Chương 15: Thất vọng? Chuyện cười gì thế?
———Sau buổi tiệc, tại Sở gia———
-Ôi trời, ai làm con gái tôi như thế này! Con có sao không?
Sở phu nhân vừa thấy Sở Ánh Nguyệt bước vào trong tình trạng ướt nhẹp, mau chóng đi tới cô cẩn thận kiểm tra đủ chỗ.
-Con không sao.- Cô cười ngượng. Sợ mẹ cô biết được chuyện không tốt này liền đi cào nhà của nữ chính, cô sẽ rất vui.... À... là xấu hổ nha~
-Không sao thế nào được? Lão gia, ông cho người đi điều tra ai đã làm con gái ta như thế này mau, tôi nhất định đòi lại công bằng cho con gái!-Ma ma đại nhân bùng phát bộ khí, đập vào bàn khách một cái mạnh, không quan tâm liền hất ấm trà xuống đất. Sở lão gia đang ngồi đọc báo uống trà, nghe tiếng đập phá to lớn, giật bắn mình, không hiểu chuyện gì liền gật gật đầu.
-Phu nhân nói chí phải, ta sẽ cho người đòi lại công bằng cho con gái!- Oa oa~ Phu nhân hảo đáng sợ a! Bộ ấm sứ đắt tiền này chỉ mới đem ra chưa kịp sử dụng nha!
Sở Ánh Nguyệt lắc đầu tỏ tý không cần, xin phép hai người rồi liền nhấc chân bước lên phòng, không quên hứa sẽ trả lại áo khoác cho Alex. Nằm lăn lộn trên giường lớn, cô đau đầu suy nghĩ, sẽ không xảy ra hiệu ứng bươm bướm đó chứ?!? Cô như vậy không an tĩnh nằm ngủ, không bao lâu sau, giấc mộng tìm đến cô, Sở Ánh Nguyệt đi theo sự mệt mỏi thiêm thiếp rất nhanh chóng.
—————Sáng hôm sau—————
Như thường lệ, cô thức dậy xong liền mau thay quần áo- ăn sáng- đến trường xem màn kịch mới. Nhưng mà, Sở Ánh Nguyệt không hiểu vì sao liền thắc mắc, cô đi tới đâu thì ai nấy cũng tránh xa ba bước, cứ như hận không thể tránh mặt cô ấy! Vả lại, bọn họ còn ngoan ngoãn nhường đường cho cô chứ không nhào ra sủa bậy hay cắn người như lúc trước nữa!
(Tg: Hôm qua con xém giết người đấy, bây giờ người ta thấy mà không chạy là hơi có vấn đề đó!)
Thế cũng tốt, không cần phải tốn não hay calo để suy nghĩ hay tham chiến đấu khẩu.
Thích thú đi nhanh đến lớp, ôi ta nói, mấy hồi thấy cô y như rằng hóa thành cái chợ, bây giờ thì liền như thấy tác gặp ma, né tránh một cách xa thật là xa! Không lẽ.. cô đáng sợ đến mức đó hay sao?!?
Đặt cặp của mình lên bàn học, ừm, hình như hôm nay tới lượt cô và hai anh em sinh đôi trong lớp trực nhật. Định đi lấy khăn lau bảng giặt sạch, ai ngờ một bạn nữ nhỏ nhắn liền dùng tốc độ tia chớp giành lấy.
-A, hôm nay tới lượt tớ trực mà nhỉ! Đi giặt khăn thôi, há há!
Như thế chạy nhanh ra khỏi lớp, cô liền ngơ vài giây.
Lấy lại thần thái, thích thú dùng 1/2 của 1/10 công lực đập xuống bàn.
"Rầm"
Mọi người như nín thở. Tự Sở Ánh Nguyệt đưa tay chỉ trỏ vào mặt hỏi.
-Tôi đáng sợ lắm à?
Tất cả cùng lắc đầu.
-Tôi cần câu trả lời chứ không phải ngôn ngữ cơ thể!
-Không đáng sợ!- Cả lớp đồng thanh
-Chắc chứ? Nói láo nói xạo liền bị trời đánh nhé!
-Chắc chắn!- Lớp S quậy phá như vậy mà như vậy an phận không dám to tiếng, cô... đáng sợ lắm hả?
-Hửm... Thế mà các người lại như gặp quỷ, trốn trốn né né. Sợ tôi bẻ cổ các người à, còn không mau bình thường lại đi!
Lớp S như giải được một kiếp nạn, như cũ biến thành cái chợ. Thấy mọi thứ có vẻ tự nhiên, cô cười cười bước ra ngoài. Mọi thứ xung quanh cô bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, Sở Ánh Nguyệt bẻ bẻ khớp tay.
"Rắc"
Nhếch môi, ánh nhìn hòa nhã liền hóa thành tia đáng sợ, muốn cảnh báo từng người một. Khó chịu lên tiếng.
-Từ trước đến nay, bổn tiểu thư ghét nhất là ai chỉ vào mặt đó nha! Các ngươi có muốn tán gia bại sản không! Muốn? Liền tiếp tục như vậy hướng về ta đi!
Tất cả học sinh sợ hãi thu hồi ngón tay lại, chỉ còn những tiếng xì xầm bàn tán to nhỏ, ấy vậy, vẫn có 1 người không biết sống chết lao lên, chỉ thẳng vào mặt cô mà gâu gâu.
-Bổn tiểu thư ta muốn chỉ ngươi đó! Ngươi làm gì ta? Sao thì ngươi cũng chỉ là một đứa lăng loàng mà thôi!
Xung quanh liền có tiếng nói chuyện to hơn. Có người ghét cô ta mà đắc ý thầm trong bụng, xem chừng cô ta sẽ bị Sở Ánh Nguyệt chỉnh cho đến chết. Cũng có người tốt tính cầu an cho cô ả, sợ cô ả lỡ mồm miệng liền liên lụy đến cha mẹ.
-Xin hỏi, tiểu thư đây là người của gia tộc nào thế?- Sở Ánh Nguyệt như chú nai nhỏ, ngây thơ đưa tay lên miệng tỏ vẻ không hiểu.
-Bổn tiểu thư ta danh đâu nghe cũng sợ- chính Tường Tĩnh My! Thứ hạ đẳng như cô khôn hồn thì cúi đầu dưới váy ta mà quỳ lạy!
À, thì ra là họ hàng xa của nữ chủ, là người mang bệnh ảo tưởng nhiều hơn nữ chủ đồng thời là học sinh mới! Chậc, như nhau, như nhau cả, đều thích múa võ miệng.
-Lúc nào cô cũng cho rằng mình là lỗ rốn vũ trụ à? Tội nghiệp thật!- Ngoáy ngoáy tai, cô khinh bỉ nhìn về Tĩnh My.
-Cô! Câm miệng lại cho t.. Áaaaa!!!
Sở Ánh Nguyệt bẻ gãy ngón tay của cô ta mà chỉ vào mặt mình, đạp một cái vào bụng ả. Ả hét lên đau đớn, ngã nhào xuống đất. Sở Ánh Nguyệt vung tay lên, định cho ả cái tát nữa thì ai đó giật lại, xoay đầu lại, à, thì ra là Viễn thiếu gia.
-Dừng lại ngay! Ai cho cô làm loạn!
-Làm loạn? Mời Viễn thiếu gia bước sang một bên hoặc là anh sẽ như cô ả!
Hắn vẫn nắm chặt tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt đượm buồn.
-Em thay đổi quá rồi, Sở Ánh Nguyệt! Tôi thật thất vọng về em!
-Sở Ánh Nguyệt là để anh gọi à! Thay đổi? Thất vọng? Anh có kiếu kể chuyện cười lắm đó à Viễn Thái Vương! Cho tôi hỏi, anh có quyền gì để thất vọng? Có quyền gì để xen vào chuyện giữa tôi và cô ta?
-Tôi là hôn phu của em! Là thanh mai trúc mã của em! Em muốn làm loạn, phải nghĩ tới bộ mặt của tôi nữa chứ!
-Hử? Hôn phu? Thanh mai? Trúc mã? Anh có nhớ lầm không thế? Hôn ước đã được giải trừ! Thanh mai trúc mã thời thơ ấu của tôi là Alex! Xin anh nhớ kĩ! Bộ mặt của anh ra sao tôi từ khi nào lại phải quan tâm, thưa Viễn - Thiếu - Gia!
-Không! Tôi chưa đồng ý giải bỏ hôn ước! Em đừng hòng rời khỏi tôi! Em nghĩ em là ai!
-Ha! Bá đạo nhỉ? Độc chiếm nhỉ? Đừng hòng rời khỏi? Nên nhớ rằng, anh chính là chán ghét tôi! Tôi không mong cái thứ tình cảm thương hại kia sẽ áp đặt lên tôi! Hay cho câu chưa đồng ý của anh. Muốn bắt cá hai tay như vậy thì tìm người khác! Tôi không rảnh! Hay cho câu tôi nghĩ tôi là ai. Tôi là ai, sống như thế nào có liên quan tới anh? Câu trả lời vốn có sẵn, động não chút đi!
-Không... Không thể...
Không kịp để hắn lấy lại bình tĩnh. Mạnh mẽ hất tay Viễn Thái Vương ra, cúi người, đưa tay tát mạnh vào mặt ả.
-Nhớ kĩ mặt con này! Thích giang hồ máu chó thì tới tìm tao! Tao không phiền nếu có đứa muốn tìm vé về âm phủ với Diêm Vương đâu! Mày nghĩ, mày là đứa cô hồn nào mà tao phải nhớ? Gia tộc mày bất quá... cũng chỉ là hạt cát trong tay tao. Tán gia bại sản thật ra không phải chỉ là câu nói đùa, mày thích, tao liền sẵn sàng theo ý mày!
Đứng dậy, đi ra khỏi người Tĩnh My. Phủi phủi bàn tay, chỉnh lại quần áo, cô liền đi thẳng tới nhà vệ sinh nữ.
——————Tại nhà vệ sinh nữ——————
Sở Ánh Nguyệt bước đại vào một phòng tolet, ngồi xuống suy nghĩ về cái hiệu ứng bươm bướm sắp xảy ra.
Má nó, nữ nguyên chủ lúc trước lúc nào cũng bị chỉ trích như này sao trời! Không lẽ ngày nào cũng khẩu chiến như này, chắc cô chết mất!!!
(Tg: Đừng nghĩ em nó biến thái vì chọn nhà vệ sinh để làm nơi suy nghĩ nhé! Do ở ngoài hay bất cứ đâu cũng đều có thể xảy ra chuyện hay hiệu ứng nên tốt nhất là ở trong này!)
Muốn hét thật to nhưng bỗng dưng bị cắt ngang bởi một số giọng nói quen thuộc đến kì lạ. Mở cửa he hé, cô nhìn trộm.
-Chị! Nhất định chị phải đòi lại công bằng cho em!- Không ai khác - Tường Tĩnh My
-Không riêng nó đâu, bọn em nữa!- Bọn giang hồ du côn bán lon bữa trước...
(Tg: Chương 8: Bạn cô tốt thật! Để tôi chỉnh cho!)
-Được! Ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho bọn cô! Sắp tới là sinh nhật 18t của ta, ta sẽ mời ả rồi chuốt rượu có chứa chút thuốc, chuẩn bị giúp ta một đám nghiện ngập sẵn, còn lại để đất, bổn tiểu thư tự lo liệu được!
Bọn nữ chính như điên, cười phá lên. Tin tức con gái của Sở thị giao hoan với đám cặn bã của xã hội chắc hot lắm đây! À à, thì ra tình tiết có hướng chuyển nhanh đấy! Chứ thật ra, cô nhớ chương 20 mới bắt đầu hạ dược! Hừmmm, chuẩn bị kế sách đối phó không phải đơn gian đâu! Đợi đám người đi hết, cô bình tĩnh mở cửa. Đi ra ngoài rửa tay sạch sẽ rồi về lớp.
Các tiết học chán ngắt vẫn cứ tiếp diễn!
Ủa? Lớp trưởng sao nghỉ phép rồi?
(Chương này đăng bù)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com