

Nhưng nếu đặt mình vào cá lớn thì thực ra cũng không đến mức gương vỡ tan nát đâu.

Thiệt =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com