Chương 14: Tiệc tại trường. Vở kịch của thời đại.(1)
Đơ như một pho tượng... Đậu má! Sở Ánh Nguyệt ban ngày ban mặt lại bị một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch cưỡng hôn! Cô cũng có ngày hôm nay ư?
(Tg: Do ăn ở thôi con ạ!).
-Em... Em trả nợ cho chị rồi đó nhe! Nụ... nụ hôn đầu của em trao... trao cho chị rồi đó!
Đizzz!
Xoa xoa thái dương, đưa số điện thoại và địa chỉ nhà cho Bạch Sở Hi, Sở Ánh Nguyệt gọi cho bác tài xế chở về nhà. Tối nay là tiệc thành lập 20 năm của trường. Ảo não quá! Hai bộ váy dạ hội bữa hổm mua thì chỉ có thể đi các sự kiện lớn, vả lại đuôi váy quá dài, nếu bị nữ chủ cùng dàn hậu cung cô ta bắt bẻ thì khó mà chạy! Đi mua! Nhất định phải đi mua!
——————Tại TTTM——————
Bây giờ nghĩ lại, cô không được tính là mù thẩm mĩ nhưng... phải là đại cực mù thẩm mĩ! Đó giờ toàn mặc quần, áo ba lỗ, có mặc váy thì cũng chỉ vì bắt mặc hoặc mẫu thân đại nhân lựa. Haiza, đành kêu bác tài xế về vậy!
——————Tại phòng của Sở đại tiểu thư——————
Lục đồ, lục đồ, lục đồ và lục đồ!
Gần như lục tung cả đống quần áo dạ hội trước của nguyên chủ, Sở Ánh Nguyệt cảm thán! Không phải hở lưng thì cũng hở rốn, không phải khoét ngực thì cũng khoét mông! Đậu má! Làm sao mà mà nguyên chủ mặc được đống này khi gió lạnh lúc nào cũng xung quanh và có thể luồn vào rồi sẽ gây ho cảm sốt sổ mũi các thứ!
Tìm kĩ đống đó mà mất cả mấy tiếng đồng hồ, thật muốn thở dài lần 2. Bỗng cô nhìn thấy một cái hộp màu hồng ở phía sau tủ đồ.
-Cái gì đây?
Tò mò, Sở Ánh Nguyệt mở nắp hộp, trước mặt xuất hiện là một bộ váy màu trắng.
Cầm vẫy vẫy vài cái, chiếc váy toả bồng bềnh, các hạt pha lê được đính lên quanh váy lấp la lấp lánh, phần eo váy có hình một bông hoa hồng trắng ren tạo điểm nhấn...
Trông đơn giản nhưng rõ phức tạp!
Nhớ lại xem ai đã tặng cho nguyên chủ nhỉ?
Hừm...m... là ba Sở hay mẹ Sở? Kiểu dáng này mang đậm phong cách châu Âu, đừng nói là Alex tặng đi! Ai tặng cũng được miễn có đồ mặc đi tiệc là được rồi!
Thay xong thì cũng đã 6:30, thoa đại một lớp son màu hồng mỏng, tóc xoã nang lưng, uốn cong lên một chút, dizzz quên đổi màu tóc, nhìn lại đồng hồ, chết! 6:45! 7h là nhập tiệc! Vội vàng mang một đôi hài trắng, rìn xe nhanh đến trường.
———————Tại sân trường———————
Tiếng nói cười ồn ào, tiếng nhạc du dương đằm thấm đều ngừng lại khi thấy các chiếc xe hãng đắc cmn tiền dừng trước sân trường.
Lần lượt bước ra là Nguyễn Hoàng bác sĩ, Viễn Thái Vương, Tuý Mỵ, Dương Thế Phong và một cậu hoa hoa công tử nước da trắng nõn, đôi mắt đằng đằng sát ý nhắm vào cô, khuôn miệng tiếu ý nhếch lên lên.
Đừng nói đó là Bạch Niên Duẩn nha!
Người mà Sở Ánh Nguyệt hận nhất khi đọc quyển truyện này- Kẻ biến thái sở khanh dùng đồ chơi để tra tấn nguyên chủ cuối truyện!
Rồi nữ chủ cũng xuất hiện e lệ kinh diễm!Chết tiệc, né càng xa càng tốt! Xoay người bước đến bàn tiệc, đụng trúng phải một bức tường thịt, gãy mũi cô rồi!
-Xin lỗi chị!
-Hử... Không người xin lỗi là tôi mới phải!
Ngước nhìn lên, là một tiểu bạch thụ, muốn bắt về hảo hảo cưng chiều nhe!
Nhưng mà đi đâu cũng gặp toàn chuẩn thụ không vậy? Công đâu rồi?
Chậc chậc, đói quá, đi ăn cái đã. Tiếp tục đi đến hành trình no bụng, thì gặp đứa em trai và anh trai họ Sở đứng trước mặt.
-Lâu ngày không gặp!- Sở Lãnh cười cười
-Lâu ngày không gặp! Mà thà không gặp còn sướng hơn!- Sở Ánh Nguyệt đáp lại cho có lệ
-Ủa Sở Ánh Nguyệt tỷ tỷ, đây là bạn của tỷ à?
Bạch liên hoa từ đâu thình lình xuất hiện, làm vẻ mặt ngây thơ hỏi cô. Khoé miệng Sở Ánh Nguyệt giật giật, đánh hơi đàn ông nhanh thế em gái? Chị nghĩ rằng em nên tham gia vào câu lạc bộ kịch của trường đó nha! Có can đảm leo lên giường đàn ông mà lại không có can đảm đứng trước mặt trai nói chuyện sao?
-Tôi là ai cũng cần khai báo cho cô biết chắc?- Sở Lãnh chính là cực ghét người này! Lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối ngây ngốc, phiền chết đi được!
-Tớ... tớ...- (tg: Hãy để mẹ kế như ta trù dập nó) Đôi mắt tròn xoe (lens) của cô ta đã rơm rớm nước, mím đôi môi màu anh đào mọng nước (son chì) lại, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn (gọt cằm) xuống váy như vừa bị kẻ xấu ăn hiếp khiến cho xung quanh cảm thấy vừa dễ thương vừa tội nghiệp, đồng thời liếc xéo cô.
Á đm! Cô đã làm gì đâu? Thằng em trai của cô làm mà?
-Này Sở tiểu thư! Sao lúc nào cô cũng ăn hiếp tiểu Như vậy?
Dương Thế Phong xách người cô lên, tay giơ lên như muốn tát Sở Ánh Nguyệt. Xung quanh bắt đầu xì xầm.
-Thì ra Sở Ánh Nguyệt khi tai nạn xong mất trí nhớ cũng vẫn ác độc như vậy!- Nữ sinh A
-Thì đó! Đừng nhìn mặt mà bắt hình giông!- Nữ sinh B
-Mấy cô khùng à? Rõ ràng là Trịnh Song Như cô ta tới hỏi rồi người con trai đứng cạnh mới trả lời, cô ta liền rơm rơm nước mắt!- Nữ sinh C
-Ừ, đúng đó! Cô ta sao lúc nào cũng làm vẻ "Một chiếc lá rơi cũng làm em sợ!" Nhỉ?- Nữ sinh D
-Bla bla....
Sở Ánh Nguyệt đau đầu vãi cả ra, lúc trước cào rách tay anh ta là chưa đủ nhỉ?
-Anh muốn danh sẽ bị gạch trong sổ Nam Tào hử?
Cô từ thế sắp bị ăn tát chuyển qua thế đưa cái nĩa lúc nãy đang ăn bánh lên cổ của Dương Thế Phong.
-Chị.. Chị dừng lại đi! Em cầu xin chị mà! Hức hức!
Trịnh Song Như nước mắt đầm đìa quỳ xuống cầu xin, xung quanh đều dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn vào cô, đám nam chính vây kín xung quanh cô ta, nào là:
-Đừng khóc nữa mà Như Như! Tớ sẽ đáng cô ta cho cậu!- Tuý Mỵ
-Em đừng khóc nữa mà! Anh đau lòng lắm! Để anh giúp em trả đủa cô ta!- Viễn Thái Vương
-Anh sẽ đòi công đạo cho em!- Nguyễn Hoàng
-Tay nào của cô ta động vào người em? Tôi chặt cho chó hết!- Play boy Bạch Niên Duẩn
-Không... Chị ấy không làm... hức... gì em cả! Hức!- Ả ta đắc ý cười thầm
-Em hiền quá rồi đó! Cô ta đáng chết!- Viễn Thái Vương sát khí nhìn cô, hận không thể xé xác cô ra từng mảnh!
Trời ơi, cô sợ quá hà! Vứt "nhẹ" Dương thế phong xuống đất, Sở Ánh Nguyệt mỉm cười nhẹ:
-Muốn gì thì xông lên, đừng ở đó đóng phim tình cảm Hàn Quốc! Buồn nôn lắm!
Sở Lãnh ở đâu lên tiếng
-Tất cả là tôi làm, muốn gì thì tìm tôi!
-TMD, gây hoạ cho chị mày bị chửi đã đời rồi mới xuất hiện làm anh hùng cứu mĩ nhân à?
Trên sân khấu, một người đàn ông khoảng chừng 23t nghiêm nghị, dõng dạt đọc to bài phát biểu.
-Chào mừng mọi người đã tập hợp đông đủ ở đây! &/),:₫/!)/₫2₫:!/&/&! Cuối cùng tôi xin chúc mọi người có một buổi tố vui vẻ!
Ở dưới khán đài, hàng trăm con mắt hình trái tim bắn về phía anh trong đó có Trịnh Song Như, Sở Ánh Nguyệt thắc mắt, vừa rồi còn lê hoa đái vũ bây giờ thì lại bày bộ mặt hám trai, còn vị giáo sư này có gì hay mà ai cũng thích hết vậy nè? Rồi chú tâm đến bàn ăn. Chẹp chẹp, chừng nào mới ăn được nhỉ?
Vị giáo sư kia thì chăm chú nhìn cô, sao cô lại không say mê anh vậy nhỉ? Chẳng lẽ mị lực của anh cũng không bằng một góc của cái bàn ăn kia sao?
Bước xuống khỏi sân khấu, xã giao với một số vị giáo sư có tiếng tâm rồi luồn lách đi tìm cô, bất quá đi tới đâu cũng bị đám nữ sinh bu đông như kiến, thành ra mất dấu của cô luôn!
Bên kia thì cô vẫn đang thưởng thức từng chiếc bánh ngọt, ưm mềm và thơm quá! Alex từ đâu lòi ra.
-Hê lô!
-Ờ!
-Đừng trả lời cộc lốc như thế chứ?
Miệng tỏ ra hờn dỗi nhưng tay thì liên tục gắp đồ ăn cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com