Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Ép (H) (2)

Cô không biết mình đã tỉnh dậy rồi ngất đi bao nhiêu lần, cô chỉ nhớ, mỗi khi mình tỉnh dậy, trên người đã có thêm một dấu hôn mới. Phía dưới đau rát, cậu cũng không có dấu hiệu dừng lại, nước mắt cũng đã khô, Sở Ánh Nguyệt bây giờ chỉ có thể im lặng thuận theo. Không có sức lực, không có người có thể tin tưởng, cô không còn một thứ gì cả....

Đã trôi qua bao nhiêu tiếng rồi?
Tối hay đã sáng?
Dừng lại hay chưa dừng lại?

Cô chỉ biết dầu óc quay cuồng không còn cảm giác, đầu lưỡi đắng ngắt bây giờ không nói nên lời và đôi mắt mờ mịt không còn nhìn rõ. Tựa như đứng giữa ranh giới sốngchết, thiên đàng địa ngục...... Bất lực, vô cảm, nửa tỉnh nửa mê..... Không phải cô.... thật sự.... không phải cô.....

Sở Lãnh cậu muốn điên rồi! Cô vì sao không van xin cậu? Vì sao cô lại tỏ vẻ bất lực đáng ghét đó chứ? Vì sao cô lại im lặng đến đáng sợ như vậy chứ? Sở Ánh Nguyệt ngoan cố của cậu đâu rồi? Sở Ánh Nguyệt hoạt ngôn của cậu đâu rồi? Đừng mà! Làm ơn! Đừng mặc cho em tổn thương chị như vậy mà..... Đừng sợ hãi như vậy mà..... Xin chị, hãy lên tiếng đi!

Dừng hẳn lại, cậu ôm chặt cơ thể mềm nhũn của cô. Nước mắt nơi khoé mi cậu chảy xuống, mặn.... Thật mặn.....






































Sau khi làm xong, cậu cẩn thận tắm rửa rồi mặc giúp cô một bộ quần áo.
——————————————————————
Cô chạy, chạy rất nhanh! Cố gắng chạy trốn khỏi màn đêm đen tối. Đằng sau cô, có rất nhiều người đuổi theo, mà tất cả bọn họ đều là nam nhân, của nữ chủ cũng có, của cô cũng có....

Càng chạy, cô càng sợ hãi. Trước mắt cô là một vách đá cách mực nước biển khá cao, phía dưới không xa là tiếng sóng trắng vỗ dồn dập. Xoay lưng lại, bọn họ chạy gần tới rồi!

Lùi về phía sau vài bước, sóng biển càng tạo ra thứ tiếng bất thường, như gào thét muốn kéo cô xuống dưới. Cảnh giác nhìn đám người, họ càng bước đến, cô càng lùi.

Hình như họ muốn nói điều gì đó, cô không thể nghe, hay là cô không muốn nghe mà âm thanh đó như bị cắt bỏ.

Bọn họ dang tay ra, muốn kéo cô lại họ. Quay đầu nhìn phía dưới, nước biển sâu hoắc làm cô bối rối, tâm lí dần trở nên hoảng loạn.

Nhảy?
Không nhảy?

Lùi về phía sau trong vô thức. Á..... Cô trượt chân rồi! Bọn họ hình như cố gắng kéo cô lên nhưng mà.... cố nắm lấy những cánh tay trước mắt, cô chỉ nhận lại một tiếng uỳnh, biển lớn nuốt chặt lấy cô, kéo cô xuống đáy đại dương rộng lớn....

Ai đó....

Cứu.....
—————————————————————
-Áaaaaaaaaa, CỨU!!!!!- Mở mắt tỉnh dậy, Sở Ánh Nguyệt ôm lồng ngực đang run rẫy của mình lại, thật chặt. Tất cả chỉ là một giấc mơ thôi... Chỉ là một giấc mơ thôi.....

Trong căn phòng, ánh trăng ngoài cửa sổ làm mắt cô thật khó chịu. Vì sao nó lại có thể lấp lánh tự do như vậy chứ? Còn cô, tựa như con chim nhỏ, xung quanh cô đều được bao bọc bằng những bờ tường cao vút, cho dù bay cao thế nào thì cũng vẫn chỉ có thể quanh quẩn trong bốn bức tường!

Bên cạnh giường vẫn còn chút hơi ấm..... Cô nhắm mắt lại, cố ép bản thân ngủ đi, ngủ để quên hết đi tội lỗi, ngủ để quên hết đi ác mộng đêm dài và ngủ, để quên đi tất cả mọi mỏi mệt mình đã trải.......

Bên cạnh, chiếc đồng hồ nhỏ vẫn không ngừng kêu tích tắc, tích tắc. Mở mắt, ồ, nửa đêm rồi.....

Thả bàn chân cứng đờ của mình xuống nền nhà lạnh giá, cô bước lại gần cửa phòng ngủ đang mở he hé, đẩy nhẹ ra. Ánh sáng của đèn pha lê khiến cô phải nheo nheo mắt nhiều lần.... Đi lại cạnh chiếc cầu thang, cô nhìn xuống dưới.

Sở Lãnh đang ngồi suy tư góc sofa, trên bàn là ly cafe nguội lạnh cùng mấy tờ giấy không rõ nội dung.
Như phát hiện cô, cậu ngẩng đầu lên.
-Chị không ngủ nữa à?
Cô như một người máy hết pin, chỉ biết đứng đó nhìn cậu.
-Mau xuống đây với em!- Mỉm cười, cậu đưa tay gọi cô. Như vậy từ từ đi xuống, cô đứng trước cậu như một pho tượng. Kéo cô vào lòng, cậu mỉm cười.- Chị sao lại như khúc gỗ thế này, em thực không thích!

Bàn tay không yên phận cứ thế sờ loạn lên mông cô. Đưa tay ngăn cậu, cô khàn khàn lên tiếng.
-Đừng! Làm ơn... dừng lại!
-Hửm?- Cậu nhíu mày tỏ vẻ không vui.- Chị nói gì cơ?
-....- Lắc đầu, cô cúi đầu xuống, chỉ giây lát, mặt đối mặt, cô nhìn cậu- Em đã cho chị uống thứ gì?

Cô không phải không biết thực lực của mình, chỉ với bàn tay này, cậu đủ bị cô khống chế gọn nhưng chỉ là..... cô bây giờ không hiểu vì sao tay chân mềm yếu, dùng một chút sức cũng đủ mệt!

Đứa trẻ này.... thực nguy hiểm!

Cười, trong phút chốc Sở Lãnh đặt cô nằm trên bàn. Đè lên cô. Cậu khẽ chạm môi cô, ra dấu im lặng, đem thước vải đen dưới bàn lên bịt mắt cô lại. Không cho cô trốn đi, Sở Lãnh trói tay cô.
-Chị muốn biết?-Chậc lưỡi, cậu nhún vai.- Hay là chị trao đổi với em thứ gì đó, biết đâu em sẽ nói cho chị biết?

Hoảng loạn cô cố vung tay, ly cafe trên bàn rơi xuống, tạo nên một âm thanh đổ vỡ chói tai, giấy tờ của cậu giấy tờ trên bàn rơi lả tả như đang khiêu vũ.
-Chị quả không ngoan, phải phạt!- Đưa tay kéo chiếc váy ngủ mỏng manh của cô xuống đất, cảnh xuân hiện rõ, cổ cậu dần khô khốc.

-Đừng!- Điên cuồng vùng vẫy, Sở Ánh Nguyệt yếu ớt chống lại. Làn da cô vốn trắng, nay vì những dấu hôn đỏ xanh trên người mà nổi bật. Hai bầu ngực theo chống cự mà rung lên như hai chiếc bánh pudding khiến yết hầu của cậu theo đó mà chuyển động lên xuống, căng tròn mềm mại như trái đào chín, ngọt ngào mời gọi cậu. Dáng vẻ kiên cường bất khuất của cô mọi ngày không còn, bây giờ có biết bao nhiêu yêu kiều dụ hoặc.

Cậu cố níu kéo sợi dây tỉnh táo của mình. Gãi gãi đầu.
-Chị thật biết cách gợi đòn!- Rồi cởi hết quần áo của mình, tiểu Sở Lãnh đứng trước của động, cứ như vậy xâm nhập thẳng. Cô như hét lên, vòng hoa bất ngờ bị xâm nhập, căng thẳng co rút lại, một cơn đau ập đến từ phía dưới, cô cắn môi. Nhưng cậu lại không muốn thế, cậu áp môi xuống môi cô, rồi để cô cắn lấy môi mình. Cậu trao cho cô một nụ hôn ướt át, vị ngọt tự nhiên từ enzim tiết ra thấm đẫm khuôn miệng, cô giật mình hoảng hốt thốt lên, khoé miệng trật ra khỏi nụ hôn sâu.

Không màn dạo đầu, không thương tiếc....

Vì không có chất bôi trơn, mọi ma sát giữa hai thân thể dần trở nên rõ ràng.
-Thả lỏng đi chị! Đừng cắn chặt như vậy, sẽ hỏng mất!- Nghe lời cậu, cô cố gắng thả lỏng hết mức có thể. Mặt cô như muốn bừng cháy, và một cú đẩy hông mạnh, dội lưng cô cong ngược lên.
-A~

Quá căng thẳng khiến cả người cô ướt đẫm vì mồ hôi, hai cổ tay bị ghìm chặm đến đau nhức, cô nhăn mặt. Người phía trên thở từng hồi nặng nhọc, cô có thể nghe thấy từng tiếng gầm gừ của em trai mình. Quá đột ngột, quá bừng cháy vượt qua cả mức chịu đựng. Không thể đẩy em ấy ra xa, cô bám tay vào mặt bàn trơn trượt, muốn xoay lưng, rướn người thoát khỏi sự kìm gọng. Phát hiện hành động không tốt của cô, cậu tức giận.
-Có phải đến cuối cùng chị cũng muốn chạy trốn em? Ha, thật đáng ghét!
Rút nhanh ra, cậu lại đâm sâu vào trong cô, lúc này đã mơ hồ chạm vào trong tử cung của cô. Tốc độ không giảm, ngày càng tăng.

Cậu như ác thú, mãnh liệt xâu xé cô. Mặc cho con mồi đau đớn, mặc cho con mồi chống trả, cứ điên cuồng cắn nát. Miệng cậu đặt lên đầu hoa nhũ của cô, mút lấy nó như một đứa trẻ bị khát sữa lâu ngày, mút lấy nó cho tới khi trái chery đỏ trước ngực của cô sưng to mới dừng lại.
-Ân... a.... Đừng.... không phải.... dừng lại~ Ân... a~- Tiếng rên rỉ ngắt quảng của Sở Ánh Nguyệt như cơn thuốc phiện đối với Sở Lãnh. Kích thích từng tế bào hoocmon sinh dục của Sở Lãnh! Khiến cậu như một con thú hoang dã, bùng phát thú tính lên cô.....

Đã trôi qua bao lâu, cơ thể cô đã được lấp đầy bao nhiêu lần cô cũng không biết.... Chỉ biết, mỗi lần được cậu thoả mãn lấp đầy, các dây thần kinh của cô như bị đả thương rất lớn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com