CHAP 21
Lion Bear Clan(Gia tộc gấu sư tử), là những thương nhân không gian. Thật khó để biết những sinh vật này là gấu hay sư tử. Tuy nhiên, họ chắc chắn là các thương nhân. Tại sao họ lại dễ thương như vậy nhưng lại kiêu ngạo đến vậy?
'Tôi sẽ nói rằng chỉ có cậu chàng này mới kiêu ngạo.'
Ngoại hình dễ thương của Lion Bear Clan cũng được đề cập đến trong tiểu thuyết gốc. Mặc dù mỗi con đều có màu lông khác nhau nhưng nhiều khía cạnh của chúng giống với những con gấu bông phổ biến trên Trái đất. Cuốn sách giải thích rằng một số người chơi nữ coi những sinh vật dễ thương này như thú cưng.
Chỉ có một điều cần chú ý. Họ ghét bị gọi là gấu hay sư tử. Vì niềm tự hào về tộc của mình, điều quan trọng nhất đối với họ là được công nhận là 'Gấu Sư Tử', giống như tên của tộc họ. Dù sao đi nữa, miễn là người chơi chú ý đến điểm đó thì các thành viên của Lion Bear Clan đều rất dễ thương, hay nói chuyện và cung cấp dịch vụ với chất lượng cao.
Đó là lý do tại sao Yu-Seong chọn Lion Bear Clan làm thương gia không gian của mình.
"Tại sao bạn chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không hỏi gì sau khi triệu hồi một sinh vật vĩ đại như tôi?"
Câu chuyện không bao giờ đề cập đến việc họ kiêu ngạo, như Ping Pong đã thể hiện.
'Cậu ấy dễ thương đến mức tôi không thể giận cậu ấy được.'
Tay chân ngắn ngủi, bộ lông màu hồng trông mềm mại và đôi mắt đen bóng của Ping Pong đủ dễ thương để Yu-Seong tha thứ cho một số hành vi khá kiêu ngạo của cậu ta.
"Chà, trước hết, rất vui được gặp ngài, Ping Pong," Yu-Seong nói khi một nụ cười ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt mà anh ấy không hề hay biết.
Ping Pong lắc đầu khi đưa bàn chân trước nhỏ bé của mình về phía Yu-Seong.
"Gọi tôi là ngài Ping Pong."
Thật kỳ lạ. Có vẻ như chú gấu nhồi bông không quan tâm đến hình thức trong lời nói mà vẫn muốn được xưng hô là ngài. Việc anh ấy có trang trọng hay không không quan trọng sao? Với vẻ mặt hơi bối rối, Yu-Seong tự sửa lại.
"Chắc chắn rồi, ngài Ping Pong."
"Tốt. Con người, tên ngươi là gì?"
Đúng như dự đoán, cậu ấy không thực sự quan tâm đến hình thức.
"Tôi là Choi Yu-Seong, thưa ngài Ping Pong," Yu-Seong mỉm cười nói. Anh đã hiểu sơ bộ về tính cách của Ping Pong.
"Choi Yu-Seong, đó là một cái tên hay đấy!" Ping Pong kêu lên với một tiếng khụt khịt.
Có một cái đuôi hình kẹo bông nhô ra từ phía sau quả bóng bàn. Vì lý do nào đó, trông nó có vẻ khá phồng lên.
'Ồ đúng rồi, có một chi tiết trong tiểu thuyết nói rằng những người thuộc tộc Gấu Sư Tử sẽ phồng đuôi khi họ cảm thấy hạnh phúc. '
Thật không ngờ Ping Pong lại cảm thấy vui đến mức dựng cả đuôi lên chỉ sau khi Yu-Seong giới thiệu về bản thân. Đó là một điều tốt cho Yu-Seong.
Một khi họ đã ký hợp đồng, họ sẽ ở bên nhau cho dù mối quan hệ của họ tốt hay xấu, trừ khi mọi chuyện trở nên quá khủng khiếp. Sẽ tốt hơn nếu Yu-Seong xây dựng mối quan hệ tốt với Thương nhân thứ nguyên ngay từ đầu.
"Ồ, đây là quà cho hợp đồng đầu tiên," Yu-Seong nói trong khi bóc vỏ kẹo và đưa chiếc kẹo mút trên bàn cho cậu.
"Đây là..."
"Tôi nghe nói các thành viên của Lion Bear Clan thích những loại đồ ngọt này. Tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu lấy những thứ này cho cậu. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, phải không?"
Có lẽ cậu ấy không nghe thấy những gì Yoo-Seong nói vì Ping Pong khoanh tay và trông như thể cậu ấy hơi bị thôi miên bởi mùi ngọt ngào từ kẹo. Không đưa ra câu trả lời, Ping Pong nghiêm túc khoanh tay lại rồi ôm lấy viên kẹo như thể đang ôm một cây gậy.
Sau đó, phần lông xung quanh mũi và mõm của cậu - bộ phận duy nhất trên cơ thể cậu có bộ lông màu trắng - rung rinh khi chiếc lưỡi màu hồng thò ra và liếm chiếc kẹo mút vị dâu tây. Ngay lập tức, đôi mắt đen tròn của cậu lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm.
"N-nó ngon lắm-"
Một làn sóng ngưỡng mộ khổng lồ bùng nổ từ Ping Pong và nó tràn ngập căn phòng của Yu-Seong.
"Nó cực kỳ ngon! Đúng như lời đồn nói. Con người đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Ngươi đã gây được ấn tượng mạnh với một người như tôi rồi đó."
"Ngài sẽ chảy nước dãi mất. Từ từ đã."
Bất chấp lời nói của Yu-Seong, Ping Pong bắt đầu liếm chiếc kẹo một cách điên cuồng. Sau một thời gian ngắn, anh nhìn cây gậy trắng trống rỗng với ánh mắt kinh ngạc.
"Thật tuyệt vời. Đây là báu vật của Trái đất do con người tạo ra."
Nghe có vẻ kỳ lạ khi một người từ Gia tộc Gấu Sư Tử, người đã bán vô số vật phẩm, kho báu và thậm chí cả hàng hóa của các vị thần từ nhiều chiều không gian khác nhau từ những nơi xa xôi trong vũ trụ, lại gọi một cây kẹo mút bình thường là kho báu.
'Không có kẹo ở các không gian khác à?'
Có lẽ đó là một lỗi khác trong cuốn tiểu thuyết gốc hoặc điều gì khác. Yu-Seong nhún vai giơ thêm năm cây kẹo mút mà anh đã chuẩn bị trước lên.
"Ồ!!!"
"Ngài đã có một cái miễn phí, nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ phải tính phí . Cậu sẽ hiểu ý tôi mà, phải không?"
Anh đã chi tới 100 điểm Karma cho riêng hợp đồng.
Để mua được món đồ mà Yu-Seong hiện đang muốn, anh cần thêm ít nhất hai mươi điểm Karma.
"Thật là một ý tưởng tốt cho việc kinh doanh, con người. Nhưng tôi nghe nói kẹo mút ở thế giới này không có giá trị bao nhiêu. Hãy cho mỗi người một điểm nhé..."
Yu-Seong làm động tác đặt kẹo mút trở lại bàn với vẻ mặt thất vọng.
"Hai điểm. Không được mặc cả nữa."
"Được rồi."
Trong khi Yu-Seong mỉm cười và đưa chiếc kẹo mút cho Ping Pong, một thông báo hệ thống hiện ra trước mắt anh.
Chiếc bờm vàng của tộc Gấu Sư Tử đã cho bạn 30 điểm.
"Tôi đã đưa cho ngài giá cây kẹo mút cùng với một món quà để kỷ niệm hợp đồng đầu tiên của chúng ta."
Đây là lý do tại sao tộc Lion Bear được biết đến với dịch vụ chất lượng cao. Yu-Seong mỉm cười khi ngay lập tức nhận được số điểm cần thiết. Kết quả là anh đã lấy lại được ba mươi điểm sau khi tiêu tốn một trăm điểm từ việc triệu hồi.
'Mình nhận được nhiều hơn 10 điểm so với mong đợi.'
Theo cuốn sách gốc, số điểm hoàn lại—số điểm được trả lại như một vật kỷ niệm—cho hợp đồng là khoảng mười phần trăm. Tuy nhiên, Ping Pong đã cho Yu-Seong hai mươi điểm, không bao gồm giá kẹo mút, gấp đôi giá điểm hoàn trả ban đầu.
Ping Pong không nói gì, nhưng có vẻ như cậu ấy đang tỏ ra biết ơn với những chiếc kẹo mút.
'Dù sao thì cái tên Ping Pong của Bờm vàng có ý nghĩa gì nhỉ?'
Yu-Seong đang đặt câu hỏi về danh hiệu của Ping Pong. Cậu ấy là thành viên của tộc Lion Bear, người có hình dáng giống một con gấu nhưng không có bờm. Trong khi đó, Ping Pong tỏ ra không hài lòng với thỏa thuận này và một lần nữa mở miệng.
"Bỏ cái lớp giấy gói này ra đi, Choi Yu-Seong. Đây là cái thể loại hiếu khách gì vậy?"
"Ối xin lỗi."
Yu-Seong lại chuyển sự chú ý sang Ping Pong và bóc vỏ bọc của cả năm chiếc kẹo mút cho anh ấy. Anh lơ đãng đưa kẹo mút. Ping Pong chỉ mất chưa đầy mười phút để ăn hết kẹo mút. Sau đó, cậu nhìn chiếc bàn trống với vẻ khao khát.
'Cậu ấy chắc chắn đang có cảm giác ngon miệng.'
Yu-Seong thoáng nghĩ đến việc lấy thêm kẹo từ trong bếp ra, nhưng anh lắc đầu. Anh gần như phải lòng sự dễ thương của Ping Pong nhưng anh cần nhớ để không bị siêu lòng.
'Mình không nên mang những thứ này ra ngoài quá thường xuyên...'
Đó là một bước đi thông minh khi anh sử dụng kẹo mút làm đòn bẩy cho các cuộc giao dịch trong tương lai giữa hai người.
"Thật đáng tiếc. Tôi ước mình có thể mang kho báu này trở lại chiều không gian của mình nhưng vì lý do nào đó, nó sẽ hoàn toàn vỡ vụn nếu tôi cố gắng vượt qua bức tường của chiều không gian khi cố mang thứ này đi."
Đây là thông tin mới mà Yu-Seong chưa đọc được trong tiểu thuyết gốc. Tuy nhiên, trong cuốn sách có đề cập rằng các thành viên của Lion Bear Clan phát cuồng vì kẹo mút của Trái đất và sẽ ăn ngấu nghiến chúng ngay tại chỗ. Yu-Seong bây giờ có thể hiểu tại sao.
'Nhưng tại sao cây kẹo mút lại là thứ duy nhất bị hỏng khi đi qua chiều không gian của họ?'
Có vẻ như nó được coi như một mặt hàng đặc biệt, có hạn của Trái đất. Yu-Seong buông bỏ suy nghĩ của mình về lỗ hổng trong cuốn sách gốc. Thay vào đó, anh ấy gọi Ping Pong.
"Ngài Ping Pong."
"Vâng, Choi Yu-Seong?" Ping Pong trả lời.
"Chúng ta nên bắt đầu thôi. Tại sao ngài không thử mở gói thứ nguyên? Tôi có vài thứ muốn mua ngay bây giờ."
"Ồ, tôi gần như quên mất công việc của mình. Tôi khá bị phân tâm bởi kho báu. Hãy xem. Như ngươi có thể biết, gói thứ nguyên hiện tại mà ngươi có thể sử dụng là cấp một. Để tăng cấp ......" Ping Pong giải thích.
"Trước hết, giá mua phải vượt qua một ngàn điểm Karma." Yu-Seong ngắt lời Ping Pong.
"Con người, chắc hẳn ngươi đã học tập rất nhiều. Chà, nếu ngươi là người lập hợp đồng với những sinh vật vĩ đại như tôi, thì ít nhất ngươi cũng phải có hiểu biết như vậy."
Yu-Seong chỉ đơn giản là dành thời gian đọc và thưởng thức cuốn tiểu thuyết.
Yu-Seong ngăn mình không thốt ra điều này. Ping Pong đột nhiên thọc tay vào bụng.
'Cậu ta là thể loại gì vậy, một con kangaroo à?'
Các thành viên của Lion Bear Clan thậm chí còn có một cái túi trong bụng.
Ping Pong thực sự là một khía cạnh bí ẩn trong câu chuyện này. Cậu ấy thò tay vào túi và lấy ra một bó màu hồng cùng màu với bộ lông của mình.
"Của ngươi đây. Tôi có mọi thứ ở đây. Bây giờ hãy chọn một bộ mà ngươi thích, con người!"
Ping Pong ném gói quà cho Yu-Seong. Khi gói quà đến tay Yu-Seong, cái gói màu hồng đã trở lên lớn bằng anh.
'Ồ, điều này khá thú vị để bạn tự mình trải nghiệm.'
Anh đã không thể giấu được sự kinh ngạc khi cảnh trong tiểu thuyết thực sự diễn ra. Bên trong gói quà, tên, tác dụng và giá của các vật phẩm được viết bằng chữ tối màu. Thậm chí còn có thanh cuộn và công cụ tìm kiếm để sắp xếp thành nhiều mục.
Đó là một gói quà không chỉ chứa nhiều vật phẩm mà còn hiển thị thông tin về các vật phẩm.
'Điều đó giống hệt như những gì tôi đã đọc trong tiểu thuyết. Người bán thứ nguyên chỉ hiển thị các sản phẩm 'tốt' nếu chúng ở cấp độ năm. '
Gói quà của Ping Pong chỉ ở cấp một nên hầu hết các vật phẩm bên trong đều khá linh tinh và vô dụng. Tuy nhiên, chắc chắn vẫn có sẽ một số vật phẩm hữu ích như thuốc phục hồi ở cấp độ thấp nhất.
Yu-Seong đã biết anh ấy muốn mua gì nên nhanh chóng chọn món đồ đó và hoàn thành việc mua sắm của mình.
'Năm cái chai rỗng của nhà giả kim, nửa bó máu quỷ mây, hai bó dịch cơ thể của Kalash, một bó cánh hoa của Halenew...'
Bằng cách sử dụng công cụ tìm kiếm, anh nhanh chóng hoàn tất việc mua hàng của mình với 40 điểm trong tổng số 43 điểm ban đầu.
Yu-Seong cắn móng tay khi cố nghĩ xem nên mua gì với vỏn vẹn ba điểm còn lại. Cuối cùng, anh quyết định giữ lại nó.
"Tôi đã mua xong rồi. Đây là tất cả những gì tôi muốn."
Trước sự xác nhận của Yu-Seong, Ping Pong đưa cả hai bàn tay ra để lấy lại bó không gian lớn và siết chặt trước khi thu nhỏ nó lại. Sau đó, cậu ấy đặt nó trở lại cái túi trước bụng, khoanh tay lại và nhìn Yu-Seong một cách kiêu ngạo.
'Đôi mắt đó trông giống của Kim Do-Jin. Thảo nào trông họ quen quen."
Yu-Seong thở dài và tự hỏi tại sao xung quanh mình lại có nhiều những nhân vật tự cao tự đại như vậy.
"Sự lựa chọn của bạn khá thú vị đấy, con người. Những chiếc bình rỗng và chất dịch cơ thể của Kalash. "Ngươi định dùng chúng để làm gì?"
"Đó là bí mật."
"Hehe, ngươi, con người, là một doanh nhân giỏi. Được rồi, nếu cậu nói cho tôi biết bí mật đó, tôi sẽ cho cậu biết bí mật của tôi."
"Không hỏi, không quan tâm!" Yu-Seong trả lời với một nụ cười tự mãn vì anh ấy muốn trêu chọc Ping Pong bằng cách nào đó.
"...Cái gì?"
"Tôi không hỏi bí mật của cậu, và tôi cũng không thực sự muốn biết về bí mật đó."
"..."
Yu-Seong gần như bật cười khi nhìn thấy biểu cảm sốc trên chú gấu bông Ping Pong.
"Cậu vẫn còn muốn làm gì ở đây vậy? Đã đến lúc quay lại nếu cậu đã hoàn thành công việc kinh doanh của mình ở đây. Hẹn gặp lại sau, Ping Pong, đồ dễ thương."
"Ngươi-Ngươi, con người thô lỗ! Ngươi phải gọi một sinh vật vĩ đại như thế này là, thưa ngài Ping Pong!
"Đừng khó chịu như vậy chứ. Lần sau tôi sẽ cho cậu hai cây kẹo mút miễn phí."
"Tôi không cần sự xoa dịu như vậy. Choi Yu-Seong xấu xa!"
Tuy nhiên, trái ngược với lời nói của cậu ấy, cái đuôi của Ping Pong phồng lên khá to, mặc dù cậu đã trả lời bằng một tiếng khịt mũi giận dữ.
Ping Pong mở cánh cửa nhỏ màu hồng và dậm chân khi quay lại. Sau khi cậu ấy rời đi, Yoo-Song bày ra những món đồ đã mua của mình. Nhìn vào mọi thứ, chúng chắc chắn có thể được gọi là linh tinh. Hầu hết các mục được mô tả theo cách sau.
_________________
[Chất lỏng cơ thể của Kalash] Chất lỏng cơ thể của Kalash, một loài động vật hai chân sống trong chiều không gian Altar.
[Máu của lũ quỷ mây] Đó là máu của lũ quỷ mây. Trời đục đến mức khó sử dụng làm nguyên liệu làm thuốc.
[Cánh hoa của Halenew] Đẹp quá.
__________________
Không những không có hiệu ứng nào được viết ra mà trong trường hợp của cánh hoa của Halenew, tới cả lời giải thích cũng rất cơ bản.
Đương nhiên, sẽ không có người chơi nào lại mua những hàng hóa này từ Dimension Merchant. Họ sẽ nghĩ rằng điểm Karma của họ quá quý giá để có thể tiêu vào những món đồ vô dụng như vậy.
'Nhưng nếu bạn sử dụng cái này thì đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.'
Những vật phẩm tưởng chừng như vô dụng này lại có tác dụng khá thú vị khi kết hợp với những vật phẩm hiếm thường được lựa chọn bởi những người chơi trên Trái Đất mua.
[Bình rỗng của nhà giả kim]
Nếu thêm đúng nguyên liệu, một lọ thuốc sẽ được tạo ra thông qua thuật giả kim.
Tất cả nguyên liệu sẽ biến mất nếu thất bại.
Giá của một bình rỗng của nhà giả kim là 5 điểm Karma mỗi bình, giống như lọ thuốc chữa bệnh cấp thấp nhất.
Rõ ràng, hầu hết mọi người sẽ chọn lọ thuốc chữa bệnh hơn là mua một cái bình rỗng. Tuy nhiên, vẫn có một số người điên đã cố gắng thử thách bản thân mình bằng cách chế tạo ra các lọ thuốc sau khi đọc xong các cách hoạt động của bình. Nó làm dịu đi những suy nghĩ phiêu lưu của họ.
Tuy nhiên, chín trong số mười người, không, chín mươi chín trong số một trăm người đã thất bại—và bình của họ đơn giản sẽ biến mất. Trong những trường hợp đó, họ không bao giờ thèm liếc nhìn chiếc bình rỗng của nhà giả kim nữa. Mặt khác, trong số những người may mắn phát hiện ra sự kết hợp phù hợp, phần lớn họ đã phải bỏ cuộc vì không tìm ra cách kiếm lợi nhuận đủ bù đắp cho số tiền họ bỏ ra mua nguyên liệu thô.
Nói cách khác, chiếc bình rỗng của nhà giả kim có thể được coi là vật phẩm nguy hiểm nhất trừ khi người dùng sở hữu kiến thức phù hợp. Ngược lại, chiếc bình là một vật phẩm rất đáng giá nếu người dùng đó sở hữu đúng công thức.
'Và tôi có kiến thức và thông tin từ cuốn tiểu thuyết gốc. Úi chà.'
Với nụ cười xảo quyệt, Yu-Seong mở nắp bình rỗng của nhà giả kim ra.
_________________________
1. Trong bản raw tiếng Hàn, Yu-Seong nói với Ping Pong bằng 반말 banmal, nghĩa là nói chuyện một cách thân mật hoặc quen thuộc, nhưng thay vì muốn được nói một cách trang trọng, Ping Pong chỉ muốn được gọi là 님, đó là lý do tại sao Yu- Seong thấy điều đó thật kỳ lạ. ☜
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com