Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Quá khứ ấm áp mang tên anh

Chạy, cô chạy!
Cắm đầu chạy một mạch!

Khi cô dừng lại hẳn và chú tâm nhìn xung quanh, cô cũng éo biết đây là đâu.... Hơ hơ, xung quanh bốn bể là ghe, thuyền, lưới cá. Chạy cũng xa phết, cô tự khen. Nhìn chung nơi này thì cũng giống một làng chài ven biển nhỏ, cảm giác không khác lắm. Bỗng có một tiếng hát nam trầm ấm cất lên...

-Gió ơi, gió ơi!
Im lặng đi đừng thổi nữa...
Ngưng mang yêu thương đến, khiến ta trót lầm lỡ...
Gió ơi, gió ơi!
Dừng lại đi đừng cố chạy trốn nữa....
Ngưng mang yêu thương đến, rồi lại cuốn nó đi...
(Bài này ta tự tung tự hứng, không có thật :>)
-Có ai hát thế? Bài hát này... quen quá....-Sở Ánh Nguyệt nhắm mắt, đặt tay lên lồng ngực mình cảm nhận. Vô thức hát theo.
-Gió ơi, gió ơi!
Đừng lạnh lùng như thế....
Vô tình chạm lên trái tim ta rồi biến mất....
Cuộc tình này như làn khói,
Như có như không mù quáng đến khờ dại che kín.
(...)

Cuốn theo gia điệu từ ai đó, cô khẽ cất tiếng ca trong trẻo. Lệ ướt cả khoé mi, theo thời gian chất chứa rồi rơi xuống. Từ đâu một bàn tay chai sạn đưa đến lau khô nước mắt cô.
-Gió lạnh lùng, gió vô tình.
Gió không biết cũng có người đau vì gió...
Gió điên cuồng ngu ngốc ích kỷ...
Gió ơi, hãy dừng lại!
Còn đây, tình yêu hoa lilies.
Trong sáng và chân thật....
-LAM!- Cô mặt kệ người trước mặt là ai, cứ như vậy bất ngờ ôm chầm lấy. Xả hết tất cả nổi niềm vì người trong lòng ra hết. Kẻ khiến cô căm hận, cũng khiến cô yêu hắn, hắn đáng chết, hắn là người phá hoại tình cảm mà cô dành cho hắn!- Lam, là cậu sao?

Người đó không nói gì, vẫn im lặng mặc cho cô làm gì thì làm. Cô sau khi ngừng khóc, Sở Ánh Nguyệt cũng biết chút ngại ngùng, buông cái ôm siết chặt, cúi cúi mặt lí nhí xin lỗi.
-Không sao, không sao!- Người đàn ông tỏ ý không cần coi xin lỗi.- Dù sao, được xem là người quen của tiểu thư, tôi thật thấy vinh hạnh!

Mùi hương, cách nói chuyện của người này - Thật quá giống Lam!

Tư Tuyền Lam...
Là anh?

-Thật... thật ngại quá! Thật sự, trông anh rất giống một người bạn của tôi! Mà, bài hát đó, rất giống bài hát bạn tôi hát tặng cho tôi nên mới... có chút hiểu lầm!
-Sở-Ánh-Nguyệt, cô gái ngốc này cũng có lúc quên tôi à?
Bất ngờ, cô như mở tớ hết cỡ đôi mắt của mình, ngước lên nhìn người trước mặt. Không thể tin, một người tưởng chừng xa lạ, lại là một người bạn vạn kiếp không quên! Anh đặt tay lên đầu cô, xoa xoa.
-Lâu rồi không gặp!- Tương phùng gặp lại cố nhân ở một nơi không thể ngờ đến như này, cô đúng là có chút nghĩ không ra! Dở khóc dở cười, cô chỉ đành đáp.
-Ừ, lâu rồi gặp lại!-Cười cười mà mắt đã sắp khóc, cô thật khác người!

Bao nhiêu lâu rồi chưa gặp anh nhỉ? Từ lúc cô bắt đầu lao đầu vào thế giới ngầm để kiếm tiền, mối tình đầu trong sáng của hoa lilies- Sở Ánh Nguyệt trao đến anh đã dần bị chính cô quên lãng. Thay thế là những xa hoa thượng lưu dễ dàng bị đánh đổ! Mà, con đừờng đó cũng là do bản thân cô tự chọn thôi! Trách ai chứ?

Thanh xuân của cô mang tên anh, ấm áp như những tia nắng đầu mùa vậy! Người con trai ấy, Tư Tuyền Lam. Nhớ năm ấy. Anh bỏ mặc cô rồi biến mất, như làn khói trắng dễ dàng biến mất giữa bầu trời xanh trong. Ánh nắng đầu mùa trong giấc mơ ngọt ngào dù có ấm áp đến đâu, thì cũng đến lúc, khi bản năng trưởng thành thức tỉnh, ánh nắng mật ngọt ấy cũng phải chịu cảnh thực tế áp lực đến tan vỡ! Anh đã rời bỏ cô không một chút lí do, thế thì, thế giới này có anh mới tồn tại, không có anh... Cô hà tất việc gì phải bảo vệ? Như tên bệnh nhân tâm thần, cô trong một cái chớp mắt phá hủy hết tất cả cô được nhìn thấy....

Tội đồ của nhân loại?
-Tao không quan tâm!

Tội lỗi đáng lưu đày 18 tầng địa ngục?
Nó có đáng sợ bằng cảm giác thiếu anh sao?

Cô điên rồi!
Điều đó có quan trọng?

Đừng ích kỷ như thế!
MẶC - KỆ - TAO!

Mỗi khi muốn phá hoại thứ gì đó, cô lại bắt đầu hát bài tình ca đầu tiên của anh dành cho cô. Cố tìm thứ gì đó rồi lại cười khanh khách, hát vang bài ca trong mùi thuốc súng boom đạn, hát vang bài ca trong không gian nồng nặc mùi máu đỏ tanh...
Gió ơi, gió ơi!
Im lặng đi đừng thổi nữa...
Ngưng mang yêu thương đến, khiến ta trót lầm lỡ...
Gió ơi, gió ơi!
Dừng lại đi đừng cố chạy trốn nữa....
Ngưng mang yêu thương đến, rồi lại cuốn nó đi...
Vô tình như vậy, em không muốn.
Hãy trong sáng như tình yêu bông hoa lilies!
Quên đi, quên đi!
Hãy trong sáng như tình yêu bông hoa lilies!
Đừng chạm đáy đen của dục vọng
Rồi mãi mãi, mãi mãi đắm chìm trong thứ ảo mộng
Mặc kệ trái phải, sai đúng....
Gió lạnh lùng, gió vô tình.
Gió không biết cũng có người đau vì gió...
Gió điên cuồng ngu ngốc ích kỷ...
Gió ơi, hãy dừng lại!
Còn đây, tình yêu hoa lilies.
Trong sáng và chân thật....
-Bài hát: Chuyện tình hoa lilies
("tự tung tự hứng" Tg: Hoàng Oanh công túa :V)

Lo mãi suy nghĩ, cô lơ đi anh. Tư Tuyền Lam nhìn cô chăm chú. Em ấy, vẫn như vậy.... Vì sao lại gặp nhau trong tình cảnh oái ăm như thế này chứ? Lúc đó anh thừa nhận, anh đúng là đã biến mất không chút dấu vết, khiến cô trở thành tên sát nhân... Nhưng... đó đâu phải lỗi của anh.... Bởi, cô không biết, anh thật sự... bị thứ gọi là xuyên không gian ám đến điên rồi! Dự án này tổ chức mà cô và anh làm đã ấp ủ từ lâu... không hiểu xui xẻo thế nào, anh lại là vật thí nghiệm. Khi nó bắt đầu thử nghiệm, anh như bị nó bức đến chết, cứ nhảy qua nhảy lại các thế giới, đến mức, anh bị lạc khỏi tín hiệu ngay từ đầu của tổ chức! Anh sống ở thế giới ảo này lúc nào cũng nhớ về cô bé nhỏ ngây thơ ấy, không biết, Sở Ánh Nguyệt sống có tốt không? Có bị tổ chức chèn ép gì nhiều không? (Tg: Nó sống rất thoải mái! Và cả chèn ép lại tổ chức thì đúng hơn anh trai ạ!)

Sống ở thế giới này cũng được hơn 2 năm rồi, cứ tưởng chừng cả hai sẽ khó gặp lại nhau.... vậy mà, Sở Ánh Nguyệt, cô cũng lì thật.... Yêu anh đến mức có thần giao cách cảm, dễ dàng tìm thấy anh vậy à?
-Anh, ở đây sống có tốt?- Cô cẩn thận vuốt mái tóc của mình, ngại ngùng hỏi anh. (Tg: Ơ con gái, con thục nữ như này từ khi nào vậy???)
-Cũng.. Cũng bình thường!-Anh gãi gãi đầu.-Còn em?
-Không hẳn, quá khứ ấm áp mang tên anh cũng vỡ rồi, tôi cũng đã tìm được những tình cảm khác....
-À... ừ..... Có vẻ em không có chỗ để trọ nhỉ?- Anh đổi chủ đề- Có muốn ở tạm nhà anh không?
-Nhà anh? Cũng được, dù sao cũng không có nơi quay lại....
Anh im lặng quay lưng đi, trầm ngâm với cả tá câu hỏi quan tâm cô. Sau đó anh dẫn cô trở về nhà của mình, nấu cho cô một bữa thịnh soạn nhất có thể. Phải, anh bây giờ muốn bù đắp lại cho cô, muốn bù đắp lại tổn thương năm đó, bù đắp lại hết thảy những gì anh nợ cô thanh xuân ấy.....

-------Tại Sở gia--------

Hôm nay Sở gia rất đông đủ, có đủ thế loại khách tới thăm. Nữ chủ, các vị nam chính, Alex, 2 cậu nhóc họ Bạch, lớp trưởng, thầy giáo, anh trai, em trai Sở Ánh Nguyệt... Không khí hiện tại rất căng thẳng... Mọi thứ vốn có trên bàn khách, bỗng chốc bị hất xuống đất, tạo ra tiếng đổ bể "loảng xoảng" không ngớt, kéo theo đó, một cơn giận dữ của ba Sở làm cả nhà sợ hãi.
-MÀY! THẰNG CON TRỜI ĐÁNH NÀY! MÀY MUỐN TAO TỨC CHẾT CÓ PHẢI KHÔNG?- Ba Sở Đập bàn, tay chỉ vào mặt của Sở Lãnh.
-Con...- Sở Lãnh nhất thời chỉ đành im lặng.
-IM! MÀY CÒN MUỐN HẠI CHỊ MÀY NHƯ THẾ NÀO NỮA? ĐỪNG TƯỞNG TAO KHÔNG BIẾT, MÀY ĐÃ LÀM LOẠI CHUYỆN GÌ VỚI CHỊ MÀY!
-...- Cậu cuối gầm mặt.
-Thôi ông, ngồi xuống uống miếng nước, lấy lại bình tĩnh đi!-Mẹ Sở cuối cùng cũng lên tiếng khuyên
-Hừ, bà còn dám bênh cho nó?- Ba Sở như vậy ngồi xuống, cố bình tĩnh lại một chút.
-Ba, chuyện của con, con sẽ tự giải quyết! Không cần ba nhọc lòng!- Cậu đứng dậy, đi ra khỏi nhà.
-MÀY!- Ba Sở khó khăn ôm tim, trợn mắt nhìn Sở Lãnh đi ra khỏi nhà.

Trịnh Song Như nhếch mép cười đểu trong lòng, ngoài mặt, cô ta sướt mướt.
-Hic... hic... Bác... Chị Nguyệt... sẽ.. không xảy ra chuyện gì đây.... hic hic... bác đừng lo....

"Mày có giỏi thì đi chết quách luôn đi! Khỏi làm tao tốn công tốn sức nữa!"

Mấy tên nam chủ thì thôi rồi, an ủi, nói nặng nhẹ cô các kiểu. Alex mặc kệ họ, tiến tới đỡ ông ngồi xuống.
-Bác, có gì bình tĩnh, đừng cố sức quá!
-Ông này, con có gì thì dạy bảo nó chứ, đừng nên nặng lời quá!- Bà Sở vuốt vuốt lưng ông.
-Bà còn dám bênh cho nó? Bà nhìn xem chuyện tốt nó đã làm kia kìa! Con gái mình đã biệt tâm biệt tích như thế, bà còn dám....
-Ông nói như vậy ý muốn trách tôi? Làm như con bé không phải do tôi đứt ruột đẻ ra! Ông phải biết, la mắng con không phải một cách giải quyết chuyện này! Ông là mắng nó, Sở Ánh Nguyệt có thể mọc cánh trở về sao?
Nhất thời không khí mới hoà nhã chút, vì mỗi người trong nhà là mỗi tâm tư riêng, vẫn còn lo lắng cho cô hay có tâm kế riêng gì đó, nhất thời không để ý đến sự bất thường của Sở Hạ Nguyên. Anh vẫn ngồi ở đó, im lặng. Khuôn mặt lúc này không còn ngây thơ, phá lệ thành quỷ. Giọng nói như ác linh khẽ thì thầm.
-Để tôi xem, em chơi trò trốn tìm này được bao lâu!

-----------------

Quay trở lại làng chài nhỏ.
Cô được anh tiếp đón rất nhiệt tình. Cô được anh kể cho rất nhiều chuyện. Từ chuyện bé tí đến chuyện tớ lớn, từ chuyện ngày đầu sống ở đây như thế nào đến chuyện sau này có gì khác biệt... Vì anh xuyên, nên không gian thời gian rất ảo, anh ở đây có ba, có mẹ. Vì vậy, đương nhiên, cô được ba mẹ anh nồng nhiệt gắn ghép hai người :V Nhìn mâm thức ăn này đi, có bao nhiêu đồ ngon đồ quý, họ đều đem ra cho cô hết. Cả bàn là những món mà cô thích ăn nhất, đa phần là cá. Anh... vẫn hiểu cô như ngày nào...

-Nào, mời cháu ăn cùng gia đình bác.- Mẹ anh hiền từ mời cô.
-Vâng.- Được mẹ Tư Tuyền gắp cho một miếng cá. Bỗng... vừa ăn, không hiểu vì sao vẫn là hương vị cá đó mà, khiến cô khó chịu quá...
-Oẹ... -Tay cô bụm miệng, buông đũa chạy gấp vào phòng bếp. Mẹ Tư Tuyền hốt hoảng đi phía sau, vỗ vỗ lưng cô
-Làm sao đấy cháu? Không khỏe?
-Vâng cháu nghĩ vậy.... Cứ mấy hôm nay cháu thấy người không khỏe....
-Cháu có đi khám chưa?-Bà vẫn ôn như giúp cô vuốt lưng.- Có bị trễ kinh không?
-Cháu... chưa! Cháu... trễ hơn mấy tuần rồi ạ!- Ánh mắt mẹ Tư Tuyền bỗng chốc mở to, như khẳng định điều gì đó. Cô sợ hãi vịnh tường nhìn bà.- Mà cô... đừng nói... cháu đã... có...

Không phủ nhận, bà gật đầu.
-Năm đó, ta cũng chính là bị như thế này... Cũng hơn hai mươi mấy năm rồi.... Tư Tuyền Lam cũng được 21 tuổi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com