Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38(H): Chỉ có tôi là không thể, đúng không?

Dịch đặc quánh, ấm nóng trào ra liên tục, từng đợt, từng đợt đánh thẳng vào sâu trong lồn. Những thớ thịt ẩm ướt, căng chặt đói khát quấn chặt lấy cặc Khổng Vọng Trạch, như thể đang trên đường đến cõi cực lạc. Hắn gần như cương cứng trở lại ngay lập tức.

Khổng Vọng Trạch thở hắt ra hơi nóng, bám chặt lấy vòng mông mềm mại của Nguyễn Vân. Cánh tay rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, hắn dễ dàng bế bổng thiếu niên lên.

"Anh muốn làm gì!" Cảm giác lơ lửng khiến tim Nguyễn Vân hẫng một nhịp. Cậu vô thức ôm chặt cổ hắn, con cặc bên trong vẫn không ngừng sưng to, thúc thẳng vào sâu trong.

Quy đầu nảy lên, cọ xát vào vách thịt mềm mại. Lối vào vừa mới xuất tinh lại bắt đầu rục rịch, dịch từ sâu bên trong chảy ra không ngừng, ngứa ngáy khó chịu, thậm chí cả lỗ đít cũng tê dại.

"Sau này đừng làm những chuyện đó nữa," Khổng Vọng Trạch vừa nói, giọng trầm đục, vừa nắm lấy mông Nguyễn Vân, vừa thúc đẩy lên xuống.

Quá nhiều nước dâm tiết ra, đọng lại trong lối vào, tạo ra tiếng 'phụt phụt' mỗi khi ra vào. Vùng mông trắng nõn bị thúc đến đỏ ửng, chất lỏng văng tung tóe quanh nơi giao hợp, nhầy nhụa vô cùng.

"A... Chuyện... chuyện gì cơ... Ha a..." Nguyễn Vân hoàn toàn bị nhấc bổng lên, hơi thở dồn dập đến mức nói chuyện cũng khó khăn. Đôi chân dài mảnh khảnh quấn chặt lấy vòng eo săn chắc, mạnh mẽ của hắn, sợ mình không cẩn thận sẽ ngã xuống.

Khổng Vọng Trạch liếm láp cái cổ trắng ngần của cậu, mút ra những dấu hôn đỏ thẫm như hoa hồng, rồi bất mãn nói: "Dù là để tiếp cận tôi, cũng không cần làm cái chuyện bán đứng thân thể như vậy. Sau này đừng liên lạc với Liễu Tây Quyện nữa."

Từng chữ hắn nói ra, Nguyễn Vân đều nghe hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau thì lại khó hiểu như đọc bách khoa toàn thư.

Cái gì mà bán đứng thân thể? Liên quan gì đến Liễu Tây Quyện? Còn nữa, ai thèm tiếp cận hắn chứ!

Nguyễn Vân cắn mạnh vào vai rộng của hắn. Da chắc thịt dày khiến Khổng Vọng Trạch không có phản ứng gì đáng kể, nhưng răng của Nguyễn Vân thì suýt rụng. Cậu ngước đôi mắt ướt đẫm lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Đôi mắt linh động trong veo như nai con trong rừng, ánh mắt hờn dỗi như vậy khiến tim Khổng Vọng Trạch tan chảy. Cặc bự chôn sâu trong cơ thể cậu đau nhức đến cứng đờ. Hắn siết chặt lưng cậu, tăng nhanh cả tốc độ lẫn lực đạo ra vào. Mỗi cú thúc như muốn xuyên thủng chiếm hữu hoàn toàn.

"A... A... Đừng chạm vào chỗ đó... A..." Nước mắt Nguyễn Vân không ngừng tuôn ra. Lỗ nhỏ căng đầy, vừa ê ẩm vừa sưng tấy, đáng thương chịu đựng cuộc ái ân thô bạo.

"Chỗ này là chỗ nào vậy?" Khổng Vọng Trạch mơ hồ thốt lên sự nghi hoặc trong lòng. Hắn chỉ cảm thấy mình vừa tiến vào một nơi còn mềm mại hơn, mà sao trong lồn lại còn có một cái miệng nhỏ thế này?

Không chút do dự, cú thúc bất ngờ xuyên qua nó khiến thiếu niên rên rỉ liên tục. Móng tay cậu cấu sâu vào phần thịt lưng Khổng Vọng Trạch. Một phần cặc bự mạnh mẽ tiến vào, nhưng bên trong thực sự quá chật hẹp, ôm chặt lấy quy đầu của hắn. Sự ẩm ướt nóng bỏng chưa từng có khiến toàn thân hắn sảng khoái.

Cuối cùng khi nhận ra đây là đâu, Khổng Vọng Trạch vui mừng khôn xiết, kích động hôn loạn lên đôi môi mềm mại, thơm tho của Nguyễn Vân, "Vợ ơi, em còn có tử cung nữa sao? Có phải sẽ mang thai con của tôi không? Mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn nhé."

Con cái con khỉ gì, đăng ký cái đéo gì!

Nguyễn Vân chỉ có thể thầm mắng trong lòng, nhưng cơ thể cậu đã hoàn toàn mềm nhũn vì khoái cảm dâng trào. Cậu chỉ có thể rên rỉ ngọt ngào, da thịt trắng nõn mịn màng phủ một lớp ửng hồng nhàn nhạt. Đôi mắt cậu mơ màng, ngập trong hơi nước. Bụng dưới càng lúc càng nóng, một luồng nhiệt mạnh mẽ dâng lên. Khi ngửa đầu rên rỉ, vùng kín nhanh chóng co bóp liên hồi, vô số dịch tiết trào ra, cùng với con cặc cương cứng nín nhịn bấy lâu, cả hai cùng đạt tới cao trào.

"A... A..." Mọi dây thần kinh trên cơ thể Nguyễn Vân đều tập trung vào một điểm duy nhất. Các ngón chân hồng hào cuộn tròn, đùi co giật run rẩy liên tục. Đây là sự thỏa mãn sâu sắc từ tận đáy lòng.

Thấy vậy, Khổng Vọng Trạch cũng bắt đầu những cú thúc cuối cùng. Ôm lấy thiếu niên mềm mại, hắn điên cuồng thúc vào, nhanh chóng cọ xát vào vách thịt mềm mại, nhạy cảm. Trong một tiếng rên rỉ, hắn đã phá vỡ cửa tử cung mềm mại, bắn toàn bộ tinh dịch vào bên trong, khiến phía duới co thắt run rẩy dữ dội.

Sau khi bắn tinh xong, Khổng Vọng Trạch cúi đầu nhìn hai núm vú mềm mại trên ngực Nguyễn Vân, chúng hồng hào đẹp đẽ như hoa anh đào. Hắn đã thèm khát hai nụ hoa nhỏ cương cứng này từ lâu. Yết hầu chợt khô khốc, hắn căng thẳng cúi xuống gần ngực Nguyễn Vân, từ từ vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái lên núm vú.

Trong đầu Khổng Vọng Trạch như lại có vô số pháo hoa bùng nổ. Hương vị đúng như hắn dự đoán, vô cùng co giãn. Hắn phấn khích ngậm trọn núm vú, mùi hương sữa tắm ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.

Ngậm núm hoa trong miệng, hắn vừa mút vừa hút, liếm cho hai cái núm càng thêm sưng to. Núm hoa cương cứng như viên đá nhỏ, vừa mềm mại vừa đàn hồi, hương vị tuyệt vời lan tỏa trong miệng. Hắn mút núm vú như một đứa trẻ đang bú sữa, lưỡi không ngừng cuốn lấy núm vú mà hút, tạo ra những tiếng 'chụt chụt' ái muội vang vọng. Hắn còn không ngừng đâm vào lỗ ti đầy mê hoặc.

"Ư... Anh đừng liếm nữa..." Nguyễn Vân đẩy nhẹ cái đầu tóc xù đang vùi vào ngực mình ra. Cái hành động liếm ngực này khiến cậu thấy hơi khó nói.

Cậu thật sự không hiểu mấy người đàn ông này. Cậu đâu có ngực, ngoại trừ hai nụ hoa nhỏ sau mấy tháng bị mút liếm có hơi to ra một chút, thì hoàn toàn giống ngực đàn ông bình thường, chẳng có gì khác biệt. Vậy mà sao lại liếm hăng say đến thế? Quá đáng hơn nữa, quan trọng là cậu còn có phản ứng, chỉ mới liếm một lát mà bên núm vú bị bỏ quên kia đã ngứa ran lên rồi.

Mãi cho đến khi cả hai bên vú đều sưng đỏ, Khổng Vọng Trạch mới lưu luyến buông ra, ôm chặt Nguyễn Vân đi tắm rửa lại một lần nữa.

Lau khô vệt nước, rồi bế cậu lên giường, Khổng Vọng Trạch ôm lấy eo Nguyễn Vân, thần thần bí bí vuốt ve bụng dưới của cậu, "Ở đây có phải đã có cục cưng của tôi rồi không?"

Nguyễn Vân trợn mắt trắng dã: "Bị ngu à."

Khổng Vọng Trạch như thể tai tự động lọc bỏ những lời chửi rủa, thản nhiên nói: "Cái lỗ phía sau kia mình chưa thử vào. Mai chúng ta thử nhé?"

Nếu có thể, hắn muốn thử ngay bây giờ. Trong mắt Khổng Vọng Trạch ngập tràn sự mong đợi.

"Mơ đẹp quá ha, giờ thì cút ngay cho ông!" Nguyễn Vân bảo vệ hoa cúc nhỏ của mình, giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

Cậu hiếm khi dùng cửa sau, chủ yếu vì Nguyễn Vân không thể chấp nhận việc bị chọc cúc. Việc chấp nhận cửa trước cũng chỉ vì nhu cầu sinh lý, quan trọng là trong thâm tâm Nguyễn Vân luôn cho rằng mình là một người đàn ông bình thường.

Giống như cái "meme" nổi tiếng trên mạng trước đây: "Nếu đổi giới tính bạn sẽ làm gì?" — Bình luận hot nhất là: "Cho anh em sướng cái đã."

Nguyễn Vân cảm thấy mình cũng ở trong trạng thái đó, nên phía trước thì chơi thoải mái, nhưng cái lỗ phía sau thì kiên quyết bảo vệ.

"Em không phải đồng tính luyến ái sao?" Khổng Vọng Trạch hơi ngạc nhiên vì phản ứng của Nguyễn Vân lại lớn đến vậy.

"Mẹ nó ai là đồng tính luyến ái!" Nguyễn Vân nói xong lại thấy không ổn. Cậu có thể chấp nhận đàn ông, giờ lại tự mâu thuẫn. Cậu vội vàng lái sang chuyện khác: "Trên mạng còn nói anh với Kiều Niệm là một cặp chó gay đó."

"Sao có thể!" Khổng Vọng Trạch nói xong, vẻ mặt lại hèn hạ lia mắt đánh giá Nguyễn Vân: "Có phải em ghen tị không?"

Nguyễn Vân: "...Tôi ghen với mẹ của anh đấy!"

Cái loại đàn ông tự tin thái quá này rốt cuộc là từ đâu mà ra vậy?

Khổng Vọng Trạch kéo Nguyễn Vân vào lòng, hít hà mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cậu. Hắn cố tình hạ giọng giải thích: "Tôi với Kiều Niệm biết nhau mười mấy năm rồi, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chẳng khác gì anh em ruột. Mấy cái tin đồn nhảm trên mạng toàn là của mấy đứa hủ nữ giai đoạn cuối, thấy hai thằng con trai là cứ phải gán ghép."

"Ai thèm nghe mấy cái đó!" Nguyễn Vân muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng Khổng Vọng Trạch khỏe quá. Cậu vùng vẫy nửa ngày chỉ thêm mệt còn bị đổ mồ hôi, đành bực bội bỏ cuộc.

Cậu có hứng thú méo đâu cơ chứ!

Khổng Vọng Trạch vẫn chìm đắm trong việc kể chuyện cho Nguyễn Vân: "Em có biết Kiều Niệm hồi xưa thấp hơn tôi cả cái đầu không? Vừa gầy vừa bé, y hệt em bây giờ ấy. Thế mà vừa mới lên cấp ba, địt mẹ, không biết ăn cái gì mà qua kỳ nghỉ hè cái là cao vọt lên!"

"Con mẹ nó anh nói ai vừa gầy vừa bé hả!" Nguyễn Vân hận không thể lột da tên khốn này, lại tiếp tục vùng vẫy một cách vô vọng.

"Em lớn rồi, chắc sẽ không cao thêm nữa đâu," Khổng Vọng Trạch nhéo má cậu một cái. Da cậu mềm mại, mịn màng, cảm giác rất thích tay. Hắn thì thầm hạ giọng: "Nói nhỏ với em, trước Carnival, tôi vẫn luôn gọi em là thằng ngu."

Nguyễn Vân: "...Tao địt thằng cha mày! Bỏ tay ra ngay!"

"À, nói đi nói lại, khi nào chúng ta đăng ký kết hôn? Hay là trước Tết tôi đưa em về nhà gặp bố mẹ tôi nhé?"

Khi Bạc Tư Yếm nhìn thấy tin nhắn WeChat, anh vừa mới tắt livestream. Anh không chờ được Nguyễn Vân ở quảng trường, nên sau khi tiếc nuối bỏ về nhà, anh đã phát trực tiếp lại, coi như bù đắp cho việc sủi stream hôm nay.

[ Nguyễn Vân: Anh bị đần à? Không có chuyện gì tự nhiên bày đặt tỏ tình cái đéo gì! ]

Phía sau là liên tục hơn mười cái sticker biểu cảm tức giận.

Bạc Tư Yếm khẽ cười. Sau khi lặng lẽ lưu lại mấy cái sticker của Nguyễn Vân, anh đứng dậy ra cửa.

Tại sao Nguyễn Vân lại gửi tin nhắn mắng anh? Điều đó chứng tỏ trong lòng cậu đã bắt đầu dao động rồi.

Đứng trước cổng lớn đối diện, anh nhẹ nhàng gõ vài cái.

Giờ đã khá muộn, nhưng Bạc Tư Yếm nắm rõ lịch sinh hoạt của Nguyễn Vân, nên không sợ làm phiền giấc ngủ của cậu.

Một lát sau, cửa mở.

Bạc Tư Yếm nở nụ cười chuẩn mực nhất, nhưng nụ cười đó ngay lập tức đông cứng lại trên môi.

Người mở cửa không phải là Nguyễn Vân, mà là một thanh niên lạ mặt.

Chàng thanh niên cao lớn, tuấn tú, đường nét rõ ràng, để trần nửa thân trên để lộ vóc dáng đẹp, cơ bắp săn chắc nhưng không hề thô kệch. Quan trọng hơn, trên người hắn có rất nhiều dấu vết.

Giống như vết móng tay cào.

Bạc Tư Yếm không phải kẻ ngốc, anh hiểu rõ những vết cào đó có ý nghĩa gì.

"Cậu là ai?" Bạc Tư Yếm hỏi với ánh mắt lạnh băng, giờ đây hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài của anh.

"Tôi là chồng ẻm, còn anh là ai? Có chuyện gì không?"

Chàng thanh niên này rõ ràng có đầu óc hơn người lần trước, hắn cảnh giác nhìn Bạc Tư Yếm.

Dù sao, việc gõ cửa vào giờ này thì ai cũng sẽ nghi ngờ.

Bạc Tư Yếm cười tự giễu: "Giúp tôi nhắn với em ấy, tôi từ bỏ."

Từ đầu đến cuối, chỉ có mình anh là kẻ ngốc. Lần đầu còn có thể tự lừa dối mình, nhưng đến lần thứ hai, dù Bạc Tư Yếm chưa từng yêu đương cũng hiểu rằng đời tư của Nguyễn Vân có lẽ phức tạp hơn anh tưởng.

Về đến nhà, Bạc Tư Yếm mở một lon bia lạnh, dốc cạn. Anh càng nghĩ càng bực bội. Rất lâu sau, anh lại mở WeChat và gửi một tin nhắn nữa:

[ Chỉ có tôi là không thể, đúng không? ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com