Chương 52: Tạo nét.
Sở Ánh Nguyệt thở dài, chống cằm nhìn qua một lượt bọn nam nhân cùng em gái xém hụt. Chán ngán thở dài một tiếng.
-《Chị, chán sao? Chúng ta đi đến hội trường trước có được hay không?》
Sở Lãnh là người đầu tiên buông muỗng đũa. Tay cậu nhẹ nhàng kéo kéo áo Sở Ánh Nguyệt, rạng rỡ cười tươi cười đề xuất. Sở Ánh Nguyệt quay đầu lại, nghệch mặt ra.
Con mịa nó! Như này cũng quá đáng yêu rồi! Aaaa, thật muốn ôm ôm em đó!
Nội tâm của cô bùng nổ hú hét. Sở Ánh Nguyệt ho một cái, lấy tay xoa đầu cậu, mỉm cười đáp lại:
-《Được, chúng ta cùng đi!》
Sở Lãnh cầm giúp cô tập sách. Bước ra ngoài trước rồi mới dịu dàng nắm tay Sở Ánh Nguyệt, dìu cô đứng lên.
-《Khoan.. Đợi chúng tớ nữa!》
Dương Tiểu Thần vội nắm lấy tay cô. Anh ngước đầu nhìn cô, như không muốn rời xa cô một giây phút nào. Mọi người lúc này cũng vừa ăn xong.
Sở Ánh Nguyệt khóe môi cứng đờ. Đám sinh vật sống có nhan sắc như các người rất nổi trội có được hay không? Đi chung với các người tôi bị đem ra so sánh rất thảm thương đó!
-《Tôi..》
Cô khó xử giữa nên cho họ đi cùng hay từ chối đi cùng họ. May mắn thay, có ai đó đã chạy đến và cắt đứt tình huống khó xử này.
-《Tìm cậu nãy giờ! Giáo sư Aldie đang rất cáu khi không thấy cậu có mặt ở phòng hội đồng!》
Một nam sinh viên thở hộc hệc, tay vỗ vai anh. Cổ họng nặng nề phát ra từng câu. Mắt cô sáng bừng lên. Giáo sư Aldie sao? Đã nghe qua, đã nghe qua!
Vị giáo sư mới chưa đầy 30 đã được các đại học lớn đứng đầu ngành giáo dục như Harvard, Boston mời gọi về làm việc đây sao? Vị này nghe nói là phụ nữ, tuy còn trẻ nhưng rất xuất chúng. Từng câu chữ của cô ta rất đáng giá, hợp thời đại và rất nhanh lên xu hướng.
Đó là nghe đồn, chứ cô cũng không rảnh rang search google về người mà cô không bao giờ dính liếu tới.
-《Nếu đã có việc bận, thì cậu đi trước đi. Có gì kết thúc khai giảng chúng ta nói chuyện sau!》
Ánh mắt của Dương Tiểu Thần có chút đanh lại, cảm giác muốn giết người. Anh đảo mắt thở dài, phút chốc lấy lại vẻ vô hại thường ngày. Mỉm cười tươi rói gật đầu với cô, vẫy tay hẹn gặp lại rồi đi theo bạn mình đến phòng hội đồng.
Sở Ánh Nguyệt nhìn hướng anh đi, tay xoa cằm. Trong lòng đột nhiên xuất hiện một dấu chấm hỏi: Lúc nãy cảm giác chết chóc từ đôi mắt kia là cô nhìn nhầm sao?
-《Chúng ta đi thôi, cũng gần tám giờ rồi.》
Cô không quay đầu lại, vẫy tay gọi những bông hoa quý ngát hương cùng đi.
Giờ còn lí do gì để từ chối không cơ chứ? Tại sao chỉ thỉnh mỗi tên soái ca Dương Tiểu Thần đi vậy? Có tận 6 mạng dung mạo như hoa đấy có được hay không?
Bạch Sở Hi cùng Bạch Doãn Thất mỗi người nắm chặt lấy tay cô, đẩy Sở Lãnh qua một bên. Sở Lãnh cậu cười hắc một cái. Mấy tên này tìm chết sao?
—— Tòa E - Đại học ——
Hội trường bây giờ đông nghịt người. Sinh viên có vẻ chăm đến mấy buổi khai giảng chán ngắt này hơn cô nghĩ.
Năm nhất, năm hai, năm ba và năm tư được chia thành bốn hàng ghế, mỗi khối 5000 ghế ( không chia theo chuyên ngành ). Khối năm nhất được xếp ngồi cạnh các anh chị năm tư, tương tự như vậy khối năm hai ngồi cạnh năm ba. Có ba lối đi chính. Lối vào thứ nhất là ngay cạnh khối năm nhất ( lối vào của Sở Ánh Nguyệt ); Lối vào thứ hai nằm giữa, chia đôi 4 hàng ghế của 4 khối; Lối cuối cùng nằm cạnh khối năm ba ( lối phụ )
Sở Ánh Nguyệt nhìn đám người đang chen nhau tìm ghế mà cũng hốt hoảng vội vàng theo. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi thì...
-《Hallo~ Chúng ta lại gặp nhau rồi!》
Bạch Niên Duẫn vỗ vai cô chào hỏi. Gì đây? Hắn ta cũng học ở đây à? Cô đổi chỗ còn kịp không?
-《Đợt trước suýt chết vẫn chưa chừa sao Bạch thiếu gia? Cần tôi làm lại một lần nữa không?》
Sở Ánh Nguyệt bẻ khớp tay răng rắc, cười mỉm chi nhìn sang người bên cạnh. Bạch Niên Duẫn thế mà lại không sợ, tươi rói xoa đầu cô.
-《Học muội thật hung dữ! Đàn anh chỉ là muốn quan tâm đàn em một chút thôi mà?》
Sở Ánh Nguyệt lạnh sống lưng. Các đàn chị làm gì mà liếc nhìn cô dữ vậy? Tên điên này bắt chuyện trước có được hay không? Âm thanh bàn tán xì xào từ sau lưng như cố tình để cô nghe thấy, không tiết chế gì ồn ồn ào ào về sự kiện ăn sáng lúc nãy và về hẳn đời tư cá nhân cô, từ quá khứ đến hiện tại.
Cô day day hai bên thái dương, khó chịu mỉm cười đáp lời:
-《Chó chết 3 năm vẫn nhớ mặt chủ, cái này học trưởng đây còn sống sờ sờ ra đó vẫn không nhớ mặt tôi sao?》
Trịnh Song Như sao không xích lại tên điên này vậy? Có phải muốn chọc điên cô không?
-《Học muội th-》
Ánh đèn chợt tắt, chỉ còn lại sân khấu sáng bừng. Một giọng nam quen thuộc phát biểu, cắt ngang lời nói của Bạch Niên Duẫn.
-《Chào mừng các tân sinh viên đến với trường đại học Kỳ Vương! .... (Lượt bỏ lời 2000 chữ giới thiệu dông dài). Như các em đã biết, trường chúng ta chỉ cần chất lượng không cần số lượng. Năm nay đặc biệt hơn những năm qua, chúng ta chiêu mộ được rất nhiều nhân tài trên khắp đất nước - ngay cả thành phố M này. Chào mừng các nhân tài mới: Bạch Doãn Thất, Bạch Sở Hi, Phùng Ái Quyên, Sở Lãnh, Dục Kì Thanh.》
Tiếng vỗ tay, hú hét không ngớt của các đàn anh, chị vang vọng cả khán phòng. Những người được nêu tên từ trong cánh gà bước ra, mặt không biểu cảm hơi cúi người chào hỏi các anh chị đang ngồi phía trên, sau đó ngồi xuống hàng ghế đằng sau lưng mình.
Sở Ánh Nguyệt nhướng mày nhìn sân khấu sáng rực đèn led phía trên. Sở Hi, Doãn Thất thì cô hiểu, Sở Lãnh thì liên quan gì mà mời lên đấy? Không vội vàng, Khúc Kì Khang tiếp tục đứng trên bục ra hiệu cho từng tân sinh viên đứng lên giới thiệu. Từng sinh viên giới thiệu xong thì cũng đã tới lượt mấy nhóc tì nhà cô lên. Như dự đoán. Các anh chị như ong vỡ tổ, ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
-《Xin chào-》
-《Aaaaaa! Đẹp trai quá!!!!》
-《Cưng ơi, nhìn chị này!!!》
Sở Lãnh vừa sải bước lên bục, chỉ mới nói ra hai tiếng xin chào mà dưới này đã náo nhiệt thành một đoàn. Sở Ánh Nguyệt trợn mắt nhìn các "đàn anh chị" năm 2, 3, 4 mất liêm sỉ mà chẹp miệng cảm thán: Quá ồn ào!
Cậu nhíu mày, khó chịu ho kha, cả hội trường mới im lặng trở lại. Sở Lãnh hài lòng ghé sát mic mà nói:
-《Tôi cũng giống như bao sinh viên khác, được đứng ở đây để phát biểu thay cho hơn 4000 tân sinh viên ở mỗi khóa đúng là rất vinh dự. Từ nay về sau mong các anh chị có thể giúp đỡ tôi và các bạn khác trên con đường học vấn, xin cảm ơn.》
Sở Ánh Nguyệt mặt ba chấm nhìn cậu. Ủa vậy là xong rồi ấy hả? Rồi tới khúc thiên tài hay đại loại vậy chưa?
-《Như vậy thì có gì mà tự hào đứng trên đó đại diện? Đúng là thùng rỗng kêu to!》
Một đàn anh năm 4 ngoáy lỗ tay, từ dưới hàng ghế khinh thường nói to. Sở Lãnh nhướng mày nhìn anh ta, chỉ trong một khoảnh khắc đã biết vị trí chính xác.
-《Tôi không muốn khoe khoang về tài năng của mình, nếu anh muốn thì có thể trực tiếp đến khoa y - dược của khối B, tôi sẽ tiếp anh!》
Ohhh! Bây giờ Sở Ánh Nguyệt mới hiểu. Thiên tài S.L không phải là cái danh hư vô! Em trai thật giỏi. Sở Ánh Nguyệt bật ngón cái giơ về sân khấu, mỉm cười khen thưởng. Sở Lãnh như nhìn thấy, nhẹ nhàng nháy mắt đáp lại cô. Cả hội trường trong phút chốc lại gà bay chó sủa.
-《Ahhhh! Nam thần khối dưới nháy mắt!!!》
-《Tôi biết yêu rồi!!!》
Và 77 49 lời bình. Sở Ánh Nguyệt khóe môi cứng đờ nhìn đám người bên cạnh đang hú hét mà khó hiểu. Em trai của cô có vẻ đẹp đặc biệt đến mức đó sao?
Sau một khoảng thời gian thì cuối cùng cũng đến tiết mục lên kế hoạch cho ngày khai giảng. Một người phụ nữ với đường cong hoàn hảo mộy thân áo sơ mi, chân váy chữ A, tất lưới nghiêm nghị đứng trên bục. Cô ta hai tay vịnh lên hai bên bục cao mà ghé sát vào mic nói:
-《Chúng ta hôm nay như mọi năm chào đón rất nhiều tân sinh viên, chắc các đàn anh chị hiểu việc gì sẽ làm sắp tới mà phải không? Tôi sẽ chỉ nhắc qua việc mà tân sinh viên sẽ làm trong ngày hôm nay một lần, nghe cho rõ.》
Sở Ánh Nguyệt ngồi phía dưới tay chân bắt chéo mặc kệ giáo sư đang nói trên kia, ghé đầu sang bên trái thành ghế hỏi Bạch Niên Duẫn.
-《Bà la sát này quá khủng bố rồi. Năm nào các anh chị cũng chịu đựng như này thật là giỏi đấy!》
-《Dĩ nhiên là vậy.》
Hắn cười khổ. Giáo sư Aldie nói 1 ai dám đáp 2, vị khủng long này quá giỏi nên đâu ai dám làm gì.
-《Em nữ ngồi ở khu năm nhất, hàng ghế D... đúng rồi là em, đứng lên nói lại cho tôi biết tôi vừa phân công việc gì?》
Sở Ánh Nguyệt tay chỉ vào mặt mình, nhận được sự gật đầu của giáo sư mà âm thầm chửi thề, tay giấu đằng sau lưng bật ngón giữa từ từ đứng lên. Đầu năm bị gọi tên, cô thật xui xẻo mà? Cơ mặt cứng đờ nhìn ba đứa em đáng mến đang cố nhắc bài mà muốn khóc. Nở một nụ cười thân thiện, kèo này cô không thua được!
Tiếng xì xào bàn tán một lần nữa vang lên. Từng lời như mũi tên đâm vào trái tim yếu đuối của cô.
-《Này này, đó phải là người bị đúp 3 năm không?》
-《Đúng rồi. Thế mà đầu năm còn gây sự với giáo sư Aldie, đúng là chán sống!》
-《...》
Cô thở dài, lấy một hơi dài bắt đầu lập lại những mục kế hoạch mà Aldie vừa nói trước các học sinh:
-《Thưa cô, em xin được phép thuật lại. Sau khi bế giảng thì các tân sinh viên sẽ được các đàn anh chị đã được phân chia dẫn đi tham quan và giải thích về các khu mà sau này mình sẽ sử dụng cho việc học hoặc các hoạt động khác. Tiếp đó khóa năm nhất sẽ đi chụp hình kỉ niệm trước cổng trường Kỳ Vương University để được đánh dấu vào album trường. Tầm khoảng sau khi nghỉ ngơi ăn trưa tầm hai giờ chiều thì sẽ đi đăng ký club và giúp đỡ các anh chị khóa trên trang trí lễ chào mừng lúc bảy giờ tối. Năm giờ chiều sẽ diễn ra một lễ chào mừng đầu tiên. Lễ chào mừng thứ hai sẽ diễn ra từ bảy giờ tối đến mười một giờ ba mươi. Như thế đã đủ chưa ạ?》
-《Được rồi, em ngồi xuống đi!》
Aldie hài lòng gật đầu, ra dấu cho cô ngồi xuống. Sở Ánh Nguyệt thở dài, vừa ngồi xuống đã vỗ ngực, thầm khen ngợi bản thân quá xuất xắc.
-《Sao thuộc được hay vậy? Cô đâu có nghe gì mấy?》
Niên Duẫn tò mò khều tay cô, hắn thật không biết cô có tài nghe qua một lần lại không nghiêm túc liền nhớ này. Sở Ánh Nguyệt không trả lời, làm sao cô có thể nói cho hắn biết là bản thân từng đọc qua cảnh này trong truyện gốc ở thực tại rồi chứ?
Cuối cùng lễ khai giảng cũng kết thúc. Vì là ngồi tít bên trong nên cũng không cần vội đi ra sớm, dù sao hội trường thiếu gì lối đi. Sở Ánh Nguyệt buồn ngủ nhắm tịt mắt, ngửa cổ ra đằng sau ngáp một cái lớn. Lười nhát động tay chân đi ra khỏi chỗ mà đến lối ra ngoài.
-《Chị lúc nãy thật cừ nha!》
Sở Hi yêu chiều từ đâu bước tới đằng sau lưng cô vỗ vai. Sở Lãnh, Doãn Thất đi sau lưng cũng trầm trồ trước cô.
-《Ăn may thôi!》
Cô ngáp ngắn ngáp dài bước từng bậc thang. Lại nghĩ đến cảnh bản thân phải thăm quan 2 tòa B D, sân thể dục, hồ bơi, vườn hoa của trường và tỉ tỉ thứ khác mà nhức đầu.
-《Chị! Cẩn thận!》
Sở Ánh Nguyệt chỉ còn một bậc thang là ra tới cửa, ai ngờ lại vô tình bước hụt, cả cơ thể cứ thế ngã ngửa về đăng trước. Cô cam chịu nhắm chặt mắt, tay vô thức bắt chéo thành chữ X chống đỡ cho khuôn mặt trước khi nằm sấp mặt dưới đất
1..
2..
3..
Ơ? Sở Ánh Nguyệt mở mắt ra, nghiêng đầu sang trái phải kiểm tra. Cô bàng hoàng, ngơ ngác và bật ngửa khi thấy bản thân thế mà không té lộn nhào.
-《May quá.. Anh bắt được em rồi!》
Doãn Thất, Sở Hi cùng Sở Lãnh vội vàng ríu rít bên cạnh hỏi cô có làm sao không. Trong lòng họ thầm khó chịu: Phải chi bản thân nhanh tay một chút là được rồi!
Cô nhíu mắt ngước nhìn người đã đỡ mình, ánh nắng gay gắt của sắc trời đã chuyển sang trưa cũng không thể nào che mờ đi khuôn mặt ngút ngàn khí chất của thái tử nước Anh - Alex Vansteze.
-《Ha.. Cảm ơn bro nhé! Mà nay rảnh rang sang thành phố M thế? Không ở Anh chăm lo đất nước nữa à?》
Sở Ánh Nguyệt vội đứng lên từ trong vòng tay rộng lớn của anh, tinh nghịch nháy mắt cảm ơn, tay đấm nhẹ vào vai anh như anh em. Phủi váy chỉnh áo, cô ngơ ngác khó hiểu vì sao sắc mặt anh lại âm trầm như thế. Cô đã cảm ơn rồi mà? Vì sao bọn nhóc này lại nén cười muốn nội thương vậy?
-《Haha.. Em thật khéo đùa! Kỳ Vương University đang có hợp đồng với công ty của gia đình anh nên anh có cơ hội trải nghiệm ở đây vô thời hạn.》
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com