Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27. Sau khi sống lại, mỗi ngày tôi đều đội nón xanh cho tra nam (H+)




Mỗi ngày của Trạch Hy bắt đầu bằng một trận "vật lộn."

Thẩm Uyên vẫn vậy, vẫn là tổng tài cao ngạo lạnh nhạt không nói nhiều lời yêu thương, vẫn thích dùng sức mạnh áp chế cậu.

Buổi sáng nếu Trạch Hy không kịp xuống giường liền bị hắn đè chặt, chơi đến bò ra giường. Cơ thể alpha của hắn sinh ra để ép buộc cậu, mùi pheromone nam tính quấn lấy làm đầu óc cậu choáng váng.

Có hôm, hắn cố ý đè cậu xuống sofa phòng khách, bên cạnh có thể nghe người làm dọn dẹp. Cậu chỉ kịp kêu lên "Đừng... người ta nghe bây giờ!" miệng liền bị bịt kín. Cũng không biết cậu nghĩ thế nào mà cho rằng mình có thể dừng hắn, đây là Thẩm Uyên đó, Thẩm Uyên. Hắn có thể đụ cậu mà không sợ cả thế giới nghe. Đụ cậu như hắn sở hữu cậu, đụ cậu như cả đời này cậu chỉ thuộc về mỗi hắn.

"Mặc kệ, đây là nhà tôi, tôi tuỳ ý làm cái tôi muốn. Tôi thích họ nghe thì sao, tôi muốn họ nghe cậu rên rỉ dâm đãng, nghe để biết cậu là của tôi, vĩnh viễn của một mình tôi."

Trạch Hy nghe vào tai, tức giận thật sự, tức vì hắn nói không sai. Cảm giác bị người đàn ông này khống chế, bị chơi đến hai chân run lẩy bẩy, tâm trí chẳng còn chỗ cho suy nghĩ nào khác ngoài dương vật to lớn đang cắm sâu.

Đôi khi, sau một trận mây mưa kéo dài cả tiếng đồng hồ, hai người nằm song song. Thẩm Uyên vươn tay ôm lấy cổ Trạch Hy, kéo sát vào lòng mình, không nói gì, nhưng ánh mắt tối sâu hiện lên thứ gì như độc chiếm. Có những ngày, hắn ghen điên cuồng, chỉ cần thấy Trạch Hy cười nói với đầu bếp hay người làm trong nhà, liền đè cậu làm, không hỏi cũng không cho phép cậu nói lý do.

"Tôi chưa từng gặp ai lẳng lơ như cậu, Trạch Hy. Bị chơi thành dâm đãng thế này rồi mà còn muốn cười với người khác?"

Tàn nhẫn mạnh bạo như thế, nhưng mỗi lần làm xong, Thẩm Uyên lặng lẽ lau người, bôi thuốc cho cậu, mỗi đêm ôm cậu ngủ đến sáng. Không ai biết hắn mệt mỏi thế nào, cũng không ai biết, hắn mới là người sợ mất Trạch Hy nhất.

Có những đêm, Trạch Hy mơ thấy đời trước, lần nào cũng kết thúc lúc mình chết, khóc đến run rẩy. Thẩm Uyên không hiểu gì vẫn ôm cậu, hôn lấy nước mắt của cậu:

"Có tôi ở đây, đừng sợ."

Lời hắn không chút đường mật, nhưng là thứ duy nhất cho Trạch Hy cảm giác an toàn. Cậu không yêu hắn như ngày xưa, nhưng chỉ cần khuôn mặt hắn, cơ thể hắn, mùi pheromone quẩn quanh tràn ngập trong phổi, Trạch Hy biết, chính mình mãi mãi không thể rời đi.

-

Quan hệ với Tử Du hoàn toàn là một thế giới khác – dịu dàng, đầy sức sống, như lốc xoáy cuốn qua đời sống nhàm chán của cậu. Nếu Thẩm Uyên là gông xiềng và địa ngục khoái lạc, thì Tử Du giống như cún nhỏ quấn quýt bên chân, chỉ cần cậu về nhà là bám lấy như cái đuôi nhỏ, mắt xanh lục xinh đẹp động lòng người.

Tử Du còn rất trẻ, so với Trạch Hy, đứa nhỏ này chỉ mới bước vào đại học, nhưng mỗi ánh mắt, nụ cười, từng cái ôm của hắn lại tràn đầy nhiệt tình và mê luyến của một người đàn ông trưởng thành thầm yêu chính mình nhiều năm. Lên giường càng giống như có nhiều kinh nghiệm. Sẽ biết đâm vào chỗ nào cậu sướng nhất, làm ở đâu Trạch Hy sẽ rên rỉ nhiệt tình.

"Lại đây với tôi một chút đi, tôi nhớ anh lắm rồi," Tử Du nói, tay kéo cậu vào lòng, cằm cọ lên vai cậu, hít lấy mùi hương quen thuộc chính mình không bao giờ thấy đủ.

Mỗi lần gặp nhau Tử Du đều muốn cậu dành hết chú ý cho hắn. Hắn thích nắm tay, thích dụi mặt trên cổ cậu, thích tháo tung nút áo rồi vùi mặt vào ngực cậu.

"Anh có biết tôi thích anh đến mức nào không? Là thích đến muốn giam anh lại, vĩnh viễn cầm tù anh, nếu một ngày anh từ chối tôi, tôi sẽ bắt anh thật đó, mỗi ngày đều đụ anh đến khi anh không từ chối nổi nữa thì thôi."

Lời vừa đáng sợ vừa nũng nịu, nghe qua tai Trạch Hy chẳng hiểu sao có chút lãng mạn.

Dù con sói này không đùa, nếu không từ đầu đã không dùng sức mãnh cưỡng bức uy hiếp cậu.

Tử Du trên giường là một loại tư vị khác. Khi hắn làm tình, mọi động tác đều hướng về việc khiến Trạch Hy cảm thấy dễ chịu nhất:

"Có thích không, Hy? Có muốn tôi nhẹ hơn không?"

Nếu cậu lắc đầu, hắn sẽ cúi xuống liếm mút giữa hai chân cậu, đến khi Trạch Hy không chịu được nữa, ngượng ngùng rên rỉ, hắn mới ôm cậu thật chặt, cẩn thận tiến vào: "Nhìn anh đáng yêu thế, thật chỉ muốn giấu cho mình tôi nhìn."

Tử Du là ngọt ngào đời trước Trạch Hy chưa từng dám mơ tới, ngọn gió mát cho trái tim đã chết một lần của cậu.

Thật sự, nếu biết sói con này đáng yêu như thế, đời trước cậu đã dành thời gian với hắn nhiều một chút.

Chỉ là bây giờ biết, không nên nói cho hắn, nếu không sói con liền cao ngạo tới trời.

-

Lục Tinh Nhiên—mặt ngoài là tổng giám đốc nhã nhặn điềm đạm, với người khác sẽ giữ khoảng cách, chỉ một cái nhíu mày cũng đủ làm phòng họp im bặt. Hắn thế nhưng khi đối mặt với Trạch Hy hoàn toàn lột xác: xuống giường dịu dàng cấm dục, lên giường càng dâm tục mất khống chế bấy nhiêu.

Gã đàn ông này yêu cậu, si mê cậu, cả khi làm tình cũng mang theo vài phần thành kính, điên cuồng.

Với người khác, Lục Tinh Nhiên mãi mãi là tảng băng lạnh lùng không thể chạm tới, nhưng với Trạch Hy, hắn chỉ là một người đàn ông bình thường—chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, một động chạm rất khẽ. Trạch Hy khiến hắn hoàn toàn lộ ra bản chất. Trạch Hy rất thích trêu hắn, đặc biệt là giữa công sở, giữa đám đông, giữa những buổi họp dài lê thê. Một tin nhắn lơ đãng, một tấm ảnh trêu chọc, một cái chạm chân dưới gầm bàn—cậu biết rõ mỗi lần như vậy, Lục Tinh Nhiên đều căng người kiềm chế, đôi tai đỏ lên, đường gân trên mu bàn tay nổi rõ cực kỳ.

Có lần đang họp, Trạch Hy nhắn qua: "Tối nay muốn gặp sếp rồi, hay là gặp người lạ trong khách sạn thì tốt hơn?"

Lục Tinh Nhiên nhìn điện thoại, sống lưng lập tức thẳng tắp, mặt ngoài nghiêm chỉnh nghe báo cáo, dưới bàn đã cứng đến phát đau, lần tay chặn chân cậu. Trạch Hy lúc ấy cố tình nghiêng người, chân trần lạnh lẽo vuốt ve cổ chân hắn, làm Lục Tinh Nhiên lặng lẽ nuốt nước bọt, suýt chút nữa mất kiểm soát giữa phòng họp.

Với hai người kia, Trạch Hy thực yếu ớt dễ khống chế. Nhưng trước Lục Tinh Nhiên, cậu nắm toàn bộ quyền chủ động. Cậu muốn đùa bỡn thì đùa, muốn dằn vặt thì dằn vặt. Chỉ cần hơi nũng nịu bảo: "Cái ảnh hôm nọ cậu xoá đi, tôi không muốn ai biết đâu..." Lục Tinh Nhiên lập tức cưng chiều nhường cậu:

"Tôi yêu em như vậy, sao nỡ làm hại em? Chỉ cần em muốn, tôi đều nghe hết."

Tình dục với Lục Tinh Nhiên, từ phòng họp, thang máy cho đến phòng nghỉ—nơi đâu cũng lưu lại dấu vết hai người. Cái cảm giác nguy hiểm xen lẫn kích thích, chỉ cần sơ sẩy sẽ bị người ta bắt gặp, càng làm hai người điên cuồng.

Mỗi lần ở công ty, chỉ cần nhìn thấy cậu Lục Tinh Nhiên liền muốn kéo vào phòng nghỉ khoá cửa lại mà đụ. Đôi khi Trạch Hy cố tình để lại một dấu hôn mờ trên cổ hắn, hoặc bôi một chút son môi lên sơ mi trắng, hẹn chiều về nán lại chút. Lục Tinh Nhiên hôm đó như ngồi trên lửa, vừa thấp thỏm vừa vui vẻ cả ngày.

Trước mặt thiên hạ, Lục Tinh Nhiên có thể là tổng giám đốc lạnh lùng, nhưng khi ở bên Trạch Hy, hắn chỉ là một kẻ si dại, cam lòng bị cậu dắt mũi đến tận cùng.

Cái vòng luẩn quẩn giữa bốn người vừa rối rắm vừa mập mờ, càng dấn sâu thì càng không dứt ra nổi.

Thẩm Uyên, từ đầu cho rằng Trạch Hy dâm đãng mở chân cho Alpha khác, nên hắn vừa chiếm được người liền ra sức giày vò, dùng lời lẽ độc địa vặn vẹo, hạ nhục cậu. Nực cười là nguyền rủa của hắn trở thành sự thật, bởi cuối cùng Trạch Hy cũng bị ba người đàn ông khác nhau đưa lên giường, mỗi người lại cho cậu một vị trí, một cảm giác khác biệt hoàn toàn.

Tử Du thì khác, biết rõ vị trí Thẩm Uyên, lại không biết Lục Tinh Nhiên mờ ám với cậu. Nghĩ ngoài mình và Thẩm Uyên chẳng còn ai khác. Mỗi lần phát hiện dấu vết Lục Tinh Nhiên để lại, chỉ nghĩ Thẩm Uyên không biết nặng nhẹ.

"Chồng anh cũng thật mạnh tay, sao có thể làm đến mức này."

Lục Tinh Nhiên là người duy nhất đứng ngoài nhìn rõ toàn bộ thế cờ.

Thẩm Uyên, Lục Tinh Nhiên không thèm đếm xỉa, hắn biết Thẩm Uyên là quá khứ, là vết sẹo không lành trong lòng Trạch Hy. Nhưng Tử Du, hắn không thể không khó chịu.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng thực sự rất muốn dùng quyền lực của mình xoá sạch mọi dấu vết của Tử Du, muốn phá huỷ tất cả những gì Tử Du có—sự nghiệp, thanh danh, thậm chí là cả cuộc đời—chỉ để giữ Trạch Hy cho riêng mình. Nhưng hắn không làm được, bởi hắn biết, chỉ cần động vào Tử Du, Trạch Hy sẽ không bao giờ tha thứ.

Quan hệ giữa bốn người, càng lún sâu, càng giống xiềng xích trói chặt, không ai có thể dứt ra.

Ai cũng tưởng mình ở thế tốt, rốt cuộc đều là kẻ mắc kẹt.

Chỉ Trạch Hy, mỗi ngày vô lo vô nghĩ tận hưởng cuộc sống. Mới là người thắng cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com