Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Hồi ức. Có chị ở đây!

Ánh mắt long lanh khẽ chớp chớp, Bạch Doãn Thất nhìn lên bảng hiệu của bệnh viện.

-Chị ấy có thật là ở bệnh viện này không?
Tay nắm chặt góc áo mỏng manh, hạ quyết tâm vào cho bằng được bệnh viện. Đang đi thì lại không may đụng phải ai đó, "Rầm", cậu té xuống.
-Xin.... xin lỗi... Em.... Em... Không cố.... ý!

Vội đứng dậy, vươn tay định giúp người kia đứng lên thì lại nghe được thanh âm quen thuộc.
-Hử? Đây là thằng em vô dụng của tôi đây mà!- Cố tình, Bạch Niên Duẫn nói to cho cả bệnh viện nghe thấy- Lão già kia chưa đủ thỏa mãn nhóc nên mới về lại đây mà cầu xin thêm anh hả?- Hắn đẩy mạnh tay của cậu rồi đứng lên. Xung quanh bắt đầu bàn tán xì xầm.

-Ừ ha, nói mới để ý! Thằng nhóc này là cậu ba nhà họ Bạch đây mà~- Vị y tá 1
-Nghe đâu là bỏ nhà theo trai ấy!- Vị y tá 2
-Thế sao? Thật kinh tởm! Haha!- Vị nữ bác sĩ 1
-Dơ bẩn thật!- Bệnh nhân 1
-Tôi còn nghe là có vị tiểu thư nào đó đang bao nuôi nó đấy~- Vị y tá 1
-Con cái nhà ai mà Hư hỏng thế không biết!- Bệnh nhân 2 và nhiều nhiều câu từ xúc phạm như vậy nữa!

-Tôi.....- Cánh tay run run giữa không khí, cậu lưng lưng nước mắt- Tôi... Tôi không phải....!
-Chậc~ Làm sao mà khóc? Anh ta có làm gì nhóc đâu? Ha, mà người ta nói đúng, có sai tí nào đâu?- Tuý Mỵ từ đâu xuất hiện, khoác vai hắn mà nói móc cậu. Cậu sắp không chịu nổi nữa rồi! Ánh Nguyệt tỷ tỷ, mau tới cứu em!
-Hức hức.... Tôi không có!..... hức hức..... Tôi không có mà...... hức hức.....

Cậu khóc, xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ vào người cậu, tiếng bàn tán lẫn trêu chọc cười đùa hoà lẫn.... "KINH TỞM" "DƠ BẨN" "BAO NUÔI" "HƯ HỎNG" "BỎ NHÀ THEO TRAI" .v.v Những từ đó không ngừng vang lên trong đầu cậu! Cậu ngồi thụp xuống, mắt nhắm chặt, lấy hai tay che kín lỗ tai, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cứu em với!"

————————————————

2 năm trước.......
-Đây sẽ là này mới của chúng ta hả mẹ?- Một cậu nhóc tầm 11 tuổi cầm lấy cánh tay của mẹ mình mà vui vẻ hỏi.
-Ừ!- Bà mẹ ánh mắt dịu dàng nhìn con mình. Tuy là vợ thứ thì sao chứ? Không được đáp lại tình cảm thì sao chứ? Bên cạnh vẫn còn có một đứa nhóc đáng yêu, mà mình đứt từng khúc ruột đẻ ra mà?
Sau đó hai người dắt tay nhau vào nhà chính.

Cuộc sống cũng không có nhiều màu hồng đến như vậy.... hai người bị đánh đuổi ra phía sau nhà. Làm người hầu không công. Cậu còn nhỏ nên không suy nghĩ nhiều, cậu chỉ nghĩ bản thân làm sai cái gì đó nên họ mới ghét mình rồi im lặng làm việc không kêu than.

Vào lúc đó, anh trai cùng cha khác mẹ của cậu như thiên thần mà chúa phái xuống bảo bọc cậu, anh ấy cho cậu ăn, cho cậu sách vở, dạy cho cậu học!

Cậu cứ như vậy mà sống cho đến vài tuần trước, nghe anh trai bảo sẽ chở cậu đi chơi nên vội xin phép mẹ rồi theo anh. Lên xe anh ấy bảo anh ấy sợ cậu mệt nên đưa một chai nước khoáng cho cậu, không từ chối được vì sợ anh buồn nên Bạch Doãn Thất vội uống cạn chai.

Đầu óc dần mơ hồ, trước khi hai mắt vội nhắn chặt, cậu nghe được bên tai hai tiếng: "Ngu ngốc!"

Không biết qua bao lâu cậu tỉnh dậy, phát hiện trước mặt là không gian xa lạ, cựa quậy thì biết bản thân đã bị trói, cậu khóc! Sau đó có một người đàn ông lạ lẫm tới bên cậu mà vuốt về thân thể cậu rồi khen cậu mềm mại, độ đàn hồi tốt tiếp đó là chuỗi ngày đen tối! Ông ta dùng mọi cách để tra tấn cậu! Dùng mọi cách để hành hạ cậu!

Không!

Mấy người đó là ai?

Đừng.... ĐỪNG LẠI ĐÂY!

DỪNG LẠI!

LÀM ƠN!

Ai đó...

Giúp tôi.....

Kí ức cậu tràn ngập nhưng tiếng la hét, đòn roi, cười nhạo......

Chạy trốn?

Phải chạy!

Đúng......

Đúng.....

PHẢI CHẠY THẬT NHANH!

CHẠY.....

CHẠY THÔI!

Cậu vạch ra kế hoạch, ngay lúc đó có một chú chó nhỏ bị đưa tới làm vật thí nghiệm, cậu không nghĩ ngợi gì thêm, đem chú chó đó vào kế hoạch chạy trốn.

Vẫn như mọi ngày, ông ta lại tới hành hạ cậu rồi lại chủ quan vứt chìa khoá ở đó. Ánh mắt cậu vô hồn, gượng đứng dậy, Bạch Doãn Thất giơ thanh sắt sắt bén lúc nãy lão ta đã dùng để hành hạ cậu lên.
-Kết thúc rồi....

Mà đâm thật mạnh xuống ngay ngực lão. Vội lấy chìa khoá, cậu bước đi khập khễnh tới phòng nhốt chú cún đó. Ôm lấy nó, cậu cố nhanh chân rời khỏi căn nhà đầy kinh tởm đó.

Cậu cứ đi như vậy, cứ đi..... cứ đi.... cho đến khi cậu tới được một con hẻm nhỏ, tưởng đã yên bình, cậu lại gặp phải bọn Giang hồ hút chích...

KHÔNG!

TRÁNH RA!

TRÁNH XA TÔI RA!

Kí ức của cậu lại được rắc thêm thật nhiều điều ám ảnh..... Bọn đó sau khi đã hành hắn cậu thì vứt cậu ở đó mặc cậu tự sinh tự diệt!

Đúng rồi!

Tiểu Đan?

Tiểu Đan của cậu đâu?

Nghe thấy tiếng ử ử đầy tuyệt vọng, mặc cho không còn sức để đi hay đừng nói tới lết, cậu vẫn cố chấp bò tới gần âm thanh đó. Bỗng đầu cậu bị thứ gì đó đập mạnh vào..... ĐỎ? Máu cậu không ngừng chảy, tiếng trẻ con cười đểu vang vẳng.

Cậu sẽ chết?.......

Chết sao?.........

Rồi lại sẽ có thêm một thiên sứ đến giúp cậu?
.



.



.



.
-Cứu....em!



.



.




.




.
Ai đó.....




.





.





.





làm ơn!
.





.




.





Cậu muốn được sống.





.




sống như một con người!..................







Làm............ơn................

————————————————

Sở Ánh Nguyệt sau khi rống đã đời thì nằm một cách bố thiên hạ, mẹ thiên nhiên hồi phục lại sức khỏe thì bỗng dưng nghe thấy ồn ào từ phía dưới bệnh viện.
-Đan Mạch cái bệnh viện này! Có im cho bố không thì bảo?

Nói hết câu, cô bước xuống mang dép vào rồi mở cửa phòng bệnh, đi vào thang máy rồi bấm xuống tầng. "Ting!" Cánh cửa thang máy mở ra, hai tai cô bị tra tấn dã man bởi mấy đứa rảnh h*ng bà tám của bệnh viện này.

Nghe thoáng đâu cuộc nói chuyện ấy chủ yếu là về một thiếu niên gì đó, cô quyết đi vào trung tâm của ồn ào. Vừa đi vừa tách hàng người xem "kịch", cô thấy chính giữa là 2 đứa lưng dài vai rộng đang ăn hiếp thằng nhóc, nếu không phải cô nghe tiếng thút thít quen tai thì chắc đã bỏ đi lên lại phòng.

-Ê, hở tí là khóc! Đồ nhạt nhẽo này!- Giơ tay lên, Tuý Mỵ định vung xuống một cú tát mạnh thì bỗng bị dừng lại giữa không trung.
-Mày định làm gì nó? Hả Tuý Mỵ!- Ánh mắt đầy nguy hiểm, cô chắn ngang trước cậu, bàn tay giữ chặt lấy cái tay định tát cậu mà bẻ một cái "Rắc" rồi thả ra, cúi xuống lau tay vào áo anh ta, sắt bén nhìn-Ối~ Xin lỗi mày, tao tưởng tay mày là nhánh cây nên lỡ bẻ mất rồi~
-Áaaa......! SỞ ÁNH NGUYỆT!!!!!!!!
-Làm sao? Có ý kiến HẢ?- Nắm cổ áo anh ta, tát hai cái vào hai bên má, dấu 5 ngón tay in rõ.- Mày làm sao? Lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà?

Rồi thả cổ áo Tuý Mỵ, nhìn sang hắn, cô cười khẩy.
-Sức của tao mày là người rõ nhất mà Bạch đại công tử? Tao mệt. Tao muốn nghỉ não, nghỉ cơ một chút mà mày cũng dựng chuyện cho tao làm là sao?- Đi tới trước mặt hắn, cô mỉm cười một cái thật tươi.
-Cô là quỷ hay người vậy? Chậc, lúc trước là do sơ xuất nên mới để cô làm tàn!- Hắn cười lại với cô, tâm cơ hắn có chút run rẫy, lúc nãy cô yếu ớt như nào thì bây giờ lại mạnh mẽ bấy nhiêu!
-Làm tàn hay không thì.....-Một phát đá hắn về phía trước như sút bóng- Chưa biết được!

Lưng hắn đập mạnh vào bức tường, cố gắng đúng dậy nhưng không được. Cô từ từ đi tới, nâng gót chân mà đạp hắn lăn vài vòng. Nâng mặt hắn lên, cô phủi phủi bụi cát trên áo hắn.
-Mày nghỉ tao yếu đuối như cái con b*tch Trịnh Song Như kia hả? Xì.... Cho tao xin đi! Tụi mày nghĩ tao không dám GIẾT tụi mày hả? Động tới người thân của tao chắc là muốn chết rồi hả?
-Ngon... Thì giết... tao đi!- Tuý Mỵ từ đằng sau hét to. Sở Ánh Nguyệt vứt mạnh thứ đang nâng xuống, đi chậm rãi tới anh, đá một cái khiến anh ta té về phía sau một khoảng lớn. Cô lại tiếp tục cười một cái  rồi dùng 1 giọng nói thật dễ thương.

-Đừng lo~ Mấy anh sẽ không chết sớm đâu~ Đây là bệnh viện mà! Chừng nào mấy con búp bê vải như bọn anh bị em chơi chán rồi thì sẽ thiêu đốt ra tro thôi!~ Nên đừng lo nha!~
Quét ánh mắt dao găm đầy cảnh cáo về mấy khán giả đang xem kịch kia, cô từ từ lại gần cậu, hai tay đặt lên vai cậu.
-Bình tỉnh! Có chị ở đây rồi!

Hai mắt nhắm chặt của cậu hé mở, đôi mi dài mang theo vài giọt nước mắt chưa khô chớp chớp khẽ. Con ngươi của cậu mập mờ sương mang theo chút hi vọng nhỏ nhìn cô. Khán giả xem kịch thấy hết chuyện để nói thì bất đầu tản ra, bỗng sống lưng có chút lạnh.
-Ai lúc nãy còn xem kịch ở đây thì mời đứng im ở chỗ đó! Hoặc là cứ di chuyển để tôi phải lại gần rồi đích thân mời trở lại!- Tất cả đều đồng loạt đứng im
-Nhìn chị, đừng khóc! Có chị ở đây, không ai dám làm gì em!- Cậu vẫn ngồi khóc nức nở, đầu không thôi quên mấy từ ngữ xấu xa đó.

Cậu sợ lắm!

Những kí ức đã ngủ quên kia cứ như đội mồ sống dậy mà nạp vào đầu cậu.

Những kí ức đáng dơ bẩn đó, đầy kinh hoàng trỗi dậy mà hành hạ linh hồn cậu.

Có ai đó cứu cậu với!

Đầu cậu như muốn nổ tung!

Nhẹ nhàng ôm tấm thân nhỏ bé của cậu vào lòng, Sở Ánh Nguyệt xoa xoa chiếc lưng mảnh mai của cậu.
-Đừng lo! Chị giúp em trả thù! Giúp em hành hạ lại bọn xấu xa đó!
Lời nói của cô như ma thuật, kéo cậu từ hố đen kí ức  về lại thực tại.
-Chị Nguyệt! Hức.... em sợ! Hức.....- Cậu ôm chặt lấy cô, cứ như sợ rằng cô sẽ biến mất vậy!
-Rồi rồi! Có chị ở đây! À chị Nguyệt của em sắp quên chuyện này, nhưng may là nhớ được~ Lúc nãy vì sao em khóc? Chị chắc chắn không phải do hai thằng đó thôi đúng không?- Mỉm cười với cậu nhưng ánh mắt thì lại chuyển hướng nhìn sang mấy bà cô y tá.

-Em.... em không sao!-Cậu lắc lắc đầu.
-Thấy chưa! Cậu ta đâu có sao! Để bọn tôi đi làm việc của mình nữa chứ!- Y tá 1
-Đúng! Đúng đó!- .v.v.
-Chưa - Tới - Lượt - Mấy - Người - Lên - Tiếng!-Cô cười, ừ, lại cười!- Em đừng lo, em cứ nói đi, chị không giết ai đâu mà sợ!
-Chị.... Chắc chứ?- Cậu muốn nói cô biết nhưng lại sợ.....
-Chị... hứa!- Nhấn mạnh chữ hứa, cô cố tỏ ra bình tỉnh

-Lúc nãy... mấy cô y tá bảo em là.....-Nghe nhắc tới mình, mấy thím y tá tám chuyện lúc nãy giật mình định trốn.
-Là?- Cô kéo dài từ là ra, nhìn mấy mụ y tá béo tròn trịa.
-Dơ... bẩn, Kinh tởm, hư hỏng, bị bao nuôi, và.... bỏ nhà.... theo trai!- Cậu cúi đầu thấp xuống, khó khăn nhắc lại.

À một tiếng như đã hiểu, cô chỉ lặng lẽ lôi điện thoại ra bấm rồi lại lặng lẽ cất vào túi áo. Sau đó cô đứng lên, người lảo đảo. Trước mắt mờ dần, rồi tối một cái rụp! "Rầm" Thân hình cô ngã nhào xuống, đè lên hông cậu. Khuôn mặt cậu biến đổi, hoảng loạn ngồi dậy mà lay lay người cô.

- Chị... Chị Nguyệt? Chị... có chuyện gì thế này! BÁC SĨ! Y TÁ!!!

(To continue......)

——————————————————
-_Red_Light_- ái phi, chương này theo yêu cầu của nàng tiểu Thất sẽ diễn,  liệu có hợp khẩu vị hay không?
(2 tuần nữa mới có chương mới~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com