6
Taehyung nhìn tôi, nhướng mày, đưa tay lấy vali của tôi: "Giúp cậu?"
Tôi xua tay, vừa định nói "không cần" thì tay bị nhét vào một bó mứt quả.
Jungkook lấy vali của tôi rồi tiến lên.
"Cám ơn đàn anh Kim, vali của bạn gái tôi chỉ cần tôi cầm là đủ rồi."
Taehyung hơi nhướng mi, "Ừm", đội mũ, rồi đeo tai nghe điện thoại.
Thấy vậy, tôi cũng tựa vào vai Jungkook, xem bộ phim cậu ấy đã tải về.
Không biết gần đây Jungkook làm gì, luôn thức khuya, tinh thần cũng không ổn lắm.
Cảm thấy cậu ấy đã ngủ say, tôi nhẹ nhàng tắt ipad, lấy điện thoại ra xem bản nhạc.
Tôi khác với những đứa bé bị ép học đàn dương cầm.
Từ nhỏ tôi đã rất thích chơi đàn, lần nào cũng nhẹ nhàng thi lên cấp, nên đã sớm lấy được chứng chỉ từ hồi lớp 10.
Chỉ cần trường tổ chức tiệc tối là tôi sẽ lên sân khấu diễn tấu.
Khi còn học cấp 3, tôi đã thầm bày tỏ tình cảm của mình với Taehyung, nên đã cố tình chọn "Eternal" để diễn tấu.
Tôi đã đem tâm tư tình cảm của mình viết vào trong nhật ký...
Sau đó, cuốn nhật ký bị lộ ra, tôi đứng trên sân khấu, còn chưa kịp diễn tấu.
Phía dưới có người thì thầm:
"Không biết xấu hổ!"
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga... "
"Lợn béo, cậu chơi Eternal cho Taehyung nghe phải không?"
...
Tôi quên hết sạch bản nhạc cùng nốt nhạc, chỉ biết ngơ ngác đứng đó nhìn khán giả.
Nhìn bóng lưng Taehyung tức giận rời đi...
Đó là lần đầu tiên tôi chưa kịp đàn một nốt nhạc nào.
Sau đó tôi luôn gặp ác mộng về đàn dương cầm, khi tỉnh dậy, tôi nói với mẹ: "Con không thích chơi piano nữa đâu."
Tôi nói dối bà ấy, sao tôi có thể không thích chứ, tôi chỉ không dám chơi trước đám đông mà thôi...
Vào kỳ nghỉ, tôi bí mật tập luyện, ghi âm, sau đó đăng ẩn danh lên mạng.
Ở đó sẽ không có ai cười nhạo tôi và tôi cũng gặt hái được chút ít người hâm mộ.
Tôi còn theo dõi một nghệ sĩ cello ở trên mạng.
Cậu ấy chơi cello rất hay, lần này cậu ấy còn hợp tấu "Eternal" với tôi.
Sau sự kiện đó, tôi chưa bao giờ xem lại bản nhạc "Eternal" nữa.
Nghe đoạn tấu do nghệ sĩ cello đăng lên, phản ứng đầu tiên của tôi không còn là trốn tránh và sợ hãi nữa.
Chính Jungkook đã khiến tôi biết rằng thích một người là điều không có gì đáng xấu hổ.
Bản thân vui vẻ thích một người, cũng không đáng bị cười nhạo.
Lần này tôi sẽ diễn tấu thật tốt.
Tôi không biết Taehyung bắt đầu đọc bản nhạc của tôi từ khi nào.
Hắn mở miệng, nói với tôi điều gì đó.
Đúng lúc tàu đang trên đường đến ga, nên bị giọng nói ở radio lấn át đi.
Tôi tháo tai nghe, khẽ nói: "Cậu nói gì vậy?"
Taehyung sửng sốt: "Không có chuyện gì, cậu cũng đi họp lớp cũ đúng không?"
"Có thể dẫn theo người nhà không?"
Jungkook lẩm bẩm tỉnh lại, khàn giọng hỏi.
"Cứ tự nhiên."
Cuối cùng cũng không dẫn Jungkook đi cùng, bởi vì lớp cậu ấy cũng có buổi họp lớp.
Tôi đến hơi muộn, vì chắc chắn Somi đến đó rồi, sau đó tôi mới đi.
Bỏ qua quá trình ân cần hỏi han quá mức.
Sau khi cởi bỏ đồng phục, dường như mọi người đều trưởng thành hơn rất nhiều.
Không ai gọi tôi là lợn béo hay cóc ghẻ nữa.
Tôi trang điểm sơ qua, nên thấy ngay vẻ kinh ngạc trên mặt các bạn nam.
Lời nói khiếm nhã chẳng khác gì trước đây.
"Ôi, tao đã nói Lisa là cổ phiếu tiềm năng mà!"
"Các anh em không tán được à? Nếu không thì tao tán nhé?"
Ngoài mặt tôi cười hì hì, nhưng trong lòng, tôi thầm chửi thề.
Somi vẫn luôn hành động dứt khoát, cô đá văng ghế của hai nam sinh, nói: "Cút! Nếu không có việc gì thì đi tè rồi tự soi chính mình đi!"
Tiếng mở cửa làm gián đoạn lời phản bác của họ.
Bạn cùng lớp cấp ba của tôi, Kang Jisuk, đang ôm cô nàng đeo tất đen bước vào.
"Này! Kang tổng đến rồi! Lại đây ngồi đi!"
Nhà Kang Jisuk mở nhà hàng nên cũng coi như là người có chút tiền ở trong trấn.
Ngoài ra, cậu ta là người hay khoác lác, thích giả bộ, nên bị mọi người nói móc gọi là Kang tổng, nhưng trái lại, cậu ta rất thích.
Khi nhìn thấy tôi, cậu ta bỏ tay ra khỏi eo bạn gái, rồi chìa tay về phía tôi: "Chào bạn cùng bàn! Đã lâu không gặp, cậu trở nên xinh đẹp quá!"
Tôi gật đầu, cũng không muốn bắt tay vì cảm thấy bẩn.
Kang Jisuk không để ý, nhân cơ hội xúi mọi người chơi True or dare.
Taehyung hơi xui nên đã thua liên tiếp vài lần.
Cuối cùng có một lần, Kang Jisuk lấm la lấm lét nhìn tôi, sau đó nhìn Taehyung, hèn hạ hỏi: "Bạn học Kim học giỏi nhất trường ơi, hồi cấp ba cậu có thích Lisa không?"
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Taehyung cầm ly rượu lên lắc lắc.
Đúng lúc tôi tưởng hắn định uống rượu để từ chối trả lời.
Hắn lại đột nhiên nhìn tôi, rồi nói: "Thích."
Tôi rất bối rối, những bạn học khác cũng lơ mơ.
Taehyung từng thực sự thích tôi.
Nhưng tôi dốc sức lục lọi lại trí nhớ, cũng không tìm thấy vết tích hắn đã từng thích tôi.
Ngược lại, đều là ghét bỏ và tổn thương.
Bầu không khí quá xấu hổ, nên lớp trưởng đã đề nghị uống một chén để hóa giải bầu không khí.
Lượng tin tức quá nhiều, tôi nhất thời không kịp phản ứng, từ trong toilet bước ra vẫn còn choáng váng.
Tôi thấy bạn cùng bàn của tôi, Kang Jisuk.
Tôi bước nhanh hơn, không muốn dây dưa với cậu ta.
Nhưng cậu ta lại đưa tay ngăn tôi lại, giọng điệu và thái độ nghiêm túc đến lạ: "Lisa, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tôi khoanh tay trước ngực, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục.
Kang Jisuk chỉnh lại áo, hắng giọng nói: "Lisa, tôi thích cậu."
Hôm nay là ngày gì mà sao ai cũng tỏ tình với tôi thế này?
Tôi tức đến mức bật cười, từ xa nhìn Kang Jisuk: "Cậu nói cậu thích tôi?"
"Thích tôi là có thể đặt cho tôi biệt danh, tung tin đồn, trộm Instagram của tôi, phát tán nhật ký của tôi à?"
"Tất cả mặc cảm thời thanh xuân của tôi đều là do cậu ban tặng, thế mà cậu còn dám nói là cậu thích tôi?"
"Kang Jisuk, thích của cậu khiến tôi cảm thấy ghê tởm thật đấy!"
Tôi tức giận đến run rẩy, thấy tôi xúc động, Kang Jisuk mỉm cười: "Lisa, tôi phát hiện, cậu thực sự rất thú vị đấy."
"Tất cả không phải đều là do cậu sao?"
"Cậu xinh đẹp, học giỏi, chơi đàn cũng hay, cậu tốt đẹp như thế, nếu không kéo cậu xuống thì làm sao cậu có thể để mắt đến tôi?"
"Tôi đã cho cậu nhiều gợi ý như vậy, chỉ cần cậu ở bên tôi, cậu có thể sống yên ổn, nhưng cậu lại đi thích tên ngốc Kim Taehyung kia!"
"Bởi vì tôi không thể buông bỏ lòng kiêu ngạo của mình, thậm chí còn coi thường cậu, loại người như vậy thì có gì tốt?"
Biết được sự thật, khói mờ thời thanh xuân đột nhiên tan biến.
Không phải tôi béo, không phải tôi không biết cách cư xử, không phải tôi không đủ tốt...
Nhưng Kang Jisuk cực kỳ không biết xấu hổ.
"Cái gì? Đánh gãy chân tôi, sau đó cho tôi một đôi nạng, còn nói với tôi rằng nếu không có cậu thì tôi không thể đi được, rồi muốn tôi phải xách giỏ trái cây đến nhà cậu để cảm ơn à?"
Tôi bước tới, tát Kang Jisuk thật mạnh!
"Kang Jisuk, cậu vĩnh viễn không xứng đáng để được người khác thích!"
"Nếu như nhất định buộc phải có một cô gái đang ở tuổi dậy thì bị cậu đối xử như vậy, tôi rất vui vì người này chính là tôi, càng may hơn là tôi không bị cậu đả bại."
Sau khi Kang Jisuk bị tát, cậu ta thẹn quá hóa giận, lao về phía tôi.
Cậu ta bị Jungkook đạp ngã xuống đất.
Ở phía sau Jungkook, Taehyung vừa hay chạy đến, tay cuộn chặt thành nắm đấm, nhưng hắn luôn chậm một bước.
Jungkook ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi: "Chị, không sao đâu... "
Cuối cùng tôi cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tủi thân trút bỏ bất bình.
Tôi khóc ở trong lòng Jungkook hồi lâu, rồi mới bình tĩnh lại: "Sao em lại ở đây?"
Jungkook liếc mắt ra phía sau, các bạn cùng lớp cậu ấy dùng vẻ mặt hóng hớt mà nhìn chúng tôi.
Trùng hợp ghê, hai lớp cùng họp chung một nhà hàng luôn.
Tôi lặng lẽ tách ra, xấu hổ nói: "Trùng hợp ghê, các cậu cũng họp lớp ở đây hả?"
Chàng trai tựa hồ có quan hệ khá tốt với Jungkook vội vàng trả lời: "Trùng hợp gì đâu, đây chính là chỗ họp lớp được Jungkook đặc biệt đặt trước đó!"
Jungkook giả vờ vung nắm đấm: "Mày đang chê miệng dài quá đúng không?"
Trò hề dừng lại, tôi, Somi và vài cô gái vui vẻ dẫn nhau đi hát.
Tôi kể cho họ nghe về Kang Jisuk, các chị em cũng lần lượt vạch trần những kẻ xấu trong giới của họ.
Bạn gái của Kang Jisuk cũng phát hiện ra mình bị thao túng tâm lý, nên đã chủ động vạch trần hành vi của cậu ta.
Miệng lưỡi người trong trấn quá đáng sợ, sau đó Kang Jisuk cũng rất lâu không dám ra ngoài.
Tôi cũng không hề cảm thấy cậu ta đáng thương, bởi vì cậu ta gieo nhân nào ắt sẽ gặp quả nấy thôi.
Đêm đó tôi đã uống và hát rất nhiều, như thể đang dùng nó để trút giận.
Uống cho đến khi đầu óc không tỉnh táo, hát cho đến khi mất cả tiếng.
Tôi ôm Somi khóc nức nở: "Somi, nếu không gặp Kang Jisuk thì tốt quá..."
Nút thắt có thể tháo, nhưng vết thương vẫn không thể nào nguôi ngoai.
Nhưng không sao hết, tôi chỉ cần một chút thời gian, cùng với thật nhiều tình thương yêu.
Nghĩ đến Jungkook, lòng tôi lại ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com