Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Sau khi chủ nhiệm Hách ra dấu cho cả lớp ngồi xuống, Doãn Hạo Vũ liền quay xuống nhìn Châu Kha Vũ ở bàn cuối, khẽ bĩu môi một cái rồi quay lên ngay. Chẳng biết là có ý gì. Châu Kha Vũ chỉ cảm thấy điệu bộ của cậu thật buồn cười.

Trương Tinh Đặc ngồi bên trên Doãn Hạo Vũ, lén quay xuống dúi cho cậu một chiếc bánh bao vẫn còn nóng, khe khẽ nói.

"Đại ca, chưa ăn sáng đúng không?"

Chuyện vì sao Trương Tinh Đặc gọi Doãn Hạo Vũ là "đại ca" kể ra thì cũng chẳng dài. Tên ngốc này trời sinh có bộ mặt ngốc nghếch, hoàn cảnh gia đình lại rất tốt, vì vậy thường hay bị bắt nạt. Có lần, mấy tên đầu gấu chặn đường cậu ta đòi tiền tiêu vặt, Doãn Hạo Vũ vừa đúng lúc đi ngang qua, liền hô hoán lên "cảnh sát tới". Vậy là, coi như "cứu cậu ta một mạng".

Doãn Hạo Vũ vốn cũng chẳng phải muốn đóng vai anh hùng gì đó. Chỉ đơn giản là tính tình cậu từ nhỏ đã rất tốt bụng, không thể thấy chết mà không cứu được. Ai ngờ, từ đó, Trương Tinh Đặc liền một mực gọi cậu là "đại ca", còn đặc biệt đối xử tốt với cậu. Có đồ ăn ngon gì cũng sẽ chia cho cậu.

Doãn Hạo Vũ ban đầu cảm thấy áp lực của hai chữ "đại ca" này quá lớn, cậu gánh không nổi. Cậu từ nhỏ đến lớn, đều là có một người chở che cho, chưa từng biết cảm giác phải chịu trách nhiệm với người khác là như thế nào. Nhưng, Trương Tinh Đặc đúng là một "cái đuôi" vừa phiền phức vừa đáng yêu. Vậy nên, lâu dần, Doãn Hạo Vũ cũng đành chấp nhận hai chữ "đại ca" này của cậu ta. Cảm giác thật ra cũng không tồi chút nào.

Thành tích học tập của Trương Tinh Đặc, so với Doãn Hạo Vũ, còn kém hơn đến mấy bậc. Thôi thì cũng xem như là người cùng cảnh ngộ.

Trương Tinh Đặc thì cảm thấy Doãn Hạo Vũ là người bạn tốt nhất cuộc đời mình. Cậu lúc nào cũng vui vẻ, tốt bụng, luôn giúp đỡ người khác mà không quản ngại bất cứ điều gì. Ngoại trừ việc từ lúc bắt đầu thân thiết với Doãn Hạo Vũ, Trương Tinh Đặc cứ luôn cảm thấy sống lưng lành lạnh, như thể có ai đó đang theo dõi từng nhất cử nhất động của mình ra, thì thật sự không chê được điểm nào.

Để nói về lý do vì sao "học sinh cá biệt" như Doãn Hạo Vũ ngồi bàn thứ hai, còn Trương Tinh Đặc ngồi ngay phía trên cậu thì là bởi vì lớp 10-3 có cách xếp chỗ hơi đặc biệt một chút. Chỗ ngồi sẽ được quyết định dựa vào thứ hạng. Từ hạng 1 cho đến hạng 36, ngồi từ vị trí trong cùng bàn cuối cho đến bàn đầu dãy ngoài.

Vì vậy, Châu Kha Vũ hiển nhiên ngồi ở bàn cuối cùng, ngay cạnh cửa sổ. Còn người ngồi cạnh anh là lớp trưởng Ngô Vũ Hằng, người vừa có thành tích tốt vừa thân thiện, dễ mến, khác hẳn với người "mặt lạnh" bên cạnh.

Doãn Hạo Vũ, may mắn thay, vẫn chưa phải người đội sổ, xếp dưới cậu còn hẳn 6 người nữa, cho nên cậu ngồi ở bàn hai dãy trong. Từ vị trí này, chỉ cần quay đầu một cái, liền nhìn thấy Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ khẽ vỗ vai Trương Tinh Đặc tỏ ý cảm ơn, rồi lén lút giấu chiếc bánh bao xuống ngăn bàn.

Lúc này, cậu mới chợt nhận ra bạn cùng bàn của cậu hình như có chỗ nào không đúng lắm. Người ngồi bên cạnh Doãn Hạo Vũ là Hồ Diệp Thao.

Hai người không quá thân thiết với nhau. Thật ra, Doãn Hạo Vũ là người dễ kết bạn. Chính là kiểu người "người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở". Có thể không phải bạn thân, nhưng với bạn học nào, cậu cũng rất thân thiện, hòa đồng.

Thế nhưng, Hồ Diệp Thao lại hơi lạnh lùng một chút. Cậu ấy hình như không thích nói chuyện cho lắm. Vậy nên, Doãn Hạo Vũ cũng biết ý mà không làm phiền tới cậu ấy. Bình thường, Doãn Hạo Vũ chỉ toàn "buôn dưa" với Trương Tinh Đặc bàn trên.

Nhưng mà, bạn nhỏ Doãn Hạo Vũ nhà chúng ta vẫn rất quan tâm đến cậu bạn cùng bàn của mình. Hôm nay, thấy sắc mặt Hồ Diệp Thao trắng bệch, trông chẳng có chút sức sống nào, cậu liền nhỏ giọng hỏi thăm.

"Cậu không sao chứ? Có chỗ nào không khỏe à?"

"Không sao."

Hồ Diệp Thao nắm chặt chiếc bút trong tay, nhưng lại không ghi được chữ nào lên vở cả.

"Nếu cậu mệt thì mình đưa cậu đến phòng y tế nhé?"

Doãn Hạo Vũ vẫn kiên nhẫn gặng hỏi. Nhưng Hồ Diệp Thao nhất quyết lắc đầu. Thấy không xoay chuyển được người bạn cứng đầu này, cậu đành lấy chiếc bánh bao vẫn còn hơi âm ấm Trương Tinh Đặc vừa đưa cho cậu, nhét vào tay Hồ Diệp Thao.

"Chắc là cậu cũng chưa ăn gì đúng không? Cậu ăn tạm bánh bao đi. Lát nữa, giờ nghỉ mình sẽ đi lấy nước ấm cho cậu. Không khỏe thì càng không được bỏ bữa sáng đâu."

Hồ Diệp Thao thấy chủ nhiệm Hách chú ý về phía này thì cũng không tiện từ chối nữa, đành cất bánh bao vào ngăn bàn.

Giờ nghỉ, Doãn Hạo Vũ cầm theo bình nước của mình và Hồ Diệp Thao ra khỏi lớp đi lấy nước ấm. Mùa đông, cứ đến giờ nghỉ là khu vực lấy nước cực kỳ đông người.

Doãn Hạo Vũ chờ một lúc lâu mới đến lượt. Sau khi lấy xong bình của Hồ Diệp Thao rồi, khi đang lấy nước của mình, cậu có hơi lơ đễnh một chút.

Đúng lúc đó, một cánh tay từ đằng sau vươn lên, đặt trên bàn tay đang ấn vòi lấy nước của cậu, giúp cậu tắt nó đi.

"Doãn Hạo Vũ, em không cần cái mạng nữa đấy à!"

Lúc này, Doãn Hạo Vũ mới giật mình, thấy bình nước trong tay mình đã đầy từ lúc nào.

Khu vực lấy nước sẽ gồm một bên nước nóng, một bên nước lạnh để học sinh có thể tự pha theo nhu cầu. Do mùa đông, nước sẽ nhanh nguội, vậy nên nước nóng gần như là nước sôi luôn. Doãn Hạo Vũ thì lúc nào cũng theo thói quen lấy nước lạnh trước rồi mới lấy nước nóng, đã bị Châu Kha Vũ "mắng" không biết bao nhiêu lần rồi vẫn chưa chừa.

May mà có anh. Không thì chắc cậu đã bị sự ngây ngốc của chính mình hại chết rồi.

Châu Kha Vũ giúp cậu đóng nắp bình lại, kéo cậu qua một bên để tránh ảnh hưởng đến các bạn học khác, rồi cầm tay cậu lên xem.

"Có bị bỏng không?"

Doãn Hạo Vũ lắc lắc đầu,

"Lúc nào cũng để đầu óc tận đẩu đâu ấy!"

Cậu cúi thấp đầu, ngoan ngoãn như đứa trẻ biết mình phạm lỗi.

"Lần sau em sẽ không thế nữa."

Châu Kha Vũ thấy bộ dạng cậu như thế thì cũng không nỡ mắng nữa, giúp cậu cầm lấy hai bình nước ấm.

"Rốt cuộc em đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?"

"À, là về Hồ Diệp Thao ấy..."

Doãn Hạo Vũ đi bên cạnh Châu Kha Vũ trên đường về lớp.

"Cậu ta làm sao?"

"Cậu ấy gần đây cứ là lạ..."

"Có gì lạ?"

"Mấy ngày nay, em cứ cảm thấy hình như cậu ấy không khỏe. Nhìn lúc nào cũng như sắp ngất đến nơi. Nhưng bảo cậu ấy đến phòng y tế nghỉ ngơi thì cậu ấy lại không chịu."

"Vậy em quan sát cậu ta thêm chút. Nếu vẫn không ổn thì nói với chủ nhiệm Hách."

Doãn Hạo Vũ ồ một tiếng, tỏ ý đã hiểu, đến cửa lớp rồi thì lấy lại hai bình nước trong tay Châu Kha Vũ, đi về chỗ của mình. Hình như được anh cầm trong tay lâu, cảm giác còn ấm hơn cả lúc mới lấy nữa.

Ngồi xuống rồi, Doãn Hạo Vũ quay sang phía Hồ Diệp Thao, đưa bình nước cho cậu ta.

"Cậu đã ăn bánh bao mình đưa chưa? Nước của cậu này. Không khỏe thì uống nhiều nước ấm một chút."

Hồ Diệp Thao chỉ khẽ gật gật đầu, không nói gì.

Đúng lúc đó, lớp trưởng Ngô Vũ Hằng tiến đến bàn của cậu, cất tiếng nói.

"Các cậu, nộp lại bài thi lần trước nào."

Ồ, là bài kiểm tra được trả về cho phụ huynh xem, hôm nay đến hạn nộp lại rồi. Doãn Hạo Vũ lôi bài trong balo ra đưa cho lớp trưởng, thấy Hồ Diệp Thao vẫn loay hoay, liền hỏi.

"Cậu để quên bài ở nhà à?"

"À, ừ..."

Hồ Diệp Thao có vẻ bối rối, chỉ ậm ậm ừ ừ. Ngô Vũ Hằng thấy thế chỉ nói.

"Không sao đâu, ngày mai nộp lại cho mình là được."

Rồi tiếp tục tới chỗ các bạn khác thu bài.

Vốn Doãn Hạo Vũ cũng không mấy bận tâm, cho đến khi hết giờ học, Hồ Diệp Thao vội vội vàng vàng thu dọn sách vở ra về trước, cậu lại thấy mấy mảnh giấy bị xé trong ngăn bàn cậu ta.

Chỉ nhìn lướt qua, Doãn Hạo Vũ cũng biết, là mảnh vụn của bài kiểm tra lần trước.

Tại sao Hồ Diệp Thao lại xé bài thi? Là cậu ấy xé, hay là người khác xé? Doãn Hạo Vũ ôm đầy một bụng nghi vấn, đứng lên.

Châu Kha Vũ đã đợi cậu ở cửa lớp.

"Doãn Hạo Vũ, em lại nghĩ cái gì đấy?"

"Không có gì. Chúng ta về nhà thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com