Chương 53(H): Nửa đêm lén lút
Ba người chật vật bước vào lâu đài, dáng vẻ lem luốc hoàn toàn không hợp với sự tráng lệ, huy hoàng của nội thất bên trong. Lần đầu tiên gặp cha mẹ Nguyễn Vân trong bộ dạng này, bọn họ khó tránh khỏi có chút gượng gạo.
"Đây là bạn con, đến tìm con chơi!" Nguyễn Vân nhanh nhảu giới thiệu, cậu sợ mấy tên ngốc kia lại nói linh tinh.
Khổng Vọng Trạch, vốn định ngầm ám chỉ thái độ của mình, giờ phút này cũng im bặt, liên tục gật đầu, trong lòng lại thầm rơi lệ.
"Xin lỗi, chúng cháu đường đột tới ạ," Bạc Tư Yếm lấy ra những món quà đã chuẩn bị sẵn từ trong vali đưa tặng.
Hành động này khiến Khổng Vọng Trạch há hốc mồm kinh ngạc: Đệt, mua từ lúc nào thế?
Nhưng chỉ giây tiếp theo, Liễu Tây Quyện cũng lấy ra những món quà tinh xảo từ hành lý.
Lúc này, Khổng Vọng Trạch xấu hổ đến mức vội vàng cúi đầu, cố gắng che giấu sự hiện diện của mình.
"Đến là được rồi, mang quà cáp làm gì," mẹ Nguyễn vui vẻ hớn hở nhận từng món một.
"Đúng đúng đúng, bên ngoài tuyết rơi lớn lắm đúng không, mau vào nhà tắm rửa thay quần áo đi," cha Nguyễn cười đến khóe mắt hằn nếp nhăn.
Ông đã sớm khó chịu với Kiều Niệm, người sắp cướp mất con trai cưng của mình, cả ngày cứ dính lấy nhau nhìn mà chướng mắt. Cuối cùng cũng có mấy cậu nhóc đến, tốt nhất là mau chóng phá hỏng chuyện giữa hai đứa nó.
Cả ba người đều ở tầng hai, cùng tầng với Kiều Niệm, khiến tầng này trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.
Đã khuya, Nguyễn Vân vẫn mong Kiều Niệm xoa bóp lưng cho mình, nên cậu chạy xuống gõ cửa. Chưa kịp đợi Kiều Niệm mở cửa, tất cả ba căn phòng khác trên tầng đó đều sáng đèn.
Dưới ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm của họ, Nguyễn Vân đành lủi thủi chạy về phòng mình. Trước khi đi, cậu chỉ kịp thấy ba người kia hùng hổ xông vào phòng Kiều Niệm.
Thôi rồi, xem ra đêm nay việc xoa bóp lưng của cậu coi như xong.
Cậu chìm vào giấc ngủ.
Cả người nóng ran, rã rời mệt mỏi.
Bóng tối vô tận bao trùm lấy cậu, hô hấp trở nên khó khăn. Nguyễn Vân chỉ có thể há miệng, hít lấy chút không khí loãng.
Nóng quá, muốn uống nước. Một cảm giác khó chịu chưa từng có khiến cậu bứt rứt không yên. Nguyễn Vân muốn bước đi tìm nước, nhưng giây tiếp theo cảnh tượng chuyển đổi, cậu lại thấy mình ở một đấu trường.
Cậu cô độc ngã ngồi giữa trung tâm đấu trường rộng lớn. Xung quanh chật kín người, một mảng xám xịt, loáng thoáng nghe thấy tiếng reo hò.
Chưa đợi Nguyễn Vân định thần lại, cánh cổng sắt phía trước bỗng nhiên mở ra, một luồng gió lạnh buốt thổi tới, cùng với tiếng sói tru kinh hoàng.
Nguyễn Vân sợ đến ngây người, cậu định bò dậy chạy trốn, cúi đầu vừa nhìn, không biết từ lúc nào quần áo trên người đã biến mất hoàn toàn! Giờ phút này không mảnh vải che thân.
Một khí thế mạnh mẽ lan tràn từ màn đêm sâu thẳm. Thình thịch, thình thịch, tim Nguyễn Vân đập điên cuồng, cậu chăm chú nhìn vào bóng tối đen kịt.
Đập vào mắt là một thân lông bạc lấp lánh, ước chừng lớn gấp đôi thân hình nó. Một con sói đang tiến đến, răng nanh sắc nhọn, cái lưỡi dài đỏ như máu thè ra ngoài, bàn chân to bè nặng nề từng bước chậm rãi đi về phía cậu.
Đôi mắt xanh lục phát ra ánh sáng hung tợn. Yết hầu Nguyễn Vân lên xuống, giờ thì hoàn toàn không cần chạy nữa, chân cậu đã sợ đến mềm nhũn.
Càng ngày càng gần, cho đến khi một bàn chân trước nặng nề bất ngờ đè xuống vai cậu. Giây tiếp theo, cậu bị đẩy ngã xuống đất, Nguyễn Vân nhắm mắt lại cam chịu cái chết.
Cứ tưởng chết chắc rồi, nhưng diễn biến tiếp theo lại không như vậy.
Phía dưới bất ngờ bị một vật gì đó ẩm ướt, nhớp nháp chà xát, kích thích Nguyễn Vân run rẩy. Cậu lén lút mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cậu chấn động.
Cái đầu lớn lại vùi vào giữa hai chân cậu, không ngừng dùng mũi cọ xát, ngửi ngửi thân dưới cậu! Xấu hổ đến mức lỗ nhỏ bên dưới Nguyễn Vân tiết ra một lượng lớn dâm thủy.
Như thể đã tìm thấy nguồn nước, con sói bạc khát khao vươn cái lưỡi dài rộng, cọ xát qua khe thịt. Thịt trai mềm mại, trơn tuột chuyển sang màu hồng nhuận, hạt đậu nhỏ ẩn sâu bên trong run rẩy thò ra.
Nếm được thứ nước ngọt ngào thơm lừng, đôi mắt xanh lục của sói bạc trở nên nóng rực. Môi lồn căng mọng lúc đóng lúc mở, phun ra một dòng chất nhờn trong suốt. Bỗng nhiên, nó vươn cái lưỡi dài không kiêng nể mà bắt đầu liếm láp miếng thịt mềm mại đang tiết ra nước kia.
Cái lưỡi ráp nhám miết mạnh qua môi thịt, Nguyễn Vân sướng đến mức sắp bùng nổ, đặc biệt là khi vô tình chạm vào hột le nhạy cảm. Cậu đã hoàn toàn chìm đắm, hận không thể để con sói hung mãnh này liếm mạnh hơn một chút.
Muốn chết người hơn là chân trước của sói bạc vẫn luôn đặt trên ngực cậu, miếng đệm thịt vô thức ấn vào hai núm vú trước ngực. Theo sự hưng phấn khi liếm lồn, chân trước của nó không tự chủ được mà đung đưa, cọ xát khiến núm vú nhanh chóng cương cứng. Cảm giác khoái cảm như điện giật ập đến từng đợt, Nguyễn Vân sướng đến mức các ngón chân co quắp, phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng sung sướng.
Đầu lưỡi chọc vào cửa lồn, lỗ dâm ngứa ngáy khát khao vô cùng, dâm dịch đặc quánh không ngừng chảy ra. Sói bạc ngửi thấy mùi nước dâm thơm ngọt càng thêm hưng phấn, mở to miệng nuốt trọn không sót một giọt.
Lỗ thịt hồng hào trở nên quyến rũ mê hoặc, hột le sung huyết bị chơi đến sưng to. Sói bạc dường như đã tìm thấy công tắc, mỗi khi nó miết qua hạt đậu hồng mềm kia, thiếu niên mềm mại dưới thân liền kích động phun ra nhiều nước hơn, tiếng rên rỉ ngọt ngào cũng trở nên vô cùng dâm đãng.
Đôi chân trắng nõn của Nguyễn Vân trở nên vô lực, phần thịt phía dưới liên tục được chăm sóc khiến Nguyễn Vân không thể đếm được mình đã trải qua bao nhiêu đợt cao trào. Lồn dâm không ngừng run rẩy, co bóp liên tục, dâm dịch ẩm ướt trào ra không thể kìm lại. Cảm giác tê dại, rã rời, khoái lạc lan tỏa từ sâu trong lỗ nhỏ, khiến phía dưới ngứa ngáy muốn được tiếp tục cọ xát bằng một vật cứng thô tráng, nóng bỏng để giảm bớt sự ngứa ngáy.
Nguồn nhiệt dưới thân cuối cùng rời đi. Đúng lúc Nguyễn Vân thở phào nhẹ nhõm, cái đầu lông xù ấy không ngờ lại di chuyển lên ngực cậu. Dưới ánh mắt hoảng sợ của cậu, chiếc lưỡi lớn lại cuốn lấy núm vú non mềm.
Nước bọt của nó cứ như là xuân dược. Nguyễn Vân vừa mới cao trào xong, lại một lần nữa nứng lên. Núm vú bị liếm vô cùng thoải mái, cậu không kìm được mà kẹp chặt hai chân, cố gắng ma sát lỗ nhỏ để giảm bớt dục vọng.
Ngực ướt dầm dề. Sao lại có thể thoải mái đến thế? Nguyễn Vân nhắm mắt lại vì sướng, thở hổn hển. Cậu không hề chú ý đến sự thay đổi của cơ thể mình, cho đến khi ngực trở nên nặng trĩu, cậu mới bừng tỉnh.
Vừa nhìn thấy, cậu suýt nữa ngất xỉu.
Bộ ngực vốn bằng phẳng không biết từ lúc nào đã phồng lên. Từng mảng thịt non trắng nõn, khe ngực sâu thăm thẳm. Hai bầu ngực tròn trịa, đầy đặn vừa to vừa vểnh, núm vú hồng nhạt sưng to cực đại, quầng vú đỏ tươi, dưới sự liếm láp của sói bạc trở nên kiều diễm ướt át.
Địt địt địt!
Sao cậu lại mọc ra một bộ ngực to tròn như bóng nước thế này!
Con súc sinh hung mãnh kia vẫn đang ăn núm vú ngon lành, tiếng nước chọp chẹp gợi tình đến tột cùng. Nguyễn Vân không thể chấp nhận được điều này, cậu lập tức bừng tỉnh giấc.
"Khổng Vọng Trạch! Đồ súc sinh nhà anh!" Nguyễn Vân tỉnh dậy cuối cùng cũng hiểu vì sao mình lại mơ một giấc mơ như vậy.
Kẻ đang tham lam mút núm vú trên ngực cậu không phải Khổng Vọng Trạch thì còn là ai nữa?
Khổng Vọng Trạch ngẩng đầu lên, kinh ngạc lẫn mừng rỡ nói: "Vợ tỉnh rồi à?"
Nguyễn Vân hừ lạnh, quan sát cơ thể cậu.
Quả nhiên, cậu đã bị lột sạch sẽ, không mảnh vải che thân. Giữa hai chân có cảm giác nhớp nháp khác thường, xem ra không phải bị sói liếm mà là bị chó liếm.
"Nếu đã tỉnh, vậy anh có thể vào không?" Khổng Vọng Trạch nghẹn đến nỗi sắp nổ tung, ôm chặt lấy Nguyễn Vân, cắn loạn lên cổ cậu.
Nguyễn Vân lạnh lùng liếc hắn một cái: "Đồ ngu."
Không từ chối, tức là đồng ý.
Khổng Vọng Trạch vui vẻ nắm lấy con cặc đang cương cứng của mình, cứ thế mà cắm vào lỗ nhỏ. Lồn dâm vừa mới được liếm mềm giờ phút này đặc biệt ẩm ướt và mềm mại. Sau mấy ngày kiêng cữ, cặc lớn lại một lần nữa tiến vào cái lỗ chật hẹp, khít khao, cảm giác tê dại sảng khoái tức thì lan khắp toàn thân. Bị bức tường thịt vừa ướt vừa chặt bao bọc lấy, con cặc lại sưng lớn thêm một vòng, kích thích eo hắn bắt đầu mạnh mẽ va chạm vào trong.
Lỗ lồn vốn trống rỗng giờ được lấp đầy. Gậy buồi quá mức thô to khiến Nguyễn Vân lập tức cảm thấy đau chướng. Cặc lớn thô dài trực tiếp thọc mở cửa tử cung của cậu, khiến lỗ lồn khẽ run rẩy. Toàn thân Nguyễn Vân vô lực, vừa tê vừa dại, thoải mái cuộn tròn các ngón chân trắng nõn.
Đầu buồi cực đại mắc kẹt ở cửa tử cung nhỏ xíu, cắn chặt lấy quy đầu của Khổng Vọng Trạch, phát ra tiếng than thở từ sâu trong linh hồn. Cặc lớn bị tầng tầng lớp lớp hút liếm, không ngừng cọ xát thành thịt. Mỗi lần rút ra lại kéo theo chút thịt mềm mại đỏ tươi bên trong, rồi lại nặng nề thọc vào phá vỡ tử cung.
Gậy thịt khuấy đảo trong lồn, tiếng nước lạch bạch vang lên, dâm thủy róc rách chảy theo gậy thịt làm ướt sũng toàn bộ phía dưới, cuối cùng nhỏ giọt xuống ga trải giường. Hai hòn dái đập vào mông thịt mềm mại, khiến cặp mông vốn trắng nõn dần chuyển hồng.
"A... A... Ha a..."
Động tác của Khổng Vọng Trạch ngày càng nhanh. Cây gậy thô tráng kia điên cuồng, nhanh chóng thọc ra rút vào trong lỗ nhỏ. Cả hai đều đắm chìm trong cuộc ái ân kịch liệt. Căn phòng không lớn tràn ngập mùi xạ hương nồng đậm, tiếng thở dốc của hai người, tiếng va chạm giữa da thịt, cùng với tiếng nước lạch bạch kia, tất cả đều kể ra sự dâm mỹ trong căn phòng.
"Vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi..." Khổng Vọng Trạch kích động gọi cục cưng của mình, như muốn hòa tan tất cả nỗi nhớ nhung suốt thời gian qua vào trong cuộc hoan ái. Hắn nắm lấy núm vú trên ngực Nguyễn Vân vuốt ve, tốc độ ở dưới thân không hề giảm, mỗi lần đều hung hăng thọc thẳng vào tử cung.
Lỗ nhỏ của Nguyễn Vân bị đâm đến nước dâm bắn tung tóe, sướng đến mức rên rỉ dâm đãng, khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý, có thể thấy cuộc ái ân này điên cuồng đến mức nào.
Tinh dịch nóng bỏng đặc quánh bắn vào vách tử cung, từng luồng nối tiếp từng luồng. Nguyễn Vân bị nóng đến co rút nhanh chóng, khoái cảm tê dại như điện giật nhanh chóng lan khắp người, đạt đến cao trào trong tiếng thở dốc dồn dập.
"Nhớ em chết đi được, Kiều Niệm thật sự quá đáng, lợi dụng lúc anh không có ở đây là dụ dỗ em. Vậy mà anh lại xem cậu ta là anh em tốt nhất. Mà vợ ơi, mấy ngày không gặp người em vẫn thơm thế, núm vú còn có mùi sữa, em có phải béo lên không? Bố mẹ anh nuôi tốt ghê, mới mấy ngày mà cảm giác trên vú em đã mọc thêm ít thịt mềm rồi..." Sau khi bắn tinh xong, Khổng Vọng Trạch ôm Nguyễn Vân triền miên than thở.
Những lời ồn ào của Khổng Vọng Trạch khiến đầu Nguyễn Vân vang lên ong ong.
[ Vú mọc thêm ít thịt mềm...]
Chỉ một câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
Nguyễn Vân không kìm được cúi đầu nhìn ngực mình, dường như thật sự có thêm chút thịt, mềm hơn rất nhiều so với trước.
Đột nhiên lại nghĩ đến cơn ác mộng vừa rồi, Nguyễn Vân sợ hãi run rẩy khắp người, bất chợt nắm lấy cánh tay Khổng Vọng Trạch, vừa khóc vừa nức nở nói: "Không... không được... Tôi... Tôi... Tôi muốn đi bệnh viện..."
—————————————————————
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Bác sĩ: Đây là bệnh Hải Đường, chỉ có cư dân của Hải Đường mới có thể mắc phải.
éc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com