Chương 61: Ai là ai?
Lúc Bạch Sở Hi tỉnh dậy là khoảng 9, 10 giờ sáng. Cậu mắt nhắm mắt mở, khó chịu nghiêng người qua bên trái tránh mấy tia nắng chết tiệt. Trong vô thức muốn choàng cánh tay ôm lấy người kia thì mới phát hiện trên giường sớm chỉ còn một khoảng trống không hơi ấm. Bạch Sở Hi như tỉnh ngủ hẳn, mở to mắt cố nhìn cho rõ, muốn xem thử có phải là mình nhầm lẫn rồi hay không.
-《Chị... cứ như vậy mà bỏ rơi người ta nhanh như vậy sao?》
Nhắm mắt lại cậu thở dài một hơi rồi thu tay về. Điện thoại trên đầu tủ cạnh giường cứ ting ting mấy tiếng, Bạch Sở Hi tò mò nghiêng người ngược lại rồi vươn tay ra mà cầm lấy điện thoại. Thì ra là tin nhắn của Sở Ánh Nguyệt.
“Cục cưng nhỏ, chị phải đi học vội vì sáng nay có tiết nên không thể chào tạm biệt em. Bữa sáng chị đã để sẵn trên đầu tủ chắc em cũng đã thấy rồi, yêu em”
Ôm điện thoại gọn trong lòng ngực, trái tim của Bạch Sở Hi đập loạn hết lên. Hô hấp khó khăn mặt thì đỏ bừng bừng. Quả nhiên là nhiệt huyết tuổi trẻ, chỉ cần một mồi lửa cũng đã đủ khiến cả khu rừng vốn yên ắng trở nên hừng hực bừng bừng lửa.
Phía bên trường học, Sở Ánh Nguyệt lúc này đang bị đẩy mạnh vào bức tường, ngay phòng hóa trang của phòng kịch. Cô mặt lạnh tanh nhìn người anh trai yêu quý của mình, lòng thầm cảm thán anh ta quá lợi hại.
-《Em vì sao lại làm như vậy với tôi?》
Sở Hạ Nguyên lửa giận ngút trời. Tay và mặt mày hắn gân máu đều nổi lên như muốn nói rằng hắn ta đang thật sự nổi điên. Sở Ánh Nguyệt ngược lại không hề có bộ dạng sợ sệt một chút nào, ngoại trừ mất mấy giây bất ngờ ở lúc đầu thì dường như không có gì thay đổi ở cơ mặt cô. Đôi mắt của cô vẫn sâu thẳm, tựa như hồ nước tĩnh lặng không một gợn sóng.
-《Em trả lời tôi đi chứ? Nguyệt... Em làm tôi quá thất vọng rồi!》
Hắn không giữ nỗi bình tĩnh mà cất giọng. Đối với cô, thanh âm ấy vẫn trầm ấm như ngày nào nhưng có lẽ cái cảm giác nặng nề như ngàn tấn đá đè lên thân mình ngay lúc này thì lại là lần đầu cô cảm nhận được từ Sở Hạ Nguyên.
Sở Ánh Nguyệt vẫn như người câm, răng không hề hề mà đáp lời hắn. Tay cô ung dung bắt chéo, đầu ngẩn cao mắt nhìn thẳng vào mắt. Hơi nghiệm lại tình huống một chút thì là mới lúc nãy vừa có tiết trống, tên điên Âu Dương Kỳ thế mà lại biết nên đã ba chân bốn cẳng chạy tới lớp cô mà bảo cô đi xuống sân khấu luyện kịch.
Nào? Cô đã đồng ý đóng kịch đâu?
Không thể phản kháng, Sở Ánh Nguyệt cứ như vậy mấy đi 45 phút của cuộc đời chỉ vào luyện tập vở diễn xàm xí đó. Tập dợt xong thì cũng sắp tới giờ ăn trưa nên đạo diễn đã phân phó mọi người cùng nhau dọn dẹp đạo cụ và không ngờ đến việc cô lại là người dọn dẹp xong cuối cùng.
Lúc đó cảm giác cô như mình vừa bị ai đó buff bẩn* vận may vậy, kiểu mà cô là người dọn ít nhất còn nữ chính là người dọn nhiều nhất thế mà người còn sót lại lại là cô. Thế là vào lúc Sở Ánh Nguyệt đang đóng cửa phòng đạo cụ thì đã xảy ra loại tình huống như ai cũng thấy ngay bây giờ đây.
-《Tôi làm gì anh? Tôi có lắp cam ẩn trong phòng người khác hay máy nghe lén như ai kia sao?》
Sở Hạ Nguyên nhất thời không nói nên lời, chỉ biết trơ mắt nhìn cô. Cô mỉm cười, cúi người lách sang một bên. Bình tĩnh lấy điếu thuốc ra mà châm lửa.
-《Dù sao thì tôi vẫn tốt lành hơn loại người đó. Kiểu mà tự mình đa tình rồi cho rằng ai cũng thích mấy loại hành động biến thái rình mò ấy.》
Cô chậm rãi thả ra một làn khói trắng rồi khoanh tay dựa tường nhìn biểu cảm đặc sắc của hắn. Thật ra cô sớm biết từng góc phòng cô chỗ nào cũng có vài cái cam ẩn hay máy nghe lén, chẳng qua là cô không ngại cho ai đó xem vài cái cảnh xuân với người khác. Nên nhớ cô đã là người lớn rồi. Và cái việc mà làm tình hay ôm ấp ai nói lời mật ngọt đó là quyền công dân của cô. Nếu nói Sở Lãnh lúc trước là kẻ điên thích chơi trò giam cầm thì Sở Hạ Nguyên từ đó tới bây giờ cũng chẳng khác là mấy, có khi còn biến thái hơn gấp ngàn lần.
-《Ai dạy em hút thuốc thế hả? Bỏ ngay!》
Hắn vội đưa tay tính giật lấy điếu thuốc, cô nhíu mày lấy tay trái nhấc điếu thuốc ra xa. Gì đây, gì đây? Tính làm anh trai tốt hay là thẹn quá hóa giận rồi tìm lí do khác đổi chủ đề đây?
-《Nào, bình tĩnh. Nói xem anh đang lấy cái quyền gì ra lệnh cho tôi vậy?》
-《Anh là anh trai của em!》
À? Anh trai sao? Làm gì mà có anh trai nào nhìn trộm hay thậm chí là cưỡng hiếp em gái đâu? Sở Ánh Nguyệt tự cảm thấy nực cười, thuốc đặt lên môi rít thêm một làn khói. Cô tự nhiên, không chút ai ngại thổi vào mặt hắn sau đó làm ra bộ dạng cười ngặt nghẽo.
-《À? Vậy sao? Lại nói, sẽ có anh trai nào ghen chỉ vì em gái lăn qua lăn lại trên giường với người khác?》
-《Anh chỉ là quan tâ-》
-《Suỵt! Chúng ta vốn dĩ không phải là anh em ruột. Càng nói lại càng hài hước đấy anh biết không? Thừa nhận đi, chẳng qua anh đây là không nỡ nhìn vật sở hữu yêu quý của mình rơi vào tay kẻ khác mà thôi!》
Sở Hạ Nguyên như không tin được, lửa giận vì thẹn đã làm hắn không chế nổi, tay sớm giơ lên cao toang tát cô. Sở Ánh Nguyệt đứng thẳng dậy, tay giữ chặt lấy tay hắn mà không kiềm nổi phá lên cười.
-《Anh trai ơi là anh trai. Đêm đó ở bệnh viện của tên đó anh đã làm gì tôi, anh vẫn còn nhớ rõ chứ? Chắc anh sẽ lại càng không quên cái ngày mà anh bắt ép người tôi yêu rồi giam cầm tôi trong chính căn phòng của anh nhỉ?》
-《E-em biết từ khi nào?》
Hắn một vẻ thất kinh. Như làm chuyện xấu nhiều năm bị phát hiện mà mồ hôi đã sớm lấm tấm đầy trán, miệng há hốc không nói thành lời.
-《Dù sao thì họa từ miệng mà ra, tôi mong rằng anh hiểu giới hạn của chúng ta là nằm ở đâu. Tôi không mong sau này phải động tay động chân với anh em trong nhà của mình như lời anh nói. Bye bye, đi trước đây!》
Sở Ánh Nguyệt vẫy vẫy tay chào hắn rồi rời khỏi phòng hóa trang, bỏ mặc hắn vẫn còn đứng ngây ngốc như trời trồng. Thì ra cô đã sớm biết sự thật, bấy lâu nay vốn dĩ hắn chỉ là một con rối rác rưởi nhỏ bé tự mình soạn kịch, tự mình diễn kịch dưới tầm mắt của cô.
-《Ha... a... Em thật sự càng ngày càng khiến tôi u mê, lạc vào mê cũng không có đường ra!》
Sở Ánh Nguyệt bước ra ngoài, ánh nắng chói chang như muốn xuyên qua từng lớp da thịt cô. Nheo mắt lại vì không thích ứng kịp, cô từng bước bước về hướng căn tin. Thả thêm mấy lần khói nữa thì điếu thuốc trên tay cũng dần ngắn lại. Cô nâng mắt thả tàn thuốc vào thùng rác, hút thêm một hơi mới vứt đi.
Lạnh nhạt nhìn áng mây trắng đang trôi lênh đênh không có điểm dừng, đáy mắt cô sóng sánh như đang nghĩ ngợi nhưng cũng nhanh chóng giống kẻ đang ngây ngốc ngắm trời.
Chẳng ai biết lòng ai, cũng chẳng cần ai hay biết.
Suy nghĩ của cô như hạt cát nhỏ bé giữa trời đông, vì rằng dẫu một mai nó có biến mất đi hay xuất hiện trở lại thì trời đông cũng vẫn mãi như vậy - không hề thay đổi. Có lẽ nữ chủ cũng không phải là ngoại lệ.
Dù lúc trước tung hoành ngang dọc hay lúc này phải luôn tỏ ra yếu đuối vụng về thì suy nghĩ của cô luôn chưa từng bị người khác bắt thóp dù chẳng hề che giấu. Hoặc nói vốn dĩ chẳng ai thèm quan tâm đến nó ngoại trừ chính bản thân cô. Ví như...
-《Haha, thôi vậy.》
Sở Ánh Nguyệt tự nhiên bật cười. Sao lại nhớ tới Sở Hạ Nguyên rồi? Quả thật là một ví dụ điển hình. Hình như đa số những tên đàn ông trong thế giới này mà cô từng gặp, được trải nghiệm dường như chưa ai thật sự tốt. Có người được tung hô hoàn hảo, thông minh, tài giỏi. Cũng có người học bác uyên thâm, thâm tình nặng trịch. Nhưng có mấy ai đầu óc thật sự bình thường, tỉnh táo?
Những kẻ đó hoặc là đem cái tôi, cái cảm xúc thiếu thốn của mình ra trước rồi tỏ vẻ thâm tình, hoặc là ương ngạnh ép buộc người khác dù rằng mình chỉ vừa nhất thời say nắng, có cảm giác khác lạ.
Điểm chung cơ bản nhất vẫn là không quan tâm ai, mặc kệ suy nghĩ của người khác và rồi coi họ là con búp bê không có tri giác mà mặc sức giam cầm, chà đạp.
Thật may khi cốt truyện được thay đổi. Nhân vật dù không thức tỉnh ý thức 100% nhưng cái đầu, cái óc có lẽ đã được đặt đúng vị trí, đã được xài đúng mục đích.
Đôi mắt Sở Ánh Nguyệt trong vài giây như đã nhìn thấy hình ảnh của từng người mà cô từng gặp, sau lưng họ không còn là một màu hào quang đen tối bao trùm lên.
Mặt trời ở phương nam đã bừng sáng, tâm tư ai liệu đã thấu cho ai?
——————————
<Đôi lời bên cốt truyện>
Sở Hạ Nguyên lúc đầu được tạo dựng bởi kiểu người mà tôi thích, có lẽ lúc đó khoảng 2017 2018. Và càng lớn càng lớn dần thì khi nhìn lại, không biết từ khi nào tôi đã không thể chấp nhận nổi chấp niệm của y trong từng chương chuyện dù rằng chính tôi là người tạo ra y.
Tẩy trắng một người thì dễ nhưng chỉ còn 9 chương là đạt mốc 70 như dự tính thì liệu có còn kịp? Tôi đã tự hỏi mình rất lâu, rất lâu. Tất nhiên không chỉ riêng y mà là tất cả các nam chính còn lại cũng cần phải có một thứ gọi là đất diễn.
Nhưng thật sự đến giây phút này đây - hiện là ngày 17 tháng 2 năm 2022, tôi không thấy một ai thật sự xứng đáng với nữ chính dù rằng có vài người tôi thật sự đã và đang dốc lòng tẩy trắng.
Tam quan vặn vẹo. Tâm lý bệnh hoạn. Hành động bốc đồng.
Alex tốt? Ừm, không phủ nhận nhưng thiếu gì đó.
Bạch Sở Hi yêu nữ chính cuồng si? Vẫn thiếu.
Bạch Doãn Thất chưa từng làm hại cô? Chậc, vẫn như vậy.
Dương Tiểu Thần thì tôi quên mạch truyện rồi.
Sở Lãnh dù rằng là nhân vật tôi yêu thích nhất, dốc lòng tẩy trắng nhưng chưa đủ
Sở Hạ Nguyên ngoại trừ ép buộc, giam cầm, đùn đẩy trách nhiệm thì còn có gì?
Khúc Kì Khang mờ nhạt đến độ một chút cũng không đọng được gì trong đầu óc tôi.
Tư Tuyền Lam ngoại trừ cái danh bồ cũ nữ chính thì cũng chỉ mới xuất hiện
Tổng kết lại thì còn sót ai không? Có lẽ đã đủ nhưng có điều vốn dĩ ngay từ ban đầu tôi đã lựa chọn cho mình một chiếc áo quá rộng, chỉ vì cái hứng thú nhất thời mà viết nên câu truyện này rồi lại không đủ sức may vá nó.
Đoạn đường vừa trải qua nói ngắn thì cũng không ngắn, mà nói dài thì cũng không dài. Chúng ta đã gần chạm đến đích.
2017 – 2022. 5 năm trôi qua như một giấc mơ trưa, chỉ vừa chợp mắt mê mang đã mơ hồ tỉnh dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com