Suy nghĩ đêm khuya
Warning: OOC! OOC! OOC!
Summary: Những suy nghĩ vẩn vơ của họ trong lúc người họ yêu ngủ.
________________________________________
Leviathan là một kẻ ít ngủ.
Hắn biết điều đó.
Loài ma cà rồng vốn không hay ngủ. Ở cái nơi luôn đằng đẵng màu mực của bóng đêm, tộc nhân của họ không có khái niệm thời gian, do vậy giờ giấc sinh hoạt ai cũng khác ai. Nếu mà có ngủ thì nhiều nhất là bốn tiếng, ít nhất là hai. Hoặc hắn đang tự cho rằng mọi ma cà rồng đều lấy lí do là không có giờ giấc cụ thể để biện minh cho giấc ngủ của chính hắn, bởi với Leviathan, để mọi người thấy được hắn ngủ tại một thời điểm nào đó là một câu chuyện rất hiếm.
Nhưng câu chuyện hiếm đó nay cũng ít lại kể từ khi hắn cưới Akasha.
Nàng đã xoá bỏ được mọi lý do để hắn có thể trốn ngủ.
...
Leviathan bước từng bước chân trong hành lang rộng lớn, con đường ấy tưởng chừng trải dài vĩnh hằng trong màn đêm đen tối với những chiếc cửa sổ ít ỏi đang soi sáng qua từng nơi hắn đã đi. Một cánh cửa lớn ở cuối dãy dần hiện ra, hắn đi đến trước nó, từ từ gõ vừa đủ để người bên trong nghe thấy.
"Liệu thần có thể vào trong, thưa nữ hoàng?"
Hắn đứng lại trước cửa, chờ đợi phản hồi nhưng rồi chỉ nhận lại sự im lặng. Hắn tiếp tục gõ, vẫn không một lời hồi đáp.
"Đành mạn phép vậy..." _ Hắn nghĩ.
Tiếng cửa gỗ cọt kẹt mở, người bên ngoài chầm chậm bước vào rồi khẽ đóng lại. Leviathan lại gần chiếc bàn làm việc, nơi có người con gái đang chìm sâu trong giấc ngủ êm đẹp. Ma cà rồng tà thần nhìn qua một lượt, những giấy tờ được chất thành đống nay bị vứt lộn xộn khắp trên bàn, vài tờ còn rớt xuống dưới đất. Chiếc bàn gỗ ấy dù cứng đến đâu thì với người đang ngủ bỗng trở nên êm ái đến lạ kỳ.
Nàng để suối tóc trắng xoá có phần bù xù trải dài lên bàn, đầu nàng kê lên hai cánh tay của bản thân, mắt nàng hiện rõ những vết đen dày trải dài dưới hai bên mí mắt, bằng chứng của việc bấy lâu nay nàng luôn nói dối hắn rằng nàng vẫn nghỉ ngơi đều đều.
Kể từ lúc lên làm nữ hoàng cũng đã hơn mười năm, khi mới chỉ mười chín, nàng đã phải chịu sức nặng của chiếc vương miệng cùng với tình hình chính trị rối loạn lúc bấy giờ, nàng sửa chữa lại hết tất cả bộ luật thống trị của tên bạo chúa xưa kia, cống hiến hết mình vì một đất nước ma cà rồng phát triển để được thịnh vượng như ngày hôm nay, không chỉ vì đất nước, nàng còn vì bạn bè, và vì hắn, với mong muốn là mọi ma cà rồng sẽ có cái nhìn tốt đẹp về loài người như nàng. Nàng đã luôn cố gắng vì toàn đất nước này, vì bạn bè nàng cũng như là kẻ từng coi nàng là cái gai trong mắt, Leviathan đây. Nhưng đôi lúc hắn tự hỏi, có bao giờ có người giúp nàng lại? Lúc nàng buồn bã nhất? Lúc nàng đau khổ nhất? Lúc nàng tuyệt vọng nhất? Có ai đã từng trong khoảng thời gian đó để cứu rỗi nàng?
Không! Không phải hắn, chẳng ai đã bên nàng cả, lúc đó hắn cũng chỉ là tên mù loà bấu víu lấy nàng, như tia hy vọng mong rằng có thể được nhìn thấy mọi vật một lần nữa, những lúc nàng như thế, hắn cũng chỉ là gánh nặng thêm cho nàng. Bởi vậy hắn không cho mình đã giúp được nàng chút gì, và hắn chưa bao giờ cho mình giúp nàng điều gì cả.
Vén nhẹ mái tóc nàng lên, gương mặt thanh tú vẫn như thiếu nữ ngày xưa chẳng bị thời gian mài mòn bởi huyết mạch ma cà rồng chảy bên trong. Không cần trang điểm, nàng đã là tuyệt tác của nghệ thuật, một bức tượng đã được tạo hoá khắc lên từng đường ngũ quan vô cùng tỉ mỉ, chau chuốt, biến nàng trở nên vô cùng xinh đẹp nhưng cũng rất sắc xảo. Chỉ tiếc là năm tháng trôi qua, tuyệt tác ấy đã không còn nguyên vẹn khi xuất hiện thêm từng vết quần thâm và việc nàng ít ăn khiến nàng trở nên tiều tụy hơn.
Hắn không cho phép điều đó xảy ra.
Từng chút một nhấc bổng cơ thể trông thật nhỏ bé với hắn lên. Hắn di chuyển về phòng ngủ cả hai.
Có thể hắn cho rằng mình không xứng đáng với nàng...
Nhưng ít nhất hắn mong hắn vẫn có thể giúp nàng điều nhỏ nhặt dưới tư cách là người chồng của nàng.
Trở về được phòng ngủ, Leviathan nhẹ nhàng đặt người con gái ấy lên chiếc giường ấm áp, đắp chăn phủ kín đến bờ vai nàng. Khi đã thấy an tâm, hắn lại chuẩn bị rời đi, tiếp tục đống giấy tờ nàng đang làm dở.
Chợt có một điều gì đó giữ hắn ngồi lại bên giường.
Nhìn ra sau lưng, bàn tay phải nàng đan chặt vào tay trái hắn, không chỉ chặt mà còn chắc chắn khiến hắn không thể rời đi. Hắn không thể giật ra mà làm phiền nàng, cũng chẳng thể đi mà đem nàng cùng mình, ma cà rồng tà thần bất lực, không biết vì nàng vô tình hay cố ý nữa.
Hắn dịch người lên giường, cơ thể nằm nghiêng, đôi tay còn lại chưa bị nắm của hắn chống nhẹ lên để làm gối, với mong muốn tư thế này giúp hắn sẽ không ngủ sâu.
Từ từ ngắm nhìn nàng thêm lần nữa, dường như người ngủ bên cạnh hắn có một sức hút đặc biệt chẳng thể rời mắt, có điều gì có thể lột tả hết được hoàn toàn nàng? Yên bình, tĩnh lặng, thanh thoát... Hắn không biết.
Nàng mang tấm lòng nhân hậu của một người cai trị, nàng mang sắc đẹp của tạo hóa ban tặng, nàng thật hoàn hảo trong mắt hắn, khiến hắn tự đặt ra câu hỏi, vì sao kẻ như hắn lại xứng đáng làm chồng nàng?
Trong quá khứ, hắn đã từng suýt giết hại nàng nhưng thất bại, nhưng chẳng vì vậy mà nàng oán giận hắn, nàng vẫn tha thứ cho hắn, trao lại đôi mắt cho hắn có thể nhìn. Nàng còn biết bên trên gương mặt hắn, sẽ mãi mãi tồn tại một vết sẹo chẳng thể lành. Hắn không tốt, cũng không đẹp, điều đó càng dấy lòng hắn rằng liệu nàng có lấy hắn vì lòng thương hại?
Hắn chẳng muốn biết, và sẽ không bao giờ kiếm được câu trả lời mình muốn. Nhưng nếu Akasha có đang thương hại cho hắn đi chăng nữa, hắn mặc kệ, bởi có lẽ, sau cùng hắn cũng biết yêu, và hắn yêu người vợ mình sâu đậm đến từng nào.
Suy nghĩ một hồi lâu đến vậy cũng khiến hắn mệt mỏi, vô tình chìm vào thứ mình ghét nhất.
Giấc ngủ.
....
Leviathan là kẻ ít ngủ.
Akasha biết điều đó.
Cô còn biết anh cực kỳ ghét giấc ngủ lúc còn trẻ như sao.
Và cô cũng biết vì sao anh lại luôn trốn tránh giấc ngủ.
Không phải vì anh là một kẻ siêu phàm không cần nghỉ ngơi, hay do giờ giấc hoạt động khác với những ma cà rồng khác, đó chỉ là một cái cớ.
Mà là bởi những cơn ác mộng luôn dai dẳng theo anh kể từ thời niên thiếu.
Trước kia, để có thể thấy một Leviathan chưa bao giờ nhăn mặt hay đổ mồ hôi lạnh khi ngủ trên ghế là điều không thể.
Lúc ấy nếu cô có thấy cũng không biết và không quan tâm đến anh, bởi thời điểm đó, cả hai vẫn là kẻ thù.
Nhưng có một điều cô biết ở hiện tại...
Rằng sau khi về chung một nhà, ít nhất anh đã ngủ ngon hơn...
...
Akasha bất chợt tỉnh dậy trên giường mình, cô ý thức mọi thứ xung quanh không phải căn phòng làm việc của bản thân.
Có người nào đó đã đưa cô về phòng.
Bất chợt, vị nữ hoàng quay sang cạnh giường, nơi người chồng cô cũng đang say giấc mặc cho tư thế của anh có phần kì dị, rồi nhìn thấy một bên tay anh đang bị giữ bởi tay kia của cô.
Cô hiểu rồi, là anh đã đưa cô về đây, nhưng vì không muốn làm phiền nên đã không bỏ tay cô ra.
Khoé môi nàng cong lên, để lộ tiếng cười khúc khích, nhưng cảm xúc đó chẳng giữ bao lâu khi bàn tay cô bỗng bị siết chặt, Akasha nhíu mày.
Lại một cơn ác mộng nữa ghé thăm Leviathan, nhìn khuôn mặt anh là đã đủ hiểu nó khủng khiếp thế nào, từ đường nét nhăn mặt, đôi mắt nhắm nghiền, những giọt mồ hôi lạnh, nhịp thở hoảng loạn, không đồng đều. Cả cơ thể ấy run run, càng nhìn Akasha không thể ngừng thương cảm anh.
Ai cũng có nỗi sợ riêng, nếu đứng trước mặt mọi người anh là một ma cà rồng bậc cao, một cố vấn nữ hoàng uy nghiêm, hãi hùng đến bao nhiêu, thì đằng sau tấm mặt nó là một người hoàn toàn khác. Một kẻ sợ chính bản thân mình.
Trong một dịp hiếm, anh từng kể lại rằng, trong một buổi đêm, chính bản thân anh ra tay tàn sát tất cả các giống loài, kể cả đồng loại mình, bạn thân anh và...
Cô, người vợ của anh.
Ma cà rồng nữ vương không tin chuyện đó sẽ xảy ra, cô cố chấn an anh lại nhưng dường như giấc mơ đó quá chân thực khiến cơ thể anh không tự chủ được liền run rẩy, miệng lẩm bẩm liên tục, anh mất ngủ suốt nhiều tháng sau đó, điều này càng làm cô đồng cảm cho anh vì cái "lời nguyền giấc ngủ" chết tiệt đó.
Ác mộng là thứ chẳng thể nào tránh phải, cô cũng thế. Nhưng như vậy cảm giác so sánh thật khập khĩnh với Leviathan. Nếu ví cơn ác mộng của cô chỉ như gợn sóng nhỏ bất ngờ ồ ạc khiến cô giật mình, thì chồng cô là cả một cơn đại thủy triều điên loạn, nhấn chìm anh trong từng cơn sóng thần chẳng cách nào thoát khỏi.
Những lúc anh như vậy, cô chỉ có thể giúp anh bằng tiếng ru ngủ, ôm lấy anh, hai bên tay cô cứ vỗ vễ tấm lưng rắn rỏi của anh, mong rằng mọi chuyện một ngày nào đó sẽ đến hồi kết.
Cô cũng mong muốn có thể chữa nó giúp anh nhưng cô không cho rằng mình có quyền làm điều như vậy.
Leviathan là kẻ khó nói tâm tư, cô cũng nhớ tính cách thù dai của anh như thế nào. Ngày xưa, chính tay cô đây đã lấy đi đôi mắt anh, niềm tự hào của những đứa con của quỷ Satanas. Dù cho tình huống lúc đó là cấp thiết, cô vẫn thấy tội lỗi rất nhiều.
Gánh nặng từ thứ hạng, gánh nặng việc phản bội, gánh nặng của trận chiến hơn chục năm trước, nó như tạo ra một bức tường vô hình dày đặc của cô dành cho anh, khiến cho cô không cho mình có cái cớ gì phải bắt anh ép nói ra điều mình thấy trong mơ và để cô chữa nó cho anh.
Không... Cô chỉ có thể làm xoa dịu nó thôi.
Akasha bình tĩnh tách bàn tay mình với anh ra, và từ từ dịch nhẹ cơ thể đối phương lên đùi mình, bàn tay vuốt ve gò má và vỗ nhẹ đều đều vào bên tay anh, mong rằng trong giấc mơ, anh biết cô đang ở đây rồi thì không cần phải lo chuyện gì nữa.
Giọng hát cất lên sau khoảng không trống vắng, yên lặng. Nó du dương, đầy âm hưởng, thanh âm thần kì ấy như liều thuốc an thần làm giảm nhẹ đi nỗi lo lắng trên gương mặt anh.
Như một đứa trẻ, anh ôm lấy người cô trong vô thức, không muốn nó dừng lại, đầu anh quậy quậy vào bụng cô, mái tóc luôn được buộc thẳng tắp lúc này đã rối mù. Akasha không tài nào ngăn nổi sự đáng yêu đó, cô mỉm cười, đặt một nụ hôn nhẹ lên vết sẹo trên gương mặt anh, xưa kia cô từng nghe bảo, việc hôn lên vết thương của đối phương sẽ làm nó bớt đau đớn.
Cô yêu anh nhiều, từ cả tận trái tim này, cô mong mình có thể bù đắp phần nào sự trống vắng của một gã đơn độc trong quá khứ.
Nữ hoàng yêu một ma cà rồng đàn ông thấp kém hơn sao? Akasha mặc kệ. Mặc những lời bàn tán đó, chính anh đã lấy tất cả dũng khí để chấp nhận trở thành một phần của cuộc đời cô dù biết có thể cuộc hôn nhân sẽ khó khăn đến chừng nào bởi con mắt người đời, nhưng cô tôn trọng điều đó.
Leviathan, người yêu dấu của cô, cô sẽ chẳng bao giờ khinh thường anh hay bội bạc trong cuộc hôn nhân này, dẫu anh có ra sao, suy nghĩ thế nào. Cô hứa trên danh dự của một người sẽ cùng anh đi hết cả quãng đời dài dăng dẳng phía trước, cả cuộc đời này, cô sẽ chỉ đi cùng anh.
Tiếng hát lại tiếp tục cất lên. Trong đó chứa một tình yêu sâu đậm của người kia dành cho nửa còn lại của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com