Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gleich

Sau hôm từ phòng ăn trở về. Châu Kha Vũ luôn đặt sự chú ý lên người Lưu Vũ.

Ngắm nhìn từng cử chỉ bé xinh của anh. Những cái giật mình nhẹ tênh hay những nụ cười như nắng mặt trời đều được hắn thu lại vào trong mắt.

Bước chân thỉnh thoảng như thể vô tình mà dừng trước cửa phòng 1002. Hay không tự chủ đi ngang qua phòng tập của team Kế Hoạch Mạo Hiểm mà thăm dò đôi chút.

Ngay bây giờ cũng không khác là bao.

Nắm tay cầm ở cửa do dự đôi chút, mái đầu cao lớn cúi xuống mặt đất không ngẩng lên. Cuối cùng lấy hết dũng khí mà bước vào.

"Ấy Kha Vũ hả em, vào đây chơi."

Trương Hân Nghiêu thấy cậu em nửa chữ cũng không nhấc miệng ngày thường nay lại đến chơi liền có chút bất ngờ.

Châu Kha Vũ gật đầu cười với Trương Hân Nghiêu rồi quay sang nhìn người đứng trong góc phòng kia.

Lưu Vũ đang chơi trò gì đấy với Ngô Hải thấy hắn đến vội quay ra liếc mắt một cái.

Sau đó anh không để tâm lắm mà tiếp tục tập luyện.

Trương Hân Nghiêu bảo hắn ra ngồi ở cái sofa trong góc kia chờ một chút. Bọn họ tập gần xong rồi.

Châu Kha Vũ khách sáo một tiếng rồi bước chậm rãi ra phía góc tường.

Lưu Vũ từ khi thấy hắn bước vào cửa tâm tình có chút không thoải mái. Động tác cũng bị ảnh hưởng theo.

Hết nhầm chân lại đến loạn tay. Ngô Hải đánh nhẹ vào vai anh trách đùa một câu.

Anh vội xoè tay ra đỡ. Vừa cười vừa nũng nịu.

"Em chỉ quen làm cá voi thôi."

Châu Kha Vũ vô thức bật cười theo anh. Hoá ra Lưu Vũ còn có mặt này.

Cạch.

Cánh cửa phòng tập lại bị đẩy ra một lần nữa.

Lưu Chương bước vào với chai nước lọc trên tay.

Trương Hân Nghiêu đỡ trán. Quay ra nhìn Lưu Vũ cười cợt.

"Kìa, bạch mã hoàng tử nhà em lại tiến cống thêm nước kìa."

Lưu Vũ gương mặt bình thản nhếch mày nhìn ông anh kia. Nhưng đôi tai phản chủ đã sớm đỏ lên một vùng.

"Nói ít thôi tập tành đi."

Lưu Chương vừa đi vào trong vừa tiện tay đánh vào đầu tên lắm mồm họ Trương một cái.

Ánh mắt dịu dàng nhìn Lưu Vũ mà vô cùng tự nhiên giơ tay ra đưa nước cho anh.

"Cho nhóc nè !"

Lưu Vũ cười gượng xoay người nhìn đống nước lọc chất thành ngọn núi nhỏ phía bên trên tủ quần áo.

Anh đưa tay ra định từ chối thì Ngô Hải liền giựt lấy chai nước trên tay người kia. Tay còn lại khoá chặt trên vai Lưu Vũ. Cợt nhả nói.

"Người ta cho thì nhận đi. Còn bày đặt."

Đấm cho bây giờ. Nói nhiều thế.

"Anh cho em ít thôi, em trả không nổi."

Lưu Vũ mỉm cười trêu đùa anh lớn làm nụ cười của Lưu Chương có chút gượng gạo.

Sau đó tầm mắt của anh tối đi một tầng khi chạm phải người ngồi trong góc phòng kia.

"Châu Kha Vũ ?"

Người kia cũng chẳng yếu thế mà ngước cao đỉnh đầu lên đối mắt.

Lưu Vũ thấy tình thế có chút không ổn rồi.  Anh không muốn bị mọi người trong doanh biết hết mấy chuyện phức tạp kia đâu.

Nghĩ là làm. Anh kéo thẳng tay cả hai người họ ra khỏi phòng tập với lí do có chuyện cần nhờ.

Sau đó bóng dáng nhỏ con cứ thế lôi xồng xộc hai tên đang trừng nhau ra tia sét kia đứng ở bên ngoài.

"Hai người bị làm sao thế ?"

Lưu Vũ khoanh tay trừng mắt nhìn hai mái đầu vẫn không ngừng liếc nhau.

"Này !"

Cuối cùng cũng chịu thôi. Cứ phải để người ta cáu lên là như nào.

"Mày đến đây làm gì ?"

"Tôi không được đến ?"

"Đúng."

"Phòng tập anh mở ?"

"Mày cố tình không hiểu ?"

Lại bắt đầu rồi đấy. Lưu Vũ thề anh mà không chen vào thì ngày mai cả ba người bọn họ sẽ lập tức được mời lên thưởng trà trên phòng sếp mất thôi.

"Có dừng ngay không thì bảo ?"

Đấy. Lúc quát cho thì im như hai cún con ý.

"Hai người đi về phòng tập đi. Đừng tranh cãi những thứ không đâu nữa."

Anh không muốn trở thành lí do đánh nhau của hai thực tập sinh nổi nhất nhì trong đây đâu.

"Lưu Vũ.."

"Tôi bảo cậu đi về đi !"

"Anh Ak. Anh cũng về đi."

Hai người họ cuối cùng cũng chịu im lặng mà lủi thủi bước đi. Trước khi đi đều không quên mà đồng lòng nhìn Lưu Vũ một cái.

Và còn trừng nhau thêm cái nữa.

Hết chuyện, ai về nhà nấy. Lưu Vũ cũng đi vào trong phòng tiếp tục tập luyện.

__________________

Phòng ăn náo loạn ầm ĩ với những tiếng cười nói của các học viên.

Lưu Vũ đang ngẩn ngơ đứng giữa quầy rau để chọn ra loại salad hôm nay mình sẽ thưởng thức.

"Này này này. Mày mà gắp thêm một cọng rau nào vào cái đĩa đấy là tao ném mẹ mày về với ông Hiếu Thần đấy."

Tiết Bát Nhất không biết từ đâu chui ra với bát thịt to tướng trên tay.

Đừng có nói định ụp cho anh cả cái bát đấy vào đó nhé.

Uầy. Ụp thật.

"Thôi đùa, không ăn đâu. Em tăng tận thêm 2 cân nữa rồi đây."

"Im mồm. Ăn hết, không thì đừng hòng rời khỏi đây."

Lưu Vũ bất lực nhìn đống thịt trong đĩa mà không khỏi sợ hãi.

Sau đó anh tiến về phía bàn trong góc quen thuộc mà đặt đĩa xuống chuẩn bị ăn cơm.

Bịch.

Lại một chai Thuần Chân được đặt lên trước mặt.

Hồ Diệp Thao lướt qua vứt lại một câu nói đánh ầm vào sóng não của anh.

"Châu Kha Vũ cho cậu đấy."

Lưu Vũ đơ ra một lúc.

Bịch.

Lần hai. Lại là nó. Chai Thuần Chân và cái xoa đầu quen thuộc của Lưu Chương thoảng qua như một cơn gió.

Lưu Vũ mím môi.

Không thể để mọi chuyện đi quá xa được.

Anh bỏ lại khay cơm và Tiết Bát Nhất đang ngơ ngác mà cầm theo hai chai Thuần Chân tiến về phía trước.

Châu Kha Vũ chuẩn bị đưa miếng cơm vào trong miệng liền bị Lưu Vũ doạ cho suýt nghẹn.

Anh đặt chai nước trước mặt hắn.

Lạnh lùng mà buông một câu đừng làm như thế nữa rồi bỏ đi.

Trương Gia Nguyên cũng bị hành động của anh doạ cho sợ hãi mà dừng thìa cơm trên không trung.

Sau đó Lưu Vũ tiến đến phía bàn ăn ngoài cùng kia.

Lưu Chương đang ấn đầu Vu Dương xuống mặt bàn cũng đơ người nhìn hình dáng bé nhỏ kia đi tới. Trên tay còn cầm theo chai Thuần Chân lúc nãy.

"Sau này anh đừng mua cho em nữa. Em không nhận được đâu."

Rồi lại rời đi bước về bàn ăn của mình.

Cả hai người không hẹn mà đều gượng gạo xúc từng thìa cơm lên miệng. Ăn cũng thấy nhạt mồm nhạt miệng.

______________________

Bù thêm cho mọi người một chap nữa nè.

Em sắp thi học kì nên có chút bận trong tuần này ý. Nên là ra chap có lẽ sẽ hơi lâu hơn bình thường một chút.

Mọi người đọc vui nhaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com