Chương 19
Từng luồng tinh dịch bắn ra.
Ôn Nguyễn vẫn nắm chặt rễ dương vật của Giang Từ Vãn, không nhúc nhích, cũng không dám nhúc nhích.
Tiếng rên rỉ bên tai trước đó gần như khiến Ôn Nguyễn sợ mất hồn vía, sợ
Giang Từ Vãn tỉnh lại, như vậy cậu ta sẽ phát hiện ra “mẹ kế” của mình hóa ra là một kẻ biến thái.
Trong mắt lấp lánh hơi nước.
Nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nguyễn bị chăn che phủ, đợi rất lâu, mới run rẩy dám ngẩng mắt nhìn Giang Từ Vãn, thở nhẹ, thử buông tay, con riêng bên cạnh không có phản ứng gì, chỉ là theo bản năng ôm chặt hắn hơn một chút.
Dây cung căng thẳng trong lòng đột nhiên được nới lỏng.
Vài giây trôi qua.
Ôn Nguyễn mím nhẹ đôi môi đầy đặn của mình, khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi rút khăn giấy bên giường ra, nửa người chui vào trong chăn, từ từ giúp Giang Từ Vãn dọn dẹp dấu vết sau cuộc.
Mùi tinh dịch nồng nặc trong mũi khiến Ôn Nguyễn đỏ mặt tía tai.
Chỉ cảm thấy ngày mai nên giặt ga trải giường và khăn trải giường.
Khăn giấy không ngừng nhẹ nhàng lau qua cơ thể Giang Từ Vãn, cơ bắp dưới tay cuồn cuộn, không quá khoa trương, đường nét rất trôi chảy, khiến Ôn Nguyễn không cần nghĩ cũng biết con riêng ở
trường học có không ít người theo đuổi.
Thật tốt.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Ôn Nguyễn, người toát mồ hôi mỏng khắp người, dần dần ngủ say trong vòng tay của Giang Từ Vãn.
Không biết qua bao lâu, Giang Từ Vãn mở hai mắt, cậu ta rõ ràng biết tất cả những gì đã trải qua đêm nay, người mẹ kế ôn hòa ngày thường trở nên rất khác biệt.
Cũng làm cho trái tim đập nhanh hơn.
Không làm gì kỳ lạ nữa, Giang Từ Vãn ôm chặt Ôn Nguyễn, cùng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Nguyễn tỉnh dậy đúng 6 giờ 10 phút.
Mà Giang Từ Vãn, người tối qua vẫn luôn rất tự kiềm chế, đã sớm rời giường.
Cởi bỏ đồ ngủ, dọn dẹp giường chiếu, thay quần áo ở nhà mới, giả vờ như tối qua không có chuyện gì xảy ra, Ôn Nguyễn nhẹ nhàng ra khỏi phòng, Giang Từ Vãn đã làm xong bữa sáng đang ngồi trước bàn ăn thong thả ăn sáng.
"Chào, chào buổi sáng." Không tránh khỏi nói lắp một chút.
Giang Từ Vãn như không biết gì, đứng dậy, cầm cặp sách nói: "Chào buổi sáng.
Trong bếp có cháo, con ăn xong rồi," vừa thay giày vừa nói, "Anh, nhớ chiều nay có họp phụ huynh."
Ôn Nguyễn gật đầu: "Được, trên đường cẩn thận."
Mọi thứ đều giống hệt ngày xưa, nhưng lại ẩn chứa chút khác biệt.
Ôn Nguyễn không có tâm lý phản kháng khi tham gia họp phụ huynh, bởi vì thành tích học tập của Giang Từ Vãn luôn đứng đầu, bất kể là ở lớp hay ở trường.
Thậm chí ở trường cấp ba số một, tất cả học phí của cậu ta đều được miễn.
Ôn Nguyễn lo lắng chính là giáo viên chủ nhiệm của Giang Từ Vãn – thầy Từ.
Một người đàn ông biết Ôn Nguyễn bán mình trong hẻm nhỏ, anh ta rất cao, cũng rất đẹp trai, khí chất xung quanh khiến người ta không thể tưởng tượng được anh ta chỉ là một giáo viên, ngược lại giống như một quý ông nho nhã bước ra từ một gia tộc hào môn nào đó.
"..."
Ôn Nguyễn thở dài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp hiện lên một nét u sầu khó phát hiện.
Nhưng cuối cùng vẫn dồn hết sự chú ý vào vị khách sẽ phải đối mặt hôm nay.
Mở điện thoại di động.
Ôn Nguyễn không chớp mắt nhìn chằm chằm một giao diện trò chuyện nào đó, tin nhắn mới nhất trên đó rõ ràng là chuyển khoản – 1000 nhân dân tệ.
Cũng có nghĩa là ba lần.
8 giờ, 9 giờ, 10 giờ – thậm chí là 11 giờ.
Cũng không biết có thể về nhà trước mười hai giờ hay không, Ôn Nguyễn run rẩy hàng lông mi đen nhánh, như vậy ít nhất mình còn có thể có một chút thời gian nghỉ ngơi.
Mặc váy hai dây bị khách ôm trên ghế làm / Tử cung phun nước / Tình thú nhân thê.
Sau khi ăn sáng.
Ôn Nguyễn lặng lẽ đi vào phòng ngủ thay quần áo ở nhà, kéo tủ quần áo ra, trong một góc khuất khó thấy, đặt rất nhiều bộ quần áo táo bạo và hở hang.
Càng nhiều hơn là những chiếc váy nhỏ.
Lúc đầu, Ôn Nguyễn vào hẻm bán mình dựa vào giá rẻ cộng thêm việc ngụy trang thành nữ sinh.
Ban đầu còn e thẹn, cứng nhắc, xấu hổ và nhút nhát, nửa tháng trôi qua không có khách nào, cho đến ngày đó một vị khách rất cao cầm một xấp tiền đặt trên bàn trong phòng.
Giọng nói nghe không rõ, mặt bị mũ và khẩu trang che kín hoàn toàn, Ôn Nguyễn chỉ nhớ anh ta rất cao.
Người đàn ông bắt cậu bịt mắt và làm một lần với mình.
5000 đồng, số tiền này rất nhiều, đối với Ôn Nguyễn đã gần như cùng đường thì rất rất nhiều, không có gì phải suy nghĩ, lập tức đồng ý.
Đây là người đàn ông đầu tiên làm tình với Ôn Nguyễn, ngoài người chồng Giang Lâm.
Từ lần này trở đi, Ôn Nguyễn dường như đã biết mình nên làm gì.
Quần áo táo bạo và hở hang.
Dù xấu hổ đến tột cùng, cũng phải ngoan ngoãn tự mình kéo khách.
So với những người phụ nữ trong hẻm mỗi lần 600 đến một ngàn, Ôn Nguyễn quả thật rẻ.
Cũng không biết sao, chỉ là không có nhiều người muốn mua cậu, chỉ có vài vị
khách quen muốn đến.
Thành thạo thay bộ quần áo mà vị khách kia yêu cầu.
Ôn Nguyễn vẫn còn rất xấu hổ, hai tay nắm chặt vạt váy, không biết phải làm sao, nhưng chỉ có thể xoay người ra khỏi phòng cho thuê, từng bước hướng về bóng tối không biết.
*Hẻm Tàng Kiều.
Đi qua một con phố bẩn thỉu và hỗn độn, ngước mắt lên có thể nhìn thấy từng hàng nhà tinh xảo và nhỏ nhắn.
Nơi này được rất nhiều người biết đến, hơn nữa chỉ lưu thông trong giới thượng lưu.
Ôn Nguyễn mặc một chiếc váy ngắn hai dây màu đỏ chói mắt, váy phủ đầy kim sa, không những không thấy rẻ tiền mà ngược lại càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Ôn Nguyễn trở nên trắng muốt hơn.
Bên ngoài thì khoác một chiếc áo khoác đồng phục học sinh cũ của Giang Từ Vãn đã bị loại bỏ, rất rộng và lớn, đủ để Ôn Nguyễn tự bao bọc mình bên trong.
Từ góc nhìn của người ngoài, chỉ có thể nhìn thấy hai chân thẳng tắp, thon dài và đầy đặn của cậu đang chậm rãi bước đi.
Khách hàng hôm nay rất khác biệt.
Khi Ôn Nguyễn đến nơi, khách hàng đã có mặt.
Lộ Trần đứng trước một căn phòng nhỏ hẻo lánh, đầu húi cua, áo ba lỗ đen, cả người trông kiên nghị và đáng sợ, cao hơn 1m9, hoàn toàn khác biệt với Ôn Nguyễn nhỏ nhắn trắng trẻo.
Anh ta là vị khách thứ hai Ôn Nguyễn tiếp đón.
Vừa gặp mặt, Lộ Trần toàn thân nóng ran, vừa nhìn đã biết bị người ta bỏ thuốc, theo lời mời của Ôn Nguyễn vào phòng, tiện tay ném xuống một ngàn đồng.
Ôn Nguyễn nhớ rất rõ.
Đêm đó lại làm không ngừng ba lần, dẫn đến bụng cậu ta toàn tinh dịch của anh ta, dù khóc đến mí mắt hồng lên, vẫn không quên yêu cầu người đàn ông thanh toán chi phí.
"Anh..." Ôn Nguyễn chạy vội đến, hơi thở vẫn còn gấp gáp, "Xin lỗi, tôi đến muộn..."
Thực ra không phải, là Lộ Trần đến quá sớm.
Ánh mắt Lộ Trần cụp xuống, dừng lại một chớp mắt ở chỗ đồng phục học sinh trên người Ôn Nguyễn, giọng nói không lạnh lùng mà hơi trầm: "Chưa thành niên?"
"À?"
Ôn Nguyễn nhìn theo ánh mắt anh ta, ngược lại hiểu ra câu hỏi của anh ta, đôi mắt ướt át lắc đầu: "Thành niên rồi, tôi mở cửa ngay đây."
Tiếng chìa khóa kêu lách cách cắm vào ổ khóa, căn phòng nhỏ Ôn Nguyễn thuê rất xa, bởi vì như vậy tiền thuê có thể rẻ hơn 500, vừa mở cửa, Ôn Nguyễn hơi thở hổn hển vừa mang theo chút lấy lòng nói: "Hôm nay... có thể nhanh hơn một chút không?"
Lộ Trần không lên tiếng, theo sau cậu vào căn phòng quen thuộc.
"Tôi, tôi buổi chiều còn phải đi họp phụ huynh của em trai." Giọng rất nhẹ.
"Ừm."
Tiện nghi trong phòng vô cùng đơn giản, một chiếc giường, một cái bàn, chẳng qua được chủ nhân bài trí rất tao nhã.
Ôn Nguyễn dưới cái nhìn chằm chằm của Lộ Trần cởi chiếc áo khoác đồng phục của Giang Từ Vãn, cẩn thận treo lên móc áo, rồi mới xoay người lại.
Thanh niên tóc hơi dài ngũ quan tinh xảo, một thân váy đỏ khiến cậu ta trông mơ hồ khó phân biệt giới tính.
Lộ Trần vẫn ngồi chặt trên chiếc ghế đó, chiếc ghế rất lớn, người đàn ông chân dài tay dài ngồi cũng không thấy gò bó, Ôn Nguyễn tai hồng chậm rãi khóa ngồi lên đùi anh ta.
Phần dưới không mặc bất kỳ quần lót nào, hoa huyệt theo váy trượt xuống, hoàn toàn lộ ra, đè lên túi quần hộp của người đàn ông.
"Ngô ~" Hơi thở yếu ớt nhẹ nhàng tiết ra.
Ôn Nguyễn biết mình bây giờ nên làm gì, cậu ta phải cố gắng làm hài lòng khách hàng.
Nhưng dương vật gần như muốn xuyên thủng cậu ta khiến cậu ta không thể cử động, chỉ có thể rên rỉ theo sự lay động của Lộ Trần.
Hai chân tách ra, như thể ngay cả tiểu phê cũng bị tách ra một khe nhỏ, mặc cho dương vật xuyên qua.
"A ~ chồng ơi... Hảo, sâu quá, ô ô ô... Đâm tới rồi... Ân ~ đâm đến tử cung..."
Ôn Nguyễn, người đã bị người đàn ông bắn đầy một bụng tinh dịch, dán chặt mình vào cơ bắp cuồn cuộn của Lộ Trần, lưng trắng nõn được bàn tay to lớn của anh ta đỡ, Ôn Nguyễn giống như những kỹ nữ trong hẻm Tàng Kiều kia, vì tiền mà không từ thủ đoạn, chủ động tách hai chân ra, để người ta đâm.
Nhưng thân phận của cậu ta lần này chính là một kỹ nữ.
"A ~! Không..."
Cửa tử cung đã mềm nhũn gần như muốn bị quy đầu khổng lồ xuyên thủng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nguyễn đầy nước mắt, chưa bị làm gì đã khóc không ngừng.
Tiểu phê hồng hào chủ động nuốt vào một côn thịt màu tím đen, vừa thô vừa dài, mỗi lần đều có thể thâm nhập sâu nhất vào tiểu huyệt.
Vô số thịt mềm đã được huấn luyện thành thục chủ động hút chặt thân côn.
Dâm thủy bị đánh ra không ngừng theo sự thao lộng bạo lực của Lộ Trần, ngay cả chiếc dây đeo màu đỏ trên người Ôn Nguyễn cũng dính dâm thủy, ngón chân cuộn tròn buông thõng bên cạnh người đàn ông.
Ôn Nguyễn, người nhỏ bé đến mức có thể tùy ý nhào nặn trước mặt người đàn ông, bản thân cũng không nghĩ mình sẽ tiếp đón một vị khách như vậy.
Thật tàn ác và hung hãn.
Hoa huyệt gần như muốn bị thao hỏng.
"Chồng ơi... Ư a ~ nhẹ, nhẹ chút... Ô ô vợ hư mất rồi... Ha ~!"
Đuôi mắt đỏ bừng, nhũ hoa hồng hào trước ngực đã bị các khách hàng chơi đến tiết sữa run rẩy nhô lên, lớn hơn ngày thường không ít, thậm chí cả thịt ngực cũng trở nên đầy đặn hơn, nhưng chỉ có một nắm nhỏ.
Mềm mại nhưng lại mang theo một chút mùi sữa khó phát hiện.
"Sẽ không hỏng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com