Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Vụng trộm

Gần hai năm không về nhà, Nguyễn Vân cứ nghĩ cha mẹ sẽ đánh chết mình. Vậy mà khi đã bình yên trải qua ngày hôm nay, cậu vẫn còn có chút không thể tin được.

Sau khi bị buộc phải tách ra khỏi Kiều Niệm, Nguyễn Vân vừa định đi xem những món bảo bối mình từng trốn giấu trong phòng có bị dọn đi chưa, thì cha mẹ ruột của cậu đã hùng hổ bước đến, tay cầm một cây chổi lông gà.

Nguyễn Vân nhìn chằm chằm cây chổi lông gà quen thuộc, trong lòng thót lại, sống lưng lạnh toát: "Mẹ... Cha... Hai người sẽ không đánh thật chứ..."

Cha Nguyễn nén giận cả ngày cuối cùng cũng bùng nổ. Ông vung chổi lông gà, vừa gầm gừ vừa đuổi theo Nguyễn Vân.

"Thằng ranh con gan to rồi đúng không, dám bỏ học, còn đua đòi bỏ nhà đi, cha mày thấy mày chính là thiếu đòn! Con mẹ nó mi muốn chọc tức chết bọn tao à!"

Cây chổi lông gà này có thể nói là bảo bối quan trọng của gia đình cậu. Cứ như vậy, Nguyễn Vân từ nhỏ đã nghịch ngợm, ba ngày hai bữa lại bị đánh một trận, tất cả đều nhờ công lao của món đồ này.

"Con lớn thế này rồi mà cha còn đánh con! Mẹ ơi, mẹ cứu em!" Nguyễn Vân vừa chạy trốn vừa không ngừng kêu la.

Trong chốc lát, căn phòng trở nên hỗn loạn, gà bay chó sủa. May mắn là nhà cậu khá lớn, hiệu quả cách âm tốt, nếu không Kiều Niệm ở dưới lầu chắc chắn đã nghe thấy tiếng kêu cứu thảm hại và mất mặt của cậu rồi.

Dù sao thì thể diện vẫn phải giữ.

"Mày còn dám nhắc đến tuổi tác à? Nói chuyện yêu đương, còn dám đưa về nhà, hôm nay tao không đánh chết mày thì không phải thằng cha mày!" Cha Nguyễn vừa nghĩ đến cái dáng vẻ yếu đuối của Kiều Niệm là cơn giận lại bùng lên. "Nó có biết mày bao nhiêu tuổi không hả? Đúng là đồ mặt người da thú, dụ dỗ trẻ vị thành niên!"

Nguyễn Vân trốn sau lưng mẹ, thò cái đầu ra: "Con đã thành niên rồi mà."

Bà Nguyễn nãy giờ im lặng không nói gì, lúc này cũng hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng tôi không biết, ông chẳng phải là thấy thằng bé kia không vừa mắt sao? Tôi thấy thằng bé đó rất tốt mà."

Vợ vừa lên tiếng, cha Nguyễn có chút chùn bước, nhưng vẫn cố cãi: "Nó tốt chỗ nào? Cứ như một thằng công tử bột, so với tôi còn kém xa!"

"Anh câm miệng đi! Toàn thân anh có điểm nào hơn người ta đâu? Lớn lên tuấn tú không nói lại còn hiểu lễ phép, còn là sinh viên đại học trọng điểm nữa," Mẹ Nguyễn lườm một cái.

Cha Nguyễn tức đến nỗi mặt đỏ bừng như gan heo, ấn tượng về Kiều Niệm càng tệ hơn. Quả thực là một hồ ly tinh nam, mới quen chưa đầy một ngày mà đã mê hoặc mẹ Nguyễn đến vậy.

"Dù sao tôi rất thích thằng bé này," Mẹ Nguyễn tuyên bố, quay sang nói với Nguyễn Vân: "Cục cưng, con cứ quen nó trước đi, dù sao con còn trẻ, nếu không hợp thì sau này tìm người khác là được."

Bà không muốn thấy Nguyễn Vân sau này cũng giống mấy anh chị lớn của cậu, lớn tuổi rồi mà vẫn độc thân.

Thêm nữa, mẹ Nguyễn nhìn người rất chuẩn. Bà vừa nhìn đã có thiện cảm với chàng trai này, qua cuộc đối thoại cũng hiểu được hoàn cảnh gia đình, điều kiện và tính cách của đối phương.

Mọi thứ đều rất vừa lòng bà, mấu chốt là bà còn nhìn ra được đứa trẻ này thật lòng thích con trai bà.

Nguyễn Vân tròn mắt.

Cậu thật sự không ngờ mẹ mình lại vừa lòng Kiều Niệm đến vậy.

"Mẹ, thật ra chúng con còn chưa yêu nhau," Nguyễn Vân chính miệng dập tắt ảo tưởng của mẹ mình.

Lời này vừa thốt ra, cha Nguyễn liền cao hứng: "Chưa yêu nhau à, vậy thì tốt quá, tốt quá rồi!"

Mặt mẹ Nguyễn lập tức đen lại: "Con nói cái đéo gì thế? Hai năm biệt xứ, lần này về nhà lại dẫn nó về, còn nói với bà đây là hai đứa không yêu nhau à? Trước mặt tất cả họ hàng sao không giải thích đi!"

Với lại, lúc thằng bé kia nói chuyện với bà cũng đâu phải như vậy.

Nguyễn Vân gãi đầu, không biết phải giải thích từ đâu, chỉ đành ấp úng nói: "Con với ảnh quan hệ khá phức tạp..."

Cậu không thể nói thẳng rằng Kiều Niệm là bạn tình của mình được.

Vì nghĩ về nhà có thể quang minh chính đại ngủ chung một phòng, cậu mới cam chịu mối quan hệ tình nhân, không ngờ cha cậu lại chết sống không cho họ ngủ cùng nhau, đúng là tính toán sai lầm.

"Phức tạp?" Mẹ Nguyễn nhíu mày lại. "Nó có thích con không? Con có thích nó không?"

Nếu không thì con trai bà sao có thể dẫn người về nhà được.

Nguyễn Vân gật đầu: "Vãi nồi, sao mẹ chuyện gì cũng biết hay vậy!"

Sắc mặt mẹ Nguyễn dịu xuống. Bà hiểu rồi, hai đứa trẻ này hiện tại vẫn còn ở trong giai đoạn mập mờ, chỉ thiếu một bên phá vỡ rào cản để chính thức xác định mối quan hệ.

"Nó có biết cơ thể con đặc biệt không?" Mẹ Nguyễn hỏi, "Mặc dù bây giờ giới trẻ có tư tưởng cởi mở hơn thế hệ chúng ta, nhưng một số chuyện vẫn không thể không cẩn trọng."

Nguyễn Vân mở to đôi mắt vô tội: "Biết ạ."

Mẹ Nguyễn lúc này càng thêm vừa lòng với Kiều Niệm: "Thôi được rồi, mẹ cũng không quản nhiều nữa, dù sao con phải nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ tốt cơ thể mình, trước 20 tuổi không được làm ra chuyện vượt quá giới hạn."

Cha Nguyễn đứng bên cạnh liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, tuyệt đối không thể lên giường với thằng nhóc đó!"

Nguyễn Vân: "..."

Nguyễn Vân không dám mở miệng, chột dạ mà vâng dạ theo.

Cuối cùng cũng tiễn được bố mẹ đi, Nguyễn Vân bắt đầu lọ mọ trong phòng.

Bố cục y hệt lúc cậu đi, căn phòng rộng hơn ba mươi mét vuông có phòng tắm và phòng thay đồ riêng. Chiếc giường đôi lớn ở giữa phòng, dựa vào ban công là một chiếc ghế sofa nhỏ. Đối diện TV là bộ sưu tập đĩa CD game quý giá được cất giữ cẩn thận.

Nguyễn Vân tắm nước ấm xong, thoải mái dễ chịu nằm ườn trên ga trải giường mới thay rồi nhắn tin cho Kiều Niệm.

[ Nguyễn Vân: Anh ở phòng nào trên lầu hai? ]

Tin nhắn gửi đi năm phút, không thấy hồi âm. Nguyễn Vân vẻ mặt vẫn bình thản, có lẽ Kiều Niệm đang tắm.

Mười phút sau, vẫn không hồi âm. Nguyễn Vân nhíu mày, sao còn chưa tắm xong?

Nửa tiếng sau, vẫn không hồi âm. Gân xanh trên thái dương Nguyễn Vân giật giật, cậu ý thức được tình hình không ổn.

Cuối cùng, một giờ sau mới nhận được tin nhắn hồi đáp.

[ Kiều Niệm: Ở phòng thứ hai cạnh thang máy. Xin lỗi, vừa nãy có chút việc nên không có thời gian xem điện thoại. ]

"Là không có thời gian hay không dám nhìn..." Nguyễn Vân lẩm bẩm, rồi dứt khoát gửi thêm một tin nhắn khác.

[ Nguyễn Vân: Bố mẹ em vừa tìm anh phải không? ]

[ Kiều Niệm: Ừm. ]

Quả nhiên là vậy.

Nguyễn Vân nhảy khỏi giường, xỏ dép lê, lén lút ra khỏi phòng, rón rén đi xuống cầu thang, sợ gây ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.

Khó khăn lắm mới xuống đến lầu hai, vừa định gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra.

"Sao anh biết em đến?" Nguyễn Vân kinh ngạc hỏi.

Chẳng lẽ cậu đi lại ồn ào đến thế sao?

Kiều Niệm mỉm cười nói: "Anh thấy em hỏi phòng nào rồi không trả lời nữa, nên đoán là em sẽ tìm đến anh."

Nguyễn Vân đẩy y vào phòng, tiện tay khóa trái cửa lại, nóng lòng hỏi: "Họ tìm anh nói những gì? Sao lại nói chuyện lâu thế?"

"Không có gì, chỉ hỏi thăm một chút thôi, hỏi anh ở đây có quen không, em đừng lo," Kiều Niệm xoa đầu thiếu niên, nhẹ giọng nói.

"Ai mà lo lắng! Ông đây đang hỏi họ có nói gì kỳ lạ không!" Nguyễn Vân sốt ruột nói.

Kiều Niệm ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Nguyễn Vân, kéo cậu vào lòng, cúi đầu lướt qua đôi môi căng mọng ướt át: "Không có chuyện gì kỳ lạ đâu, yên tâm, đừng nghĩ nhiều. Mệt cả ngày rồi, cũng muộn rồi, về ngủ đi."

Cái tên đầu gỗ này! Nguyễn Vân hung hăng cắn một miếng vào môi y, "Anh nghĩ tôi xuống đây làm gì?"

Bàn tay ấm áp chui vào chiếc áo ngủ mỏng manh của Kiều Niệm, ám chỉ vuốt ve bụng dưới và ngực y.

Sắc mặt Kiều Niệm ửng hồng, cơ bắp lập tức căng cứng, khó xử nói: "Nhưng mà chú dì..."

Bàn tay Nguyễn Vân lại thâm nhập vào trong quần y, cách lớp quần lót mà phác họa ra hình dáng của bộ phận đang say ngủ, từ từ nóng lên, cứng lại, rồi sưng to.

"Đừng có nói nhảm nữa," Nguyễn Vân dán vào tai y, không biết xấu hổ mà nhỏ giọng nói: "Phía dưới em chảy nhiều nước lắm, ngứa muốn chết."

Mọi lý trí vào giờ phút này đều tan thành mây khói.

Kiều Niệm đảo khách thành chủ, bế thiếu niên mềm mại lên, đè cậu xuống chiếc giường lớn êm ái.

Chẳng mấy chốc, tiếng thở dốc ái muội và tiếng nước dâm mĩ vang lên trong phòng.

Trên giường, hai người trần trụi quấn quýt không rời. Người thanh niên thân hình thon dài nghiêng người, một tay nâng một chân của thiếu niên. Con cặc thô dài chi chít gân xanh, trông đáng sợ, đang ra vào trong lỗ lồn mềm ướt ở giữa đùi trái của thiếu niên. Đầu y vẫn vùi sâu vào ngực thiếu niên, quên mình mút liếm đầu vú hồng hào.

Thiếu niên thân hình nhỏ nhắn mặt lộ rõ vẻ đê mê, lồn nhỏ mũm mĩm không ngừng bị thúc đẩy ra vào. Nước nhờn dâm đãng từ trong lồn chảy ra không ngừng, miệng phát ra tiếng khóc nức nở như một loài thú nhỏ. Trên hàng mi dài cong vút của cậu đọng những giọt nước mắt sung sướng.

Trong cơn khoái lạc dâng trào, con cặc thô dài của Kiều Niệm mạnh mẽ ra vào trong lỗ dâm của Nguyễn Vân. Tiếng rên rỉ tinh tế khẽ thoát ra, Nguyễn Vân cảm nhận rõ ràng vật thể ấy trong cơ thể mình vừa thô vừa dài, chỉ cần thêm chút lực nữa là có thể hoàn toàn mở toang tử cung cậu.

Lồn dâm ướt đẫm bị địt lỏng ra, dịch dâm văng tung tóe khắp nơi. Từ chỗ giao hợp phát ra tiếng nước 'phụt phụt' cùng với tiếng 'bạch bạch' của tinh hoàn đập mạnh vào mông thịt.

Cảm giác tê dại, sảng khoái đến tột cùng, Nguyễn Vân không thể cưỡng lại, co rút lỗ dâm để đón ý hợp. Từng lớp thịt mềm hút liếm lấy cặc lớn trong cơ thể, cái vật hùng vĩ ấy dường như lại lớn thêm một vòng. Con cặc vốn đang ra vào đều đặn trong cơ thể, trong một khoảnh khắc sau khi rút ra lại đột ngột thúc sâu vào bên trong.

"A...!" Nguyễn Vân trợn tròn hai mắt, mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập khó khăn. Sâu quá! Cái gậy thịt đó đã mở toang cửa tử cung, quy đầu cực lớn trực tiếp đi thẳng vào tử cung. Khoái cảm khó tả dâng trào trong lòng. Tử cung bị công phá như bị điện giật, toàn thân tê dại, không kiểm soát được mà bắt đầu run rẩy.

Hơi thở của Kiều Niệm cũng gấp gáp. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài y tiến vào tử cung của Nguyễn Vân. Nơi đó khít khao không thể hình dung, như một cái miệng nhỏ đang kẹp chặt lấy quy đầu của y.

Lỗ lồn run rẩy kịch liệt, từng đợt chất lỏng lớn phun trào ra, đè lên người y, kích thích vòng eo, y tiếp tục ra vào trong làn dịch dâm đẫy đà ấy.

Thịt dâm trơn tuột bị địt đến chín mềm, ngon lành. Kiều Niệm lại một lần nữa đâm sâu vào, cuối cùng cũng bắn đợt tinh dịch đầu tiên của đêm nay vào tử cung của Nguyễn Vân.

Tinh dịch nóng bỏng phun trào vào, khiến Nguyễn Vân run rẩy cực độ, cửa tử cung mềm mại co thắt chặt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com